Chương 28: sống sót sau tai nạn
Lối đi nhỏ không có điểm mù không vật chống đỡ, nếu như từ ba cửa đó đồng loạt bắn thì người bên ngoài chỉ có tan xác
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, lui trở về sau tủ lạnh, cẩn thận từng li từng tí gỡ lấy súng trong tay tên sát thủ, nheo mắt vừa nhìn ống giảm thanh của Đức giá không hề rẻ. Có đồ tốt như vậy nên khó trách họ dễ dàng đột nhập vào căn hộ mà không bị phát hiện .
Kiều Âu ra hiệu ý bảo Tư Đằng đi theo phía sau. Nhưng mà Tư Đằng còn nhíu nhíu mày, lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh cứ đi trước, lắc mình lên hành lang đến vị trí chính giữa cách đều cửa của ba phòng.
Kiều Âu giận đến cắn răng nghiến lợi, không thể làm gì khác hơn là lặng yên không một tiếng động đi theo, ánh mắt sâu thẳm không ngừng, vẻ mặt căng thẳng cương nghị, cầm súng lục tiến tới gần hành lang.
Ngón trỏ áp sát vào trên cò súng, chỉ cần nhích tay thêm một chút sẽ lập tức nổ súng ngay. Bằng kinh nghiệm diễn tập quân sự hoặc thực chiến, đây là liều chết để đối phó với kẻ thù đang ẩn náu .
Một Kiều Âu luôn luôn tỉnh táo tự phụ mà bây giờ đang toát mồ hôi lạnh đầy sống lưng.
Tư Đằng đứng đó đưa ánh mắt hội ý, quyết định tấn công phòng ngủ chính, bàn tay nhẹ nhàng dời khỏi tay nắm cửa, đạp mạnh một phát mở cửa phòng, ôm súng bắn càn quét một vòng nhưng trong đêm tối yên tĩnh vẫn không nghe được bất kỳ phản hồi nào, sự yên tĩnh có chút đáng sợ.
Kiều Âu cau mày, trong lòng có dự cảm xấu, một chút gió mát từ bên trong cửa thổi ra ngoài, hai đấng mày râu định thần nhìn lại, cửa sổ phòng ngủ chính bị mở toang ra, rèm cửa màu tím nhạt lay động theo làn gió đêm nhìn có chút quỷ dị.
Chạy trốn rồi sao?
Không thể nào !
Ngay lập tức Tư Đằng và Kiều Âu một trái một phải đồng thời đạp mạnh mở cửa hai phòng khách sau đó quét súng một vòng nhưng cũng giống như phòng chính không có động tĩnh.
Không phải những sát thủ này tìm Kiều Âu sao? Bố trí tỉ mỉ vào căn hộ mà lại không đấu với Kiều u, sao lại nhảy cửa sổ bỏ chạy?
Có ý gì a!
Đang lúc Tư Đằng bóp trán không hiểu, sự lạnh lùng ác độc của Kiều Âu vừa hạ xuống một chút sau đó lại thốt lên:
"Tình Tình? !"
Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ những người này đến tìm Lam Thiên Tình hay sao?
Kiều Âu quay đầu chạy ra cửa liều mạng chạy lên lầu, Tư Đằng theo sát phía sau cũng lo lắng cho Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu.
Vốn nghĩ hai cô gái có các mối quan hệ đơn giản bình thường, không thể đụng chạm gì với xã hội đen. Bây giờ đã là hơn nửa đêm, cũng có khả năng là kẻ trộm đột nhập nên Kiều Âu đưa hai cô đến chỗ tương đối an toàn nhà kho, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bọn họ đến tìm Lam Thiên Tình sao?
Trong lòng càng ngày càng sợ, nếu Lam Thiên Tình có việc không hay xảy ra thì Kiều Âu sẽ hối hận sẽ tự bắn chết mình!
Trong lòng vừa âm thầm cầu nguyện vừa xông lên phòng kho, chân trước đá tung cửa, chân sau liền phát hiện hai cô gái không còn ở trong này mà trên đất còn có một vũng máu.
Lam Thiên Tình không thấy! Ngũ Hoạ Nhu cũng không thấy!
"Đáng chết!"
Kiều Âu hung hăng nện tay lên vách tường, còn Tư Đằng trừng to mắt mà nhìn vết máu trên đất, sợ hãi gọi: "Tiểu Nhu!"
"Tôi lên sân thượng, cậu đi xuống lầu dưới!"
Kiều Âu không nổi giận, cũng không dám nổi giận! Thời khắc chỉ mành treo chuông chỉ chậm một bước, Lam Thiên Tình cũng có thể đi đời nhà ma!
Mặc kệ máu tươi trên mặt đất là của ai, trong đêm tối mà nếu muốn mang hai cô gái sống sờ sờ đi khỏi toà nhà không phải là chuyện dễ dàng. Coi như tay chân nhanh nhẹn, mấy phút thời gian ngắn ngủn cũng không thể đã chạy ra khỏi tòa chung cư này!
Kiều Âu vừa cầm súng vừa hướng lên sân thượng, đi ngang qua mỗi tầng đều tìm kiếm từng nhà kho. Bây giờ anh hoàn toàn hiểu thế nào là lòng như lửa đốt, thế nào là tim như bị đao cắt.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho ám vệ đội, lúc trước Tư Đằng gửi tín hiệu cầu cứu đến hệ thống định vị nên toàn đội đã xuất phát, giờ phút này cũng đã đến cửa chung cư.
Kiều Âu yêu cầu phong toả toàn bộ tiểu khu. Tất cả các cửa lớn nhỏ, các xe ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, hơn nữa anh còn dặn dò bọn họ dẫn một đội đặc biệt tinh nhuệ canh phòng nghiêm ngặt dọc theo tường rào tiểu khu tử thủ, một con con ruồi cũng không thể bay ra ngoài!
Khi Kiều Âu chạy vội tới sân thượng thì chẳng có cái gì cả, sân thượng rỗng tuếch. Kiều Âu ảo não dậm chân, những người này thật đáng ghét, tác phong làm việc quá kỳ quái, giống như đặc biệt phải tránh xa, không để cho anh có cơ hội hành động.
Một cú điện thoại gọi tới Kiều Nhất Phàm, ông chỉ nói đừng nóng vội, sau đó cúp máy.
Trên thực tế, Kiều Nhất Phàm còn khẩn trương hơn cả Kiều Âu khi nghe tin tức này. Cả đoàn bay hơn tám trăm người đều bị Kiều Nhất Phàm ra lệnh triệu tập đã tập trung ở chung cư này, không tới mười lăm phút cả tòa chung cư sáng như ban ngày, từ bồn hoa, hồ nước... mỗi một chỗ khuất tối cũng bị chiếu đèn sáng rõ. Toàn bộ binh đoàn đặc chủng đều nghiêm cẩn triển khai tìm kiếm.
Từ trên cao nhìn xuống Kiều Âu siết chặt quả đấm, chỉ còn biết chờ đợi. Lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Lần trước ở biệt viện nhà họ Đoàn, lúc Lam Thiên Tình bị gọi đi gặp mặt Tổng thống anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Tử Tiêu bên cạnh bảo vệ cô ấy. Lần này cũng giống vậy, tự nhiên anh đưa cô đến nhà kho tự tay đem cô dâng tặng cho kẻ địch!
Đây là người nào, tại sao phải tìm một cô gái để gây phiền toái? Hay là họ muốn tìm Ngũ Hoạ Nhu rồi liên lụy Lam Thiên Tình?
Các loại nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu của Kiều u, làm ruột gan rối như mớ bòng bong, cực kỳ khó chịu!
"Ưmh ~!"
Trong bóng đêm quỉ dị, tiếng rên yếu ớt ngắt quãng truyền đến tai khiến trái tim Kiều Âu chậm nửa nhịp, xoay người lại phóng tầm mắt tìm kiếm xung quanh một lần nữa, vẫn chẳng có cái gì cả.
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Kiều Âu không dám khinh thường, vội vã cuống cuồng bắt đầu tìm kiếm lại hết một vòng trên sân thượng vẫn không thu hoạch được gì. Cảm giác muốn hủy thiên diệt địa, đem linh hồn anh kéo xuống địa ngục.
"Ưmh ~!"
Lại một tiếng rên!
Âm thanh lần này rõ ràng hơn rất nhiều, đã có thể nhận ra là âm thanh của cô gái.
Trong lòng Kiều Âu