https://truyensachay.net

Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 34: Con riêng (Tiếp)

Trước Sau

đầu dòng

Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút, cuộc sống trước kia của cô rất đơn giản, chỉ từ trường học về quán ăn nhỏ ở nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng. Chẳng lẽ, Kiều Âu muốn đưa cô đi thăm lại tiểu lầu các?dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Em không muốn trở về tiểu lầu các!"

Mất hứng cong miệng như đưa trẻ lên ba, Lam Thiên Tình quay mặt không nhìn tới Kiều Âu.

Dưới ánh sáng dịu dàng, bộ dáng này của cii rất đáng yêu, Kiều Âu sững sờ, mỉm cười nhìn cô: "Không phải tiểu lầu các, là chỗ khác."

Thon dài  lông mi chớp chớp, nàng chợt há miệng: " Trường trung học Đức Nặc?"

"Đúng!"

Kiều Âu vừa trả lời , ánh sáng trong tròng mắt vừa thoáng qua từng tia tính toán.

Lam Thiên Tình không hỏi nhiều, trong lòng cô cũng hiểu, tại sao Kiều Âu chợt muốn đến trường trung học Đức Nặc, có thể có quan hệ  với chuyện tối hôm qua Cung Ngọc Gia  tìm bọn họ để gây sự, nhưng vừa có chút không hiểu, đến trung học Đức Nặc mà có thể khiêu chiến với Cung Ngọc Gia  rồi sao?

Sau khi rửa mặt, Kiều Âu tự mình lái xe mang theo Lam Thiên Tình  rời trường quân đội Thúy Bình Sơn. Trước mặt xe bọn họ, còn có một cỗ xe Land Rover màu bạc mở đường, bên trong tất cả đều là ám vệ đội tiện y sát thủ Nhà họ Kiều, dọc đường cận thân bảo vệ.

"Ông xã, có phải là có chuyện gì gạt em không?"

Lam Thiên Tình ngậm ống hút uống hết ly sữa xong vẫn không bỏ ra mà cắn nát rồi vẫn  không vứt bỏ. Vừa hung hăng cắn, vừa suy đoán mục đích chuyến này của Kiều Âu, nhưng thế nào cũng nghĩ không thông.

Kiều Âu cười nhạt một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói: "Em có biết tại sao Cung Ngọc Gia  vẫn đối không chút kiêng kỵ nào với anh không?"

Lam Thiên Tình  hai mắt sáng lên, bật thốt lên: "Anh ta là cậu của anh, bất luận là tính mệnh hay tài sản của anh ta, anh đều không động vào được."

Kiều Âu cười cười, nắm bàn tay cô lại chặt thêm mấy phần: "Vậy em có biết không, nếu như anh muốn phản chế người đó thì phương pháp duy nhất là cái gì?"

Lam Thiên Tình  nghe vậy cau mày, sửng sốt một hồi lâu, lẩm bẩm như đang tự nhủ: "Trừ phi anh có biện pháp chứng minh anh ta không phải đứa bé nhà họ Cung, không phải là cậu của anh. Chỉ cần anh ta không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, thì anh ta không có cái gì đáng sợ "

"Ha ha."

Giơ tay lên vuốt ve tóc của cô, trong tròng mắt Kiều Âu thoáng qua tia tán thưởng: "Em nói đúng phân nửa. Chỉ là, hắn đúng là con cháu nhà họ Cung, chuyện máu mủ cùng người loại người này, anh không phải thần tiên cũng không phải là ma pháp sư để thay đổi được. Nhưng là muốn cho hắn không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung thì  cũng quá dễ làm."

Nhìn  ánh mắt nghi hoặc của Lam Thiên Tình, Kiều Âu săn sóc chỉ điểm:

"Cung Ngọc Gia đúng là con trai của ông ngoại anh, nhưng không phải nhỏ nhất, cũng không phải là duy nhất. Ông ngoại còn có một người con riêng, con nhỏ nhất, cũng bằng tuổi em đang học lớp mười hai ở trung học Đức Nặc."

Trung học Đức Nặc? Lớp mười hai?

Đó rất có thể ở là bạn học cùng lớp của Lam Thiên Tình? Nếu như không phải vào trường  Thượng Quân hiệu thì bây giờ không phải là cô đang tốt nghiệp lớp mười hai sao?

"Tên gọi là gì?"

Lam Thiên Tình  lập tức hứng thú, phải biết con riêng nhà họ Cung, rất có thể là bạn cùng học với cô, chuyện này thật là quỷ dị, cũng làm cho cô có chút hưng phấn.

Kiều Âu cười cười, nhàn nhạt nói qua: "Lí Diệp Lỗi!"

"À? !"

Nghe cái tên này, Lam Thiên Tình  như đứng đống lửa! Bật thốt lên: "Ông cậu ấy hắn không phải là thủ lĩnh ủy ban kiểm tra kỷ  luật thủ đô sao?"

"Đấy hà ông ngoại cậu ấy, mẹ cậu ấy sau khi sinh hạ cậu ấy vẫn ở cùng ông ngoại, cho nên chỉ gọi ông. Thật ra thì, cậu ấy là cháu ngoại nhà họ Lý  mà cũng không phải là cháu nội"

Nghe Kiều Âu giải thích, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy một hồi tê dại da đầu.

Lúc bắt đầu năm trung học đệ nhất hai người bọn họ chơi đặc biệt tốt, giống như huynh đệ tỷ muội, sau lại các bạn học đều đồn nói là Lí Diệp Lỗi thích Lam Thiên Tình, sau đó chủ nhiệm lớp cũng tìm Lam Thiên Tình  nói chuyện, Lam Thiên Tình  bày tỏ, cô chỉ nghĩ  tới học tập cho giỏi, căn bản sẽ không suy nghĩ những thứ chuyện tình bát nháo kia, hơn nữa còn khẳng định với chủ nhiệm nói, nếu như chuyện này khiến Lí Diệp Lỗi sinh ra hiểu lầm, cô nguyện ý chủ động  giữ  khoảng cách quan hệ nhất định với cậu ấy  bảo đảm không ảnh hưởng đến thành tích của từng người.

Sau đó, Lam Thiên Tình  cứ như vậy không thân thiết với Lí Diệp Lỗi nữa. Lí Diệp Lỗi vẫn cho là cô bị giáo viên mắng, có mấy lần cho viết thư cho cô đều nói, chỉ cần cô nguyện ý sau khi lên đại học sau làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy cũng nguyện ý học tập tốt, chờ cô. Nhưng từ đầu đến cuối Lam Thiên Tình  đều không có trả lời.

Lần cuối cùng, chính là ngày sau khi tan học, chị Lam Thiên Vân và tên côn đồ cắc ké Trần Lượng muốn khi dễ cô, Lí Diệp Lỗi bỗng nhiên xuất hiện đánh nhau  với Trần Lượng, còn hỏi  cô, có phải bị người có tiền bao nuôi rồi.

Lại nói, cậu ấy đã khiến Lam Thiên Tình cảm động, nhưng khi đó cô đã có Kiều Âu rồi, cho nên liền trực tiếp cự tuyệt.

Nếu như, Kiều Âu chưa xuất hiện, nếu như lúc ấy Lí Diệp Lỗi nói nguyện ý mang theo cô  cùng đi ngoài tỉnh đi học, cung cấp học phí đại học cho cô, có lẽ một năm sau  cô và Lí Diệp Lỗi cùng nhau sóng vai đi ở trong sân trường đại học.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Cũng không phải nói Lam Thiên Tình có nhiều thích hắn, mà là lúc ấy cha nuôi đã nói rồi, sẽ không cho cô thêm học phí, mà cô cũng muốn dựa vào kiến thức để thay đổi vận mệnh của mình. Nếu khi đó Kiều Âu chưa từng xuất hiện tại trong sinh mệnh cô, mà Lí Diệp Lỗi lại chủ động nói nguyện ý trả học phí, cô nghĩ, cô tất nhiên là sẽ đi cùng hắn.

Nháy mắt mấy cái, mắt thấy càng ngày càng gần trung học Đức Nặc, Lam Thiên Tình  chợt có một loại muốn trốn tránh.

Xe hơi dừng ở đường cái đối diện trung học Đức Nặc, Kiều Âu hướng về phía trong xe phía trước  ngoắc ngoắc tay một thủ hạ, phân phó mấy câu, sau đó cái đó thủ hạ liền vào cửa chính trường trung học Đức Nặc  .

Lam Thiên Tình có chút băn khoăn lo lắng nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Tất cả băn khoăn lo lắng của cô, rơi vào trong mắt của Kiều Âu, nghiêng đi đầu nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dụ dỗ: "Không sao, coi như hai người là bạn học, hiện tại em ở trường quân đội, cậu ấy đang chuẩn bị tốt nghiệp, cũng sẽ không cười em không học hết trung học đệ nhị."

Ngước mắt nhìn ánh mắt săn sóc của Kiều Âu, Lam Thiên Tình  khẽ cau mày.

Cô nghĩ thầm, loại chuyện như vậy còn là nói trước nói rất hay, ngộ nhỡ một lát gặp mặt, Lí Diệp Lỗi biểu hiện vô cùng kích động, nói chút mập mờ khiến Kiều Âu hiểu lầm ngược lại sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với tình cảm bọn họ.

Nháy mắt mấy cái, Lam Thiên Tình thận trọng nói: "Anh và Lí Diệp Lỗi quen lắm sao?, thế nào trực tiếp như vậy sẽ tới tìm cậu ấy rồi hả ?"

Kiều Âu thẳng thắn: "Ông ngoại vẫn nặng lòng đối với mẹ cậu ấy, bà ngoại anh rất hung hãn, ông ngoại không thể cho mẹ Lí Diệp Lỗi  một danh phận, cho nên nhờ vả anh chăm sóc cậu ấy. Mỗi tháng anh cũng sẽ dành thời gian hẹn cậu ấy ra ngoài một lần ăn cơm, thuận tiện quan tâm xem cậu ấy có cần gì hỗ trợ trong việc học tập và cuộc sống. Cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho."

"Hả" Lam Thiên Tình  e sợ, sau đó bứt tóc, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói qua: "Cái đó, lần trước chị em đưa theo tên côn đồ ở trong ngõ hẻm khi dễ em,   là Lí Diệp Lỗi cứu em, vì em cậu ấy còn đánh nhau cùng tên côn đồ cắc ké và bị thương. Nếu như không phải được cậu ấy cứu thì ngày đó em có thể đã bị người khi dễ."

Lam Thiên Tình  nói không sai, nếu như ngày đó Lí Diệp Lỗi không xuất hiện, thì cô đã bị Trần Lượng cưỡng gian.

Khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn thoáng qua chút bối rối, sâu thẳm tròng mắt hình như nhớ lại  có chút không chịu nổi, Kiều Âu thấy vậy, vội vàng ôm cô vào trong ngực, từng lần một trấn an:  "Chuyện đã qua không cần suy nghĩ nữa, đều là anh không được, anh không bảo vệ tốt em  mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Nếu như trong lòng em cảm kích đối với Lí Diệp Lỗi, hôm nào chúng ta rủ cậu ấy đi ăn một bữa đi. Em có biết, cậu ấy thích ăn hải sản nhất rồi, mỗi lần anh  dẫn đi ăn hải sản, cậu ấy đều vui vẻ như một đứa bé"๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Nói xong, Kiều Âu cười cười, bổ sung: "Cậu ấy  vốn chính là đứa bé."

Lam Thiên Tình  cẩn thận từng li từng tí nắm áo  Kiều Âu, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì  giữa em và Lí Diệp Lỗi không có chuyện gì."

Nói xong, Kiều Âu chợt ngây ngẩn cả người, nheo lại tầm mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm sắc mặt ranh mãnh và ánh mắt né tránh của cô, chợt nghiêm túc hỏi: "Không có gì, là chỉ cái gì?"

Nuốt một ngụm nước bọt, Lam Thiên Tình vừa định nhắm hai mắt liền kêu lớn: "Lí Diệp Lỗi yêu thích em! Từ khi bắt đầu cho đến khi em rời khỏi Đức Nặc, cậu ấy đều yêu thích em. Mỗi ngày đều đưa bữa ăn sáng cho em, có lúc còn có thể chờ em tan giờ học, cậu ấy còn nói qua, chờ tốt nghiệp đi ngoài tỉnh lên đại học, muốn em làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy sẽ nuôi em, sẽ cung cấp học phí đại học và  sinh hoạt phí! Sau lại, giáo viên nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến  học tập, nên em liền giữ vững khoảng cách nhất định với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không hề từ bỏ theo đuổi em, sau đó em gặp anh!"

Huyên thuyên nói một đống, trong xe chợt một hồi quỷ dị tĩnh mật. Lam Thiên Tình  không hiểu có chút khủng hoảng, khẽ mở tầm mắt vừa nhìn, sắc mặt Kiều Âu  đã xanh mét! Nháy mắt mấy cái, không tim không phổi dụ dỗ: "Ha ha, cái này kêu là người định không bằng trời định nha. Ông xã không phải anh dẫn em về nhà ư? cho nên không cần suy nghĩ  chuyện trước kia nữa. Trong sinh mệnh em chỉ có ông xã. Về sau thế giới của em bắt đầu có ánh mặt trời rồi. Chuyện Lí Diệp Lỗi, em và cậu ấy thật ra thì không có gì, chỉ có cậu ấy tương tư đơn phương , em chưa từng hứa hẹn cái gì."

Âm thanh càng ngày càng thấp, bởi vì sắc mặt Kiều Âu càng ngày càng kém.

Cuối cùng, Lam Thiên Tình dứt khoát buông lỏng,  nắm tay Kiều Âu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Lại nói, có lẽ bây giờ cậu ấy đã quên em rồi, không thích em nữa. Ông xã cũng không cần tức giận."

Hồi lâu, Kiều Âu buồn bực, nhăn trán, thở dài, rốt cuộc thở dài một cái

Ông trời là cố ý muốn trêu chọc anh sao? Một người cậu yêu vợ thỏ trắng của anh, anh muốn tìm một người khác làm cậu nhỏ để đối đầu nhưng ngay cả cậu nhỏ cư nhiên cũng yêu vợ anh. Vậy anh còn tìm Lí Diệp Lỗi giúp một tay làm gì? Đây không phải là tự cho mình ngột ngạt khó chịu sao?

Vừa nghĩ tới Lam Thiên Tình  và Lí Diệp Lỗi đã biết nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Kiều Âu không biết phải là tư vị gì.

Quá khứ, anh cảm giác mình cũng đã đủ chiêu đối phó với phụ nữ  rồi, vẫn sợ sẽ vì vậy sẽ thương tổn Tiểu Bạch Thỏ, cho nên sau khi có Tiểu Bạch Thỏ, cơ hồ  anh đã dứt  bỏ tất cả hoạt động giải trí cùng đi ra ngoài xã giao, thời gian rảnh rỗi đều ở cùng với cô.

Không ngờ, nha đầu này cư nhiên so với mình còn có nhiều người yêu thích hơn, con trai của Tổng Thống còn chưa tính, hiện tại ngay cả cậu lớn và cậu nhỏ đều cũng có tình ý với cô.

Có chút nhục chí nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Lam Thiên Tình thật đáng yêu, thực sự là yêu quái!

Ngay cả bản thân anh cũng mê choáng váng nhìn không rời mắt, khó trách người khác rồi.

"Tình Tình, trước kia thế nào không có nghe em nói về chuyện Lí Diệp Lỗi?"

Lam Thiên Tình  le lưỡi, lẽ thẳng khí hùng:"Trước kia anh không phải là cũng không hỏi ư, hiện tại em biết nên em liền chủ động khai báo a! Em không có cố ý lừa gạt anh chuyện gì!"

Sâu thẳm ánh mắt lóe lóe, Kiều Âu nghĩ thầm, cô nói cũng không sai.

Buồn bực giơ tay lên lau mặt một cái, đã có chút hối hận, hôm nay nên đem nha đầu này nhét vào trong quân hiệu. Vừa nghĩ tới Tư Đằng đang ở cùng với Ngũ Hoạ Nhu, mình cũng đi ra ngoài, trong quân hiệu chỉ còn sót cô cùng Cung Ngọc Gia  thì anh cũng không yên lòng.

Đầu ngón tay bóp khanh khách vang dội, Kiều Âu có chút nóng nảy, sao đi đến chỗ nào  cũng đều có người cạnh tranh đây?

Đang khổ sở rối rắm, một thủ hạ đã đưa Lí Diệp Lỗi đi ra từ phía cổng trung học Đức Nặc.

Lí Diệp Lỗi vừa nhìn thấy xe Kiều Âu, vội chạy nhanh đến, trên mặt vui vẻ tươi cười, thế nhưng nụ cười  này rơi vào trong lòng Kiều Âu đều không là tư vị gì.

Lí Diệp Lỗi cũng không khách khí, vọt tới bên lề đường liền vòng qua đầu xe trực tiếp kéo cửa vị trí kế bên tài xế, bởi vì men theo thói quen trước kia, cậu đều là ngồi ở chỗ cạnh tài xế .

Nhưng là, hôm nay kéo cửa xe, liếc thấy Lam Thiên Tình.

Có chút nằm mơ, ngẩn người tại đó không nhúc nhích, Lí Diệp Lỗi há to miệng quên mất tất cả phản ứng, cuối cùng dứt khoát vuốt vuốt hai mắt của mình, sau đó vừa mừng vừa sợ , nhảy tại chỗ kêu lên:  "Tình Tình! Là ngươi! Thật sự là ngươi! Tình Tình! Thật tốt quá!"

Lam Thiên Tình bị cậu nhìn có chút không thoải máii, ngượng ngùng cười: "A Lỗi, đã lâu không gặp!"

Kiều Âu hít sâu một hơi, nghe không ra cảm xúc nói một câu: "Ngồi ghế sau đi!"

"Ừ!" Lí Diệp Lỗi giờ phút này cái gì cũng không so đo, đóng cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó mở  cửa phía sau lập tức liền chui vào.

Cái mông còn chưa có ngồi vững vàng, liền nhô đầu hướng lên phía trước  thao thao: "Tình Tình, cái người này  tự dưng chạy đi nơi nào? Làm sao còn cắt tóc đi? Cậu có biết hay không, tôi nhớ cậu rất nhiều, lo lắng nhiều cho cậu! Tình Tình, gần đây khỏe không?"

Kiều Âu nhìn như không chút để ý nhìn xe, sắc mặt tối đen.

Lam Thiên Tình ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Lí Diệp Lỗi cười đến rực rỡ, lại liếc mắt nhìn Kiều Âu buồn bực giống như là bị nội thương, xấu hổ cười: "Ha ha, còn tốt. Không phải lo lắng."

Lí Diệp Lỗi chợt thu lại nụ cười, ngay cả mặt mũi sắc cũng biến thành có mấy phần ưu thương: "Tình Tình, cậu đều không biết, lúc cậu biến mất tôi đã sống thế nào. Tôi đến nhà cha nuôi cậu tìm cậu nhưng bọn họ đã dọn nhà. Khắp nơi không nghe được tung tích của cậu, hơn một tháng, tôi đều không sao ăn được cơm, không ngủ, ngay cả học tập đều cảm thấy không có động lực rồi. Tình Tình, trước kia tôi vẫn muốn cố gắng đuổi theo thành tích của cậu, sau đó cùng cùng nhau thi cùng trường đại học, nhưng cậu chợt biến mất."

Lam Thiên Tình cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Kiều Âu đang nắm bàn tay, có chút gân xanh nổi lên khiến cô sợ đến không dám thở mạnh.

Lí Diệp Lỗi nhìn cô không nói lời nào, lại huyên thuyên nói một tràng, tất cả đều là thời kỳ thanh thiếu niên cảm thiên động địa,  lời nói tràn đầy hồn nhiên thì giờ mới có chân thành tha thiết tình cảm. So với người ta sáng tác phim thần tượng, còn cảm động hơn mấy phần.

Có lẽ, nếu thay  là cô gái khác thì đã sớm cảm động đến tuôn trào nước mắt nước mũi rồi, nhưng Lam Thiên Tình vẫn bình thản như núi Thái Sơn mà ngồi im, vừa mới bắt đầu còn quay đầu nhìn hắn một hai cái, hiện tại theo lời nói say mê của Lí Diệp Lỗi, khiến cô không cả dám liếc mắt nhìn về phía cậu ấy

"Tình Tình, xem bộ dạng cậu rất gầy, gần đây cũng không có nghỉ ngơi tốt sao? Tôi nghe người ta nói, cậu bị một kẻ có tiền mang đi.  Tình Tình, thành tích của cậu tốt như vậy, không tiếp tục học lên thì  thật là đáng tiếc. Cậu về là tốt, trở lại cùng tôi cùng học tiến lên, tôi vẫn như trước kia, không phiền cậu, ở trường học tôi coi chừng cậu, tan học liền đi theo đưa cậu về nhà."

Nói tới chỗ này, Lí Diệp Lỗi chợt dừng một chút, nhớ tới cái gì đó, bổ sung:

"A, đúng rồi, cậu đã không có nhà. Tình Tình, tôi đi thuê cho cậu một phòng, tôi sẽ nói với mẹ tôi là tôi quyết định ở nội trú, vì tôi là con trai nên mẹ tôi sẽ yên tâm, sau đó chúng ta sẽ ở cùng nhau, tôi tới chăm sóc cậu, có được không?"

Lam Thiên Tình  nghe lời của cậu ta nói càng sợ đến trái tim muốn ngừng lại.

Cùng lúc đó, rõ ràng đang ở đường lớn, Kiều Âu lại đánh tay lái xe liên tục đến mấy lần.

"A Lỗi, ý tốt của cậu, tôi cảm ơn, hãy chăm sóc tốt chính mình là được. Tôi đã sớm nói qua rồi, chúng ta không thích hợp."

Rốt cuộc, xe điên trên đường đi bởi vì  câu nói của Lam Thiên Tình uyển chuyển cự tuyệt tâm ý Lí Diệp Lỗi mà giảm tốc độ. Trái tim nhỏ Lam Thiên Tình rốt cuộc thoải mái một chút.

Nhưng Lí Diệp Lỗi hình như trúng độc quá sâu, không muốn buông tay: "Tình Tình, là sợ tôi không có năng lực bảo vệ và nuôi sống cậu sao? Tình Tình?"

Nói xong, Lí Diệp Lỗi chợt móc ra một tấm thẻ đưa cho Lam Thiên Tình: "Tình Tình!  Xem đi, đây là khoản tiền mình đã để dành từ rất lâu vì muốn cùng cậu đi ngoài tỉnh lên đại học. Cậu cầm đi!"

Nói xong hướng lòng bàn tay Lam Thiên Tình đưa thẻ , hơn nửa thân thể cũng chen lên chỗ Kiều Âu đang ngồi, Lam Thiên Tình  vội vàng đẩy ra:"Tôi không muốn! A Lỗi, tôi không muốn thẻ cầm của cậu!"

"Tình Tình cầm đi! Cầm đi!"

"Tôi không muốn!"

"Tình Tình! Tôi van cậu, coi như cậu không yêu tôi, cứ cầm đi, cô gái ở bên ngoài, có chút tiền phòng thân cũng là tốt. Về sau tôi sẽ nộp vào thêm, coi như cậu không trở lại đi học, không cùng yêu thương tôi cũng không sao! Tình Tình cứ cầm đi! Tôi không muốn cậu sinh hoạt quá cực khổ!"

". . . , . . ."

Có lẽ là Lí Diệp Lỗi quá thâm tình,  đột nhiên cổ họng Lam Thiên Tình bị cái gì ngăn chận, không phản bác được.

"A!"

Chợt thắng gấp, đầu Lí Diệp Lỗi  đụng cả vào cánh tay Kiều Âu.

Kiều Âu hàng năm ở bộ đội rèn luyện, thể trạng khỏe mạnh, Lí Diệp Lỗi đụng vào cũng cảm giác mình là đụng vào vật cứng, vuốt đầu buồn bã, hướng về phía Kiều Âu oán trách: "Ngươi làm gì thế, mưu sát cậu à? !"

alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc