Chương 55: yêu ước
"Dạ, ba biết rõ chân tướng rồi, cho nên phải báo thù cho mẹ của tiểu thư Mộng Viện?"
Mộ Tử Tiêu rất kích động hỏi Mộ Nam Phong, nhưng Mộ Nam Phong chỉ cười không nói.
Ở chung nhiều năm và hiểu ý giữa cha con khiến Mộ Tử Tiêu biết sự trầm mặc của ba mình là có ý gì. Vì vậy, nghĩ ngợi chốc lát, quyết định thay đổi phương thức hỏi.
"Ba, ba nói trước đây đã đem nguyên nhân cái chết của Đoàn Hề Viện nói cho một người bạn. Người bạn kia là ai ?"
Mộ Tử Tiêu cẩn thận quan sát thái độ cha mình từng li từng tí, chỉ sợ bỏ sót điều gì. Bây giờ Mộ Tử Tiêu lo lắng nhất chính là Tình Tình, nếu như Tình Tình biết mẹ mình thật ra là bị mẹ Kiều Âu hại chết, như vậy Tình Tình đối mặt Kiều Âu như thế nào, còn đứa bé trong bụng nữa?
Các loại rối rắm lộ hết trên khuôn mặt nhỏ nhắn khi kinh nghiệm sống chưa nhiều, bị Mộ Nam Phong thu hết vào mắt.
Mộ Nam Phong lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là nói cho Bùi Đồng Tuyên. Bởi vì trong lúc vô tình ông ấy hỏi một câu, ta liền hời hợt nói ra sự thật này."
Mộ Nam Phong nói xong, cầm khăn giấy lau miệng, đứng lên vỗ vỗ bả vai con trai: "Con đã trưởng thành, muốn nói và làm thế nào, là do con nhưng trước khi nói và làm con nhất định phải hiểu rõ, ngàn vạn lần không được mù quáng, không nên vọng động."
Bóng dáng cao to của cha càng lúc càng xa, mùi thơm nước hoa nhàn nhạt vẫn còn thoang thoảng trong không khí, nhưng Mộ Tử Tiêu lại vô cùng phiền muộn.
Vốn chỉ muốn biết đáp án về chiếc vòng tay để nói cho Tình Tình, Mộ Tử Tiêu nhớ Lam Thiên Tình rất nóng ruột hơn nữa còn đang có thai.
Nhưng hôm nay đáp án này lại như một củ khoai nóng bỏng tay, đặt trong lòng của cậu rất khó chịu!
Nhìn bữa ăn sáng trước mắt, Mộ Tử Tiêu cũng không còn tâm tình để ăn. Để dao nĩa xuống cầm khăn ăn lau miệng, sau đó xoay người trở về phòng.
Cậu nghĩ, chuyện này phải nghĩ một hai ngày, chờ mình tỉnh táo lại, lý giải kỹ càng rồi mới lựa chọn nói hay không nói.
**********************
Đầu buổi chiều, Tư Đằng đem lược đồ tác chiến diễn tập quân sự lần này đặt trước mặt Kiều u. Kiều Nhất Phàm nói, trong khoảng thời gian này Kiều Âu làm việc quân vụ kém quá lâu, rất nhiều thủ trưởng đã có cái nhìn không tốt đối với Kiều u, cho nên dặn dò Kiều Âu cần phải chuẩn bị cẩn thận, tham gia đoạt đảo diễn tập.
Trong phòng của Lam Thiên Tình, Kiều Âu ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, cầm bút máy và thước thẳng, lẳng lặng vẽ vòng, đo lường .
Lam Thiên Tình an tĩnh hầu như không lên tiếng, lúc này, trong lòng cô còn có chút e sợ, bởi vì lần trước ở trong túc xá, đã lặng lẽ đem tên mình và Ngũ Hoạ Nhu điền vào danh sách. Nhưng bây giờ, cô lại đang mang thai thì phải làm sao bây giờ?
Đang trong lúc suy tư, ánh mắt Lam Thiên Tình chợt liếc về phía bản đồ , trên đó có rất nhiều vòng tròn đồ tiêu, tò mò hỏi một câu: "Ông xã, anh vẽ những vòng tròn trên đấy là cái gì thế?"
Kiều Âu ngước mắt vừa nhìn vừa cười nói: "Đây là vòng vây pháo binh đoàn xe bọc thép, toàn bộ tập trung hỏa lực tấn công."
Lam Thiên Tình híp mắt, nhìn phía vòng tròn rậm rạp chằng chịt, vây quanh khu đất trống còn viết "Đông người" , nhất thời khiến cô trợn to mắt.
"Như vậy sẽ máu chảy thành sông đấy! Chẳng lẽ anh lại muốn làm Vampire?"
Kiều Âu cười khẽ, thầm nghĩ, lần đầu tiên của cô do mình làm rách, lúc đó chẳng phải cũng chảy máu sao? Chỉ là lúc ấy cô không biết mà thôi.
"Tình Tình, diễn tập chính là chiến tranh, chiến tranh là tàn khốc, máu chảy thành sông là tất nhiên. Nếu không, em cho rằng diễn tập quân sự để cho những nhân vật củ cải bắp chuối như em và Ngũ Hoạ Nhu cũng có thể đi ? Sợ rằng em còn chưa đến gần cũng bị nổ thành vật hy sinh rồi !"
Kiều Âu nói một câu không khách khí chút nào, liền phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Thiên Tình tối sầm lại.
Kiều Âu nghĩ lời nói vừa rồi của mình phát huy tác dụng rồi, Lam Thiên Tình tự cho là đúng và thông minh cũng đã tan rã, không trách móc nặng nề, cô cũng nên biết chuyện mình ở sửa đổi danh sách diễn tập là làm sai thôi.
"Khụ khụ." Quả nhiên, Lam Thiên Tình ho khan hai tiếng rất không tự nhiên, ngay sau đó đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Kiều Âu nhìn thấy Lam Thiên Tình không tự nhiên, nhíu lông mày: "Bà xã ~ giúp ông xã lấy một ly cà phê được chứ?"
"A a, Được!" Lam Thiên Tình nhanh chóng gật đầu, như chạy trốn chạy ra ngoài.
Kiều Âu ngồi ở trên ghế, nhìn tốc độ của Lam Thiên Tình, cũng lo lắng vọt tới cổ họng rồi, chỉ sợ cô bị té. Khi cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, Kiều Âu buồn cười ra tiếng: "Ha ha, thật là như thấy quỷ!"
Xoay người lại ngồi xong, Tư Đằng gọi điện thoại tới nói là có Ngũ Hoạ Nhu ở cùng Kiều Lộ trong bệnh viện. Trước kia hai người cãi vã ầm ĩ với nhau nhưng bây giờ giống như là bạn tốt, không có gì giấu nhau rồi. Lúc sáng bác sĩ nói để Kiều Lộ thử uống thức ăn lỏng, đều là Ngũ Hoạ Nhu tự tay bón từng muỗng từng muỗng cho cô ấy. Bác sĩ nói, ở lại quan sát hệ tiêu hoá và bài tiết hai ngày rồi có thể cho Kiều Lộ xuất viện.
Kiều Âu gật đầu một cái. Không phải Kiều Âu không muốn đi bệnh viện thăm em gái, mà là công việc bận rộn rất nhiều..., hơn nữa kết quả giám định đã kết luận Kiều Lộ không phải là em gái ruột, trong lòng Kiều Âu còn đau hơn, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đối mặt thế nào với Kiều Lộ.
Vì vậy, phái Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đi, còn dặn bọn họ thời thời khắc khắc thông báo tình hình của Kiều Lộ cho mình.
Nhắm mắt lại, Kiều Âu thật sự cảm thấy quá mệt mỏi.
Trong đầu là một mớ bòng bong bỏ không xong, càng để ý càng loạn nhưng thời gian cứ trôi không ngừng, chưa chuẩn bị gì cho cuộc diễn tập quân sự, hôn lễ cũng chưa làm gì mà cũng chưa chuẩn bị chu đáo cho đứa bé ra đời, cha của Tình Tình không có tin tức, nguyên nhân cái chết của mẹ cô ấy cũng không biết, ngay cả chính bản thân mình hiện tại cũng không rõ thân phận.
Có lúc Kiều Âu sẽ nghĩ rốt cuộc đây có phải là một giấc mộng hay không?
Vậy mà, mỗi khi Tình Tình chân thật ôm lấy anh cũng khiến anh bừng tỉnh tự động viên mình không thể loạn, không thể mê mang, mặc kệ thực tế phức tạp như thế nào, anh vẫn muốn mình như một gốc cây đại thụ cao ngút để che gió tránh mưa cho Tình Tình và đứa bé sắp ra đời.
Chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình đã bưng cà phê tới, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng, Kiều Âu cười cười, cũng không vạch trần cô, nhận lấy cà phê đặt lên bàn sách, sau đó kéo nhẹ tay Lam Thiên Tình để cô ngồi lên đùi mình.
"Bà xã! Buổi chiều anh sẽ đến đoàn Liệt Diễm, em có đi không?"
Lam Thiên Tình cúi đầu nhìn ngón tay tay mình: "Em muốn ở nhà ngủ xem ti vi."
"Ha ha."
Cưng chiều hôn một cái trên mặt của Lam Thiên Tình, sau đó không hề nữa nói gì, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, mặt ủ mày ê nói: "Còn một tháng nữa !"
Lam Thiên Tình không hiểu, chớp mắt : "Còn một tháng nữa cái gì?"
Kiều Âu cười xấu xa: "Bác sĩ nói, chúng ta còn phải chờ 1 tháng nữa mới có thể ở chung một chỗ ân ái "
"Kiều u! Đồ lưu manh!"
"Ha ha!"
Lam Thiên Tình giùng giằng giãy dụa lung tung mà Kiều Âu lại sợ làm hại đến đứa bé, nên chỉ dám ôm cô thật chặt mà không dám động, đến lúc này đã hai tháng rồi Kiều Âu cũng không dám bất cẩn.
Vốn dĩ ẩn nhẫn nhiều ngày, lần này anh có chút không thể khống chế mình.
"Tình Tình ~"
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngay sau đó nâng gương mặt Lam Thiên Tình lên hôn, theo nụ hôn đôi bàn tay cũng thăm dò vào trong vạt áo, dẫn dụ, trêu đùa men theo đường cong thân thể cô.
Dù sao Lam Thiên Tình còn rất trẻ tuổi, không chịu nổi hai cái liền hoàn toàn thua trận, chủ động ôm lấy cổ Kiều u. Hô hấp Kiều Âu cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng trực tiếp đẩy Tình Tình đứng lên, ôm đến giường.
Lần này Kiều Âu rất nhẹ nhàng,chưa từng thấy anh cẩn thận như vậy, giống như đang vuốt ve cầm trên tay một tác phẩm nghệ thuật quốc bảo quý hiếm, mặc dù không đủ tận hứng, nhưng cũng hơi thỏa mãn.
Kiều Âu vẫn mặc quần áo tử tế, nhìn gương mặt đỏ ửng như có chút chưa thỏa mãn dục vọng của vợ, cười cười: "Bà xã ~ thật xin lỗi, chờ một tháng sau, ông xã mới thỏa mãn em."
"Lưu manh!"
Lam Thiên Tình nũng nịu, cầm một cái gối đập tới. Cũng không mặc quần áo, kéo chăn đắp lên thân thể, ngáp một cái: "Em đi ngủ, anh nói phải đi Liệt Diễm đoàn, buổi tối nhớ về ăn cơm!"
"Tốt!"
Kiều Âu nhẹ nhàng đi lên trước, hôn nhẹ lên trán Lam Thiên Tình, xoay người đi tới bên cạnh bàn, nhìn chút cà phê còn dư lại, khẽ mỉm cười hạnh phúc, lại bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Anh nghĩ, dù cho con đường trước mặt có sương mù dày đặc cũng không sợ chỉ cần có Tình Tình và đứa bé ở bên.
Ba giờ chiều, Lam Thiên Tình đang ngủ say lại bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức.
Bởi vì Lam Thiên Tình mang thai nên Kiều Âu và Đoàn Hề Trạch đặc biệt cẩn thận, ngay cả máy vi tính cũng không cho cô đụng vào, điện thoại di động vẫn dùng nhưng phải mặc y phục chống phòng phóng xạ còn phải đặt cách mình hai mét. Bình thường đều là Ngũ Hoạ Nhu giữ giúp, dù sao hai người cũng ở chung một chỗ, hơn nữa điện thoại tìm cô cũng không nhiều. Nhưng hôm nay Ngũ Hoạ Nhu đi bệnh viện chăm sóc Kiều Lộ, điện thoại di động của cô bị Kiều Âu đặt trên bệ cửa sổ rồi.
Lam Thiên Tình oán trách dụi mắt nghĩ thầm, sẽ không phải là điện thoại Kiều Âu gọi để nói buổi tối không về ăn cơm chứ?
Hai chân giẫm trên mặt thảm mềm mại mà Đoàn Hề Trạch mua riêng cho cô, vừa nhìn điện thoại lại ngây ngẩn cả người, sao lại là Bùi Đồng Tuyên!
"A lô, chào chú Bùi, cháu là Tình Tình."
Trong lòng vẫn còn e ngại chuyện Bùi Thanh Đình, vì vậy thái độ của Lam Thiên Tình lúc này vô cùng dịu dàng và đầy nhún nhường.
"Tình Tình, bây giờ có thể đi ra ngoài một chút không? Chú Bùi có chuyện muốn nói với con."
Giọng điệu của Bùi Đồng Tuyên rất nghiêm túc, khiến Lam Thiên Tình cảm thấy rất quái dị, cộng thêm chuyện của Bùi Thanh Đình, cho nên theo tiềm thức, cô muốn cự tuyệt.
"Chú Bùi, bây giờ cháu không có phương tiện để ra ngoài. Có chuyện gì, chú nói qua điện thoại đi."
Bên kia, Bùi Đồng Tuyên sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt nói: "Tình Tình, là chuyện liên quan đến cha mẹ cháu, hôm nay chú Bùi muốn nói rõ cho cháu biết. Tình Tình! Chú Bùi biết Kiều Âu đã đến doanh trại Liệt Diễm, cho nên mới gọi điện thoại cho cháu. Cháu không cần sợ hãi cái gì, chú Bùi không thể nào thương tổn cháu, cháu hãy suy nghĩ kỹ một chút sẽ biết tới bây giờ chú Bùi chưa từng làm hại cháu mà!"
Nghe Bùi Đồng Tuyên nói như vậy, Lam Thiên Tình cũng không nói gì.
Quả thật, từ đầu hình như Bùi Đồng Tuyên vẫn đứng về phía Lam Thiên Tình. Cộng thêm hắn nói, chuyện có liên quan đến cha mẹ nên muốn nói cho cô biết, đó là hấp dẫn quá lớn với Lam Thiên Tình.
Con ngươi đảo lòng vòng trong hốc mắt, gật đầu một cái: "Được, cháu sẽ gặp chú ở đâu?"
"Bây giờ cháu cứ ra ngoài cửa, xe của ta lập tức tới ngay."
"Dạ"
Cúp điện thoại, Lam Thiên Tình chớp mắt, vội thay quần áo chuẩn bị đi ra. Lúc mở cửa phòng chợt nhớ tới một vấn đề, lúc trước cô có thể mạo hiểm đi ra ngoài cũng không sao nhưng nây giờ đang mang thai, dù Bùi Đồng Tuyên tốt với cô nhưng dù sao cũng là cô giết chết con gái người ta, nào có ai có thể nuốt xuống khẩu khí này?
Suy đi nghĩ lại, Lam Thiên Tình gọi điện thoại cho Đoàn Hề Trạch.
Mặc kệ nói thế nào, Đoàn Hề Trạch là cậu ruột của mình, là người thân nhất trên đời này mà cô lệ thuộc vào. Đem toàn bộ chuyện vừa rồi nói hết cho Đoàn Hề Trạch, ông suy nghĩ một chút, dặn dò cô cứ mở điện thoại di động liên tục, để âm lượng lớn nhất và để ở trong túi. Trên điện thoại di động có hệ thống định vị JPRS, cô cứ đi gặp Bùi Đồng Tuyên xem ông ta nói cái gì, sau đó Đoàn Hề Trạch sẽ đến.
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút cũng phải, nếu cậu đã nói như vậy thì nhất định không sai được.
Mang tâm trạng thấp thỏm, Lam Thiên Tình mới vừa đi tới cửa nhà liền phát hiện xe của Bùi Đồng Tuyên đã đứng đó, ông ta hạ cửa xe xuống mỉm cười vẫy tay với cô, Lam Thiên Tình lễ phép cười cười, kéo cửa sau ra ngồi lên phía sau xe.
Dọc theo đường đi, Bùi Đồng Tuyên vẫn quan tâm hỏi han tình hình sinh hoạt của Lam Thiên Tình gần đây, giống như sợ cô bị uất ức hoặc không quen.
Lam Thiên Tình nghĩ thầm, bây giờ ở nhà họ Đoàn cô giống như Từ Hi thái hậu, còn ai dám để cho cô chịu uất ức, nhưng với sự quan tâm của Bùi Đồng Tuyên, Lam Thiên Tình vẫn lễ phép trả lời.
Dần dần, xe chạy đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Bùi Đồng Tuyên đưa Lam Thiên Tình đến một phòng bao ở tận cùng bên trong, sau đó gọi cho mình một ly cà phê, cho Lam Thiên Tình ly trà Thạch Lưu.
Ngồi yên lặng hồi lâu, sắc mặt Bùi Đồng Tuyên dần dần nghiêm túc.
"Chú Bùi, chú nói có biết về chuyện cha mẹ cháu, đó là chuyện gì?" Lam Thiên Tình thấy Bùi Đồng Tuyên không nói lời nào, cảm giác rất kỳ cục, vì vậy dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Đồng Tuyên thở dài: "Tình Tình, chú Bùi nghe nói cháu mang thai nhưng Tình Tình à, cháu không thể có đứa bé này nha. Cháu có biết mẹ cháu qua đời thế nào sao?"
Lam Thiên Tình run sợ. Cô sợ nhất chính là nguyên nhân cái chết của mẹ sẽ có liên quan với người nhà của Kiều u. Với Kiều Nhất Phàm thì không có nhưng ngược lại rất có thể là Cung Bách Hợp.
Bây giờ nghe Bùi Đồng Tuyên nói như thế, hình như sự thật sẽ giống như vậy.
"Chú Bùi!, Chú có ý gì đây?" Lam Thiên Tình khẽ cau mày, làm không hiểu.
Vì vậy, Bùi Đồng Tuyên liền đem chuyện năm đó Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện như thế nào nói ra, quá trình cụ thể giống như Mộ Nam Phong đã nói cho Mộ Tử Tiêu.
Dù sao, Bùi Đồng Tuyên biết chuyện cũng là do Mộ Nam Phong nói ra.
Nghe xong tin tức này, cả người Lam Thiên Tình đều ngây ngẩn!
"Tình Tình, cháu sẽ gả cho con trai kẻ giết mẹ mình sao? Còn phải sanh con cho kẻ thù sao?"
Bùi Đồng Tuyên nhìn sắc mặt hoảng sợ Lam Thiên Tình vẫn nhẫn tâm nói một câu như vậy.