Chương 39: Tư Đằng vô tội buông thả
"Ô ô ~ anh xấu lắm! Anh xấu lắm! Ở trong bụng em anh để lại thứ gì, dọa chết em rồi, không an ủi mà còn mắng ! Ô ô ~ người xấu!"
"Ha ha, được rồi, là anh sai rồi, là sai lầm của anh rồi."
Kiều Âu từng lần một nói xin lỗi, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bởi vì cô ở trong lòng mình trút giận, náo loạn một lát, đẩy cô từ trong lòng ngực ra, lau lau nước mắt cho cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trước mắt, Kiều Âu trong lòng không nói ra được tư vị. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ khạc ra một câu:
"Vất vả cho em rồi."
Lam Thiên Tình vừa nhíu mày, hiển nhiên không lập tức tiêu hóa hết ý tứ của những lời này.
"Đi siêu âm đi!"
Kiều Âu lôi kéo cô, xoay người nhận lấy giấy tờ và hóa đơn siêu âm mà thủ hạ đưa tới liền ôm Lam Thiên Tình đi đến khu vực siêu âm. Lần này, hành lang dài nhưng cho phép đàn ông đi qua, hơn nữa Kiều Âu nói mấy câu với bác sĩ rồi liền đi theo Lam Thiên Tình vào phòng.
Bác sĩ phân phó Lam Thiên Tình cởi hết quần, sau đó nằm lên trên giường.
Lam Thiên Tình có chút xấu hổ, Kiều Âu sử dụng ánh mắt cùng ngôn ngữ khích lệ cô, đưa tay phải tới giúp càng khiến cô mắc cỡ vội vàng gia tăng tốc độ, sau đó nằm xuống giường.
Lúc này, bác sĩ lấy ra một đầu dò, bên trên còn trùm một chiếc bao cao su, sau đó yêu cầu Lam Thiên Tình nằm dạng hai chân sang hai bên.
Lam Thiên Tình trợn to hai mắt sửng sốt không muốn làm theo, bác sĩ cau mày, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào kỳ cục như vậy, thuận miệng nói một câu: "Tựa như bình thường cô và chồng quan hệ là được, thả lỏng, hít sâu!"
"Bà xã ~ ngoan ~ nghe lời ~!"
Kiều Âu trong miệng an ủi như vậy nhưng trong lòng đem cái đầu dò kia mắng gần chết, mặc kệ là cái gì, anh căm hận tất cả mọi thứ thay thế anh tiến vào thân thể cô.
Lam Thiên Tình cắn răng, trong lòng rất sợ, đưa tay ra tìm kiếm tay Kiều Âu, anh liền lập tức tiến lên cầm tay của cô, dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ an ủi.
Bác sĩ bắt đầu công tác, cái đầu dò kia cũng tiến vào.
"Ừ ~"
Lam Thiên Tình bởi vì cảm thấy khó chịu, không nhịn được phát ra một câu, thiếu chút nữa khiến Kiều Âu nổi điên, nếu như không phải có bác sĩ ở chỗ này, anh thật muốn đem nha đầu này hung hăng vê vào trong thân thể.
Kể từ khi biết có thể cô mang thai, anh cũng rất vội, giữa bọn họ đã rất nhiều ngày không có quan hệ rồi.
Trước kia Kiều Âu cảm thấy đối với phương diện không có quá nhiều cảm giác, đó là bởi vì anh vẫn giữ mình trong sạch, hơn nữa tâm không chỗ nào đọc. Hiện tại ngày ngày bên cạnh cùng với một Đại Bảo Bối dung mạo như thiên tiên, hơn nữa thể xác và tinh thần của anh cũng đã thuộc về người phụ nữ này rồi, một khi mở ra người đàn ông này cũng không chỉ biết dùng xuống nửa người suy tư?
Không lâu lắm, bác sĩ rút cái đầu dò kia ra, tiểu nha đầu trong miệng vừa nói bậy một câu. Bác sĩ bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói:"Mặc quần thôi."
Lần này, là Kiều Âu chủ động đi lên, hơn nữa rất tích cực giúp cô mặc xong.
Hai người ôm nhau đứng một lát, bác sĩ đưa tới một phiếu xét nghiệm: "Đưa đến cho bác sĩ!"
Kiều Âu hưng phấn nhận lấy, nhìn trên tờ giấy kia một hình ảnh nho nhỏ mơ hồ, khóe miệng toét ra thành một đóa hoa.
Lam Thiên Tình đem đầu nhỏ đi đến gần, trong lúc vô tình ngước mắt nhìn anh một cái chớp mắt lại nhìn thấy trên mặt anh là nụ cười xuất phát từ nội tâm và không phòng bị chút nào khiến trong lòng cô là một mảnh mềm mại.
Anh nhất định rất muốn đứa nhỏ này .
Nhưng cô lại không nghĩ, tuyệt không nghĩ.
Cuối cùng bác sĩ xem xong kê một đống thuốc, cái gì vi-ta-min B11, dưỡng thai Bảo Lâm,… Kiều Âu đều rất nâng niu đặt vào chỗ ngồi ở sau xe. Sau khi lên xe, lập tức mở chai nước suối ra cho cô uống một viên vi-ta-min B11.
Lam Thiên Tình nhìn anh bây giờ đang vui mừng, nghĩ tới tìm cơ hội thích hợp nói với anh. Cô còn nhớ rõ lời của bác sĩ, nếu như muốn phá thai, thì phải làm trong vòng mười lăm ngày tới, nếu qua thời gian đó, thai nhi lớn hơn sẽ không được.
Trong lòng cô âm thầm tính toán, mười lăm ngày sau đó, vừa lúc là sau đợt diễn tập quân sự, chờ tham gia hết diễn tập, vừa lúc có thể làm giải phẫu rồi.
Trong lòng vui vẻ, mặc dù Kiều Âu không yên lòng nói, đứa bé này nhất định phải lưu lại, nhưng là trước khi đi cô vẫn hỏi được rất nhiều thông tin có liên quan đến chuyện thai nghén thông thường.
Cô nhớ những lời đó, trên mặt không đụng ta thì không biết hàng, trong lòng mưu ma chước quỷ tính toán một đống lớn.
Cúi người tới thắt dây an toàn cho cô, Kiều Âu hôn lên trán cô một cái: "Đi, ông xã dẫn em đi ăn, buổi chiều sẽ mở phiên tòa xử Tư Đằng rồi nên anh không thể ở cạnh em. Thật lâu rồi em không về nhà, có muốn về nhà họ Đoàn một chút không, ông ngoại và bác của em đã lâu không gặp em rồi"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Kiều Âu ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng là có chút tính toán.
Nếu như để Đoàn Hề Trạch biết chuyện Lam Thiên Tình mang thai thì hôn lễ của anh với Lam Thiên Tình tất nhiên sẽ được tổ chức trong một hai tháng rồi.
Hơn nữa, tâm tư Kiều Âu kín đáo, dọc theo đường đi nhìn ánh mắt tiểu nha đầu đảo điên là anh đã biết nha đầu này có thể cất giấu tâm tư không muốn có tiểu bảo bảo rồi.
Chỉ cần người nhà họ Đoàn cũng biết cô mang thai, cùng lắm thì mắng anh một trận, nhưng mà nhất định là sẽ rất vui lòng nhìn tiểu bảo bảo ra đờis.
Dù sao bây giờ Nhà họ Đoàn, thiếu nhất chính là con cháu.
Nếu như Kiều Âu nguyện ý nói cho Đoàn Hề Trạch biết nếu cái thai này là bé trai thì nguyện ý để cho mang họ Đoàn của mẹ, cho dù là Đoàn Hề Trạch sẽ đoạt khi hắn trước mặt liền bắt đầu thu xếp chuyện hôn lễ thôi.
Kiều Âu vẫn mỉm cười, vừa nghĩ tới về sau đám người theo đuổi Lam Thiên Tình nhìn thấy trong ngực cô ôm đứa nhỏ, ha ha ha, hình ảnh kia khiến Kiều Âu rất hài lòng a. Đứa nhỏ này tới rất đúng, ai bảo bà xã anh đáng yêu như vậy, lớn nhỏ đều yêu mến thậm chí cả cậu lớn và cậu nhỏ của anh cũng mê mệt cô.
"Ha ha." Trong lòng nghĩ tới thấy quá đẹp, cho nên không nhịn được bật cười.
Lam Thiên Tình liếc anh một cái: "Không về Nhà họ Đoàn! Cậu mà biết sẽ không tốt!"
"Ha ha."
Kiều Âu cười càng lớn rồi. Tiểu nha đầu muốn đấu trí với anh thì kém quá xa thật!
"Được, không đi Nhà họ Đoàn , chúng ta đi chỗ khác ăn cơm."
"Đúng rồi em cũng muốn đến dự phiên toà xử Tư Đằng buổi chiều đấy! Hai ngày này anh vẫn bận chuyện của bọn họ, buổi chiều mở phiên toà Tư Đằng. Anh cũng không thể chỉ lo Tư Đằng mà mặc kệ Tiểu Nhu a!"
Dọc theo đường đi, Lam Thiên Tình liến thoắng không ngừng, Kiều Âu đều không hiểu rõ tại sao cô lập tức biến thành nói nhảm rồi.
Suy nghĩ một chút so với lúc trước mới vừa nhận nuôi cô, cô luôn mở đôi mắt tràn đầy phòng bị, một người rất an tĩnh ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, có lúc dọc theo đường đi đều không nghe thấy cô nói một câu.
Khóe miệng khẽ nhếch, tâm tình Kiều Âu hôm nay không phải là tốt bình thường .
Bên tai là cô vẫn oán niệm và bực tức, anh cũng sẽ không sợ người khác làm phiền kiên nhẫn dụ dỗ, từ từ giải thích. Dù thế nào đi nữa lòng anh đang tràn đầy vui vẻ suy nghĩ đều là bà xã muốn sanh con rồi, vợ con lần này cũng chạy không thoát.
Lam Thiên Tình nói một đường, miệng cũng khát, thân thể cũng mệt nhọc, bất tri bất giác, khi Kiều Âu dừng lại mới phát hiện, anh đem xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm Đoàn thị!
Trong lòng Lam Thiên Tình hô to không ổn!
Quay đầu hướng về phía Kiều Âu sẽ phải phát giận, nhưng thế nhưng anh lại ung dung cởi dây an toàn trên người ra, trên mặt cời tươi như hoa đào gió xuân nói: "Em xem, cậu đã đến đón chúng ta."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Sắc mặt Lam Thiên Tình tái đi, ghé mắt nhìn, đúng vậy, Đoàn Hề Trạch cùng trợ lý đã đợi trước cửa thang máy rồi, hơn nữa nhìn thấy xe của bọn họ tới nên đang đi về phía này !
"Kiều Âu! khốn kiếp!"
Giơ lên quả đấm nhỏ chào hỏi trên người hắn, Lam Thiên Tình đập có chút hung ác, nhưng không là cái gì với thể trạng Kiều Âu, hàng năm rèn luyện, trên người cứng rắn , cô như vậy liều mạng đập vào, Kiều Âu còn chưa có cảm giác gì nhưng dần dần chính tay cô lại đỏ, đau.
Kiều Âu cũng không tức không buồn, vui vẻ giúp cô cởi dây an toàn ra, bên kia Đoàn Hề Trạch đã giúp cô mở cửa xe ra, nhìn cô: "Tình Tình ~ cháu gái của ta, cậu chờ cháu thật lâu!"
Lam Thiên Tình không biết là, phụng bồi bên người cô là sói xám lớn có thâm niên phúc hắc, ngay từ lúc cô cầm kết quả siêu âm quay lại phòng bác sĩ làm việc, Kiều Âu đã hứng thú trùng trùng gọi điện thoại cho Đoàn Hề Trạch rồi. Bây giờ Đoàn Hề Trạch đã biết chuyện cô mang thai.
Lần này, Lam Thiên Tình coi như là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Nhìn Đoàn Hề Trạch bộ dáng khẩn trương, trong lòng cô mơ hồ đã hiểu ra cái gì, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Kiều Âu một cái.
Kiều Âu chỉ cười cười, sau đó xuống xe, tao nhã lễ phép hướng về phía Đoàn Hề Trạch nói: "Cậu!"
"Ừm!" Đoàn Hề Trạch đáp một tiếng, sau đó dắt Lam Thiên Tình ra ngoài, đóng cửa xe cho cô như thị vệ bảo vệ trung thành.
"Tình Tình, về nhà họ Đoàn ở đi, phòng của mẹ cháu cậu đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, lần trước cháu nói sẽ ở đó, sau lại trở về bộ đội, phòng đó vẫn trống không."
Vừa nhắc tới gian phòng mẹ, Lam Thiên Tình có chút chua xót nơi lỗ mũi, rất muốn quay về rồi sao!
"Tình Tình, bây giờ cần nhất chính là nghỉ ngơi cùng dinh dưỡng, cháu sống ở trong bộ đội căn bản không được, điều kiện bản thân cũng không đủ! Cháu phải nghe lời cậu nói, dưỡng dưỡng thân thể thật tốt, lúc xế chiều cậu sẽ đến gặp ba Kiều Âu thương lượng chuyện hôn lễ. Cháu cũng không cần quan tâm, cậu nhất định làm chủ cho cháu trong chuyện này."diễn đàn lê quý đôn
Lam Thiên Tình vừa nghe nhưng không thấy vui.
Cô nghiêng đầu ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiều Âu.
Người đàn ông này, quá gian xảo!
Đoàn Hề Trạch cảm nhận được cô căng thẳng, nhìn cô đang hướng về phía Kiều Âu hỉ mũi trợn mắt, không khỏi có chút nghi ngờ:
"Kiều Âu, làm sao ngươi chọc Tình Tình nhà ta mất hứng?"
Kiều Âu cũng coi như khôn khéo, lập tức lộ ra vẻ vô tội, có chút uất ức nói: "Cậu, cháu rất muốn Tình Tình, còn không nghĩ sớm có đứa bé như vậy."
Mấy người cùng nhau vào thang máy, trong nháy mắt sắc mặt Đoàn Hề Trạch liền tối xuống, kéo tay Lam Thiên Tình, tỉ mỉ dụ dỗ: "Tình Tình, bây giờ cháu đã 17 tuổi, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ, khụ khụ, cũng không coi là rất nhỏ. Cháu xem nhà họ Đoàn chúng ta hiện tại chỉ có một mình cháu, người ta trong nhà đều còn mấy người, Kiều Âu cũng còn có một em gái đấy. Đến Cung Ngọc Gia còn có một cậu em khác mẹ, nhân khẩu thịnh vượng là chuyện tốt. Cháu phải biết, cậu đã nói cho ông ngoại biết chuyện cháu mang thai rồi, ông ngoại đầu tiên rất kinh ngạc, nhưng là bây giờ cũng là rất vui mừng! Phân phó quản gia đi chuẩn bị thuốc bổ, còn đặc biệt mời hai Bác Sĩ khoa phụ sản giỏi nhất về nhà coi chừng cháu đấy."
Lam Thiên Tình vừa nghe, đau đầu nhức óc, đến ông ngoại cũng đều biết? !
Cô có muốn gặp người hay không rồi !
"Cữu cữu, cháu còn nhỏ đâu, sau này vẫn còn có thể sanh."
Cửa thang máy mở ra, Đoàn Hề Trạch ôm Lam Thiên Tình đi ra ngoài, nói với cô rất nhiều vấn đề nào là người phụ nữ bị sẩy thai sẽ ảnh hưởng đối với thân thể, về sau có thể cũng sẽ không sanh được con để hù dọa cô, còn nói giải phẫu nạo thai có thể còn có hậu di chứng, sẽ có các loại viêm nhiễm phụ khoa rồi dẫn đến ung thư…. .
Kiều Âu một mực yên tĩnh không nói, nghe Đoàn Hề Trạch nói những chuyện kia với Lam Thiên Tình, trong lòng hô to gừng càng già càng cay, bản lãnh Đoàn Hề Trạch lừa dối người lợi hại hơn anh nhiều, sửng sốt nhind khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình từ đỏ mà nói thành trắng, lại từ trắng đã nói thành tro.
Cuối cùng, ở phòng làm việc của Đoàn Hề Trạch, thư ký đẩy tới một xe đồ ăn vặt, tất cả đều là các loại Lam Thiên Tình thích, Kiều Âu và với cô ăn xong bữa trưa cùng Đoàn Hề Trạch, rồi anh đem tất cả thuốc mà bệnh viện đã đưa đều giao cho Đoàn Hề Trạch, sau đó nhìn đồng hồ tay một chút, nói muốn đi xem phiên toà xử Tư Đằng rồi.
Đoàn Hề Trạch biết Kiều Âu có việc bận rộn, cũng nghe nói vì chuyện Tư Đằng khiến anh phải vận dụng không ít quan hệ, gật đầu một cái, thả cho đi.
Lam Thiên Tình muốn cùng đi xem Tư Đằng, lại có chút không đỡ được hấp dẫn về gian phòng của mẹ. Có chút vô lực nhắm mắt lại.
**********************
Khi Kiều Âu chạy tới phiên tòa, còn có năm phút đồng hồ là phiên tòa bắt đầu, ngồi ở vị trí tham dự phiên tòa, lẳng lặng chờ đợi, Tư Đằng đã bị đưa ra, đứng ở ghế bị cáo.
Hôm nay, hốc mắt Tư Đằng rất đỏ.
Vì vậy địa điểm mở phiên toà là bảo vệ quân đội mà cũng không phải là tòa án quân sự. Mà bình thường quân đội bảo vệ sẽ không tiếp nhận xử lý án của Thượng tá cao cấp như vậy có thể thấy được Kiều Âu đã phải dùng bao nhiêu công phu.
Phiên xử kéo dài hai giờ, luật sư biện hộ của Tư Đằng là người nổi tiếng nhất trong giới luật sư Hoa quốc. Rất nhiều thứ, không cần Kiều Âu mở miệng nói, Tư Đằng chỉ cần nghe độc đủ loại cung khai, liền đã sớm biết mấy ngày nay cậu chủ nhà mình không có ngủ qua một đêm ngon giấc.
Luật pháp quy định, cố ý tổn thương thân thể người khác sẽ chịu mức án ba năm trở xuống tù có thời hạn, giam ngắn hạn hoặc là quản chế. Đánh người trọng thương, sẽ bị từ ba năm đến mười năm trở xuống tù có thời hạn; đánh người tử vong hoặc là lấy thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn đánh người trọng thương tạo thành tàn tật nghiêm trọng sẽ bị ít nhất mười năm tù có thời hạn, ở tù chung thân hoặc là tử hình.
Trong hồ sơ hiện trường lúc ấy Tư Đằng dùng dao găm Thụy Sĩ trực tiếp đánh lên tay chân đối phương, có thể nói đó là hành động nghiêm trọng đánh trọng thương, nếu lên tòa án quân sự, đối với điều khoản qui định trong án hình sự, ít nhất chịu mười năm có thời hạn hoặc tử hình, cộng thêm tội thi hành pháp luật mà phạm pháp thì kết quả không thể lường được.
Kiều Âu ở người có tiếng tăm của quân đội, nếu Kiều Nhất Phàm mở miệng thì Tư Đằng bị xử tối đa cũng là xử hai ba năm.
Nhưng Kiều Âu cũng không cho phép.
Cuối cùng luật sư trình lên quan toà kết luận thương tích của hai người kia. Thương thế cư nhiên thuộc về vết thương nhẹ, có lãnh đạo bệnh viện Quân Y ký tên.
Tư Đằng lúc ấy cũng bối rối.
Phải nói chứng thương như vậy nhất định là có người một tay che trời rồi, nhưng mà ở phiên tòa tại quân pháp trước mặt, trừ phi Kiều Âu hoàn toàn không cần tiền đồ của mình mới có thể lôi kéo một tập thể rơi xuống nước, làm ra chứng thương nhẹ như vậy.
Bên tai văng vảng lời Kiều Âu đã từng nói, nếu như có ngày tánh mạng của hai người bọn họ xung đột với ích lợi thì Tư Đằng đoán Kiều Âu sẽ làm sao? Lúc ấy Tư Đằng không trả lời, anh nghĩ, hy sinh vì chủ tử đó thế nào cũng là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.
Nhưng Kiều Âu lại thẳng thắn nói cho anh biết, nếu quả thật có một ngày kia, Kiều Âu sẽ dùng hết toàn bộ hơi sức cũng sẽ đi cứu anh, bởi vì trong lòng Kiều Âu, hai chữ Tư Đằng này đã là huynh đệ.
Lúc ấy Tư Đằng cho là Kiều Âu đang trấn an mình.
Hiện tại, Tư Đằng tin.
Lúc Lam Thiên Tình ở chung cư bị hành thích, Kiều Âu trở lại lầu dưới đem lấy chính khẩu súng duy nhất trên người mình giao cho Tư Đằng, mà chỉ chừa lại cho mình hai cây Tiểu Phi đao.
Hôm nay, nhìn này tình thế phiên xét xử, càng không cần nói thêm cái gì.
Vết thương nhẹ, với khung hình pháp thượng không truy cứu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào, cho nên kết quả của nó là Tư Đằng vô tội được thả ngay tại tòa.
Nhân viên pháp đình ra về, Kiều Âu mặt đối mặt đứng cùng Tư Đằng, nhìn Tư Đằng hơi có vẻ tiều tụy, cười nhạt một tiếng: "Cậu đã chịu uất ức rồi. Bây giờ không sao nữa, chúng ta về nhà thôi."
lúc ấy Tư Đằng lỗ mũi cảm thấy chua, nhìn gương mặt Kiều Âu mệt mỏi, trong mắt đầy tia máu, còn có màu xanh của hàng râu chưa cạo, anh hối hận tại sao lúc ấy mình xúc động như vậy, cư nhiên không nhìn ra là có người cố ý gài bẫy.
"Thật ra thì, hai ba năm tù thật không có gì, hai ba năm mà nói thật không tính là lâu."
Kiều Âu nghiêng người kéo qua bờ vai của Tư Đằng, cùng sóng vai sải bước mà đi: "Ngu ngốc! Cậu phải ngồi tù thì về sau Kiều Âu tôi còn lamg gì được ở kinh đô! Người nào không biết cậu là phụ tá thân cận của tôi?"
"Ha ha." Tư Đằng cười cảm động, vậy mà sau khi lên xe, câu nói mở miệng đầu tiên là: "Tiểu Nhu như thế nào?"
Kiều Âu thở dài: "Yên tâm đi, hai người đều có thể ra ngoài, đừng lo. Coi như cậu không nói, tôi cũng muốn cứu cô ấy ra ngoài. Tình Tình mang thai, không thể bị kích thích, coi như cô muốn ánh trăng trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống, huống chi là một Ngũ Hoạ Nhu?"
Tư Đằng yên tâm chắc rồi.
" Lúc nào thì mở phiên toà xử cô ấy? Cũng là quân đội bảo vệ sao?"
Kiều Âu lắc đầu một cái: "Cô ấy nhất định phải lên tòa án quân sự, dù sao cũng xảy ra án mạng. Người đã chết, tôi không có biện pháp biến thành sống. Chỉ có thể chờ tòa án quân sự xét xử rồi."
Nói xong, Kiều Âu ánh mắt mơ hồ lóe lên: "Có thể, kết quả xấu nhất là cô ấy phải chịu uất ức, bị tạm giam từ hai đến sáu tháng."
Ở Hoa quốc, tội cưỡng gian vẫn bị xử nặng nhất, Ngũ Hoạ Nhu bởi vì ngăn cản người khác xâm phạm mà phòng vệ bản năng, nhưng lại quá tay, bởi vì cô ấy có quân tịch, bản thân có võ công, mà những người dân công kia lại không biết, luật sư nói, ở cuộc ẩu đả này, Ngũ Hoạ Nhu có lợi thế sức mạnh hơn, vì vậy có chút phiền toái, luật sư sẽ hết sức, nhưng sẽ có khả năng để cho cô bị án từ hai đến sáu tháng.
Dù sao, đó là một cái mạng.
Tư Đằng vừa nghe, trong lòng không bỏ được rồi. Nhưng nhìn ánh mắt của Kiều Âu, anh cũng hiểu, Kiều Âu cũng hết cố gắng rồi.