Nửa tháng không ăn không ngủ để hoàn thành bản thiết kế, vừa xong tôi liền bắt tay vào thi công.
Mấy hôm trước, tôi quay cuồng trong việc chọn vật liệu, làm mô hình, rồi đi tới đi lui ngoài thị trường tìm vật liệu cho nhà Tần Mạch, sau đó trao đổi với nhà thầu phụ trách thi công, rồi thương lượng việc cung ứng vật tư, mỗi ngày làm việc đến khi trời tối mịt, về đến nhà chỉ còn biết lăn ra ngủ, mấy chuyện tình cảm phong lưu thật quá xa vời.
Tôi nhiều lần lén thương lượng với Tạ Bất Đình tìm một nhân viên thực tập đến giúp một tay. Nhưng lần nào cũng bị công ty lấy cớ không có người để từ chối, vì chuyện này tôi suýt mấy lần nổi điên trước mặt Tạ Bất Đình.
Chẳng lẽ tôi không phải là nhân viên công ty sao? Dù tôi là King Kong hay là transformers thì bây giờ tôi có đi chọn phân cũng phải có kẻ tới giúp tôi chứ! Hồi trước, lúc đi làm có một nhân viên thực tập vừa làm vừa học một bên tiện lợi biết bao nhiêu! Giờ sao không cử người theo nữa? Tưởng tôi là người vạn năng, việc gì cũng“đầu xuôi đuôi lọt” hết sao!
Nhưng nói thật, tôi chẳng còn thời gian và sức lực để tức giận nữa, điện thoại của người thi công vừa tới là tôi lại lập tức cắm đầu chạy đi.
Qua chuyện này, tôi hiểu rằng có người đứng sau âm thầm gây khó dễ cho tôi. Tuy Tạ Bất Đình hay lảm nhảm vô nghĩa nhưng vẫn là ông chủ tốt, việc cấp cho tôi thêm một người thực tập cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, công ty có thiếu người cũng không thiếu đến mức này. Chẳng phải rõ ràng có người muốn làm tôi khó xử sao!
Nhưng Tạ Bất Đình đã có thể giao hợp đồng này cho tôi, một phần vì lòng tin, phần khác là vì chiếu cố nhân viên lâu năm nên chắc chắn ông ta sẽ không vì vài lời đâm chọt sau lưng mà tự dưng nảy sinh thành kiến với tôi được.
Chỉ có một cách giải thích, người làm ông ta sinh thành kiến” với tôi cùng ông ta có quan hệ lợi ích trực tiếp, gây áp lực để ông ta gây khó khăn cho tôi.
Dùng ngón chân để suy nghĩ tôi cũng biết người đó là ai.
Ngoài Tần Mạch ra, hiện tại làm gì còn ai vào đây vừa cùng tôi có xích mích lại vừa có quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình.
Tên kia chắc hẳn thấy tôi nơi này sống rất thoải mái nên trong lòng bất mãn, món nợ kia lại đòi không được nên mới nghĩ ra trò thiếu đạo đức này để chỉnh tôi.
Nếu tôi chấp nhận việc này thì cái ngày tôi lao lực quá độ đến đột tử chắc cũng không còn xa lắm!
Tần Mạch, ai chà, quả đúng là nham hiểm!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi dầu dãi một nắng hai sương, đêm xuống tôi mới lê lết về nhà. Vừa xuống xe buýt thì tôi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ “Nghỉ ngơi cho tốt” của Trần Thượng Ngôn.
Tôi tắt máy, bước từng bước về nhà.
Đã nhiều ngày tôi không gặp Trần Thượng Ngôn, sau bữa cơm lần đó anh cũng rất ít khi hẹn tôi ra ngoài mà dù có hẹn tôi cũng lấy lý do bận việc để từ chối. Nhưng anh vẫn đều đặn gọi điện cho tôi mỗi ngày, dù chỉ là những quan tâm vụn vặt nhưng cũng làm tôi ấm lòng trong những ngày tháng mười hai giá lạnh, đồng thời cũng cho tôi một lý do để tạm thời không buông tay người đàn ông này.
Qua đến chỗ rẽ, tôi đã thấyngọn đèn đường âm u dưới nhà tôi và ngay dưới nó một bóng đàn ông mặc âu phục đi giày bóng loáng.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đó, tôi chỉ còn biết cười nhạt. Thời buổi này xác suất gặp ma càng lúc càng lớn.
Tôi tóm chặt lấy túi, coi như anh ta như không khí ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua. Khi lướt qua người anh ta, bất ngờ anh ta kéo tay tôi lại: “Tịch Tịch.” Tôi thối lui một bước tránh tay anh ta, tiếp tục bước về phía hàng hiên.
“Hà Tịch!” Anh ta cũng không bước lên ngăn tôi lại mà đứng yên, đút tay vào túi quần, cao giọng: “Chúng ta nói chuyện đi.” Thái độ giống như đoán chắc tôi sẽ không có ý kiến khác.
Vẫn đưa lưng về phía anh ta, tôi không khỏi cười khổ, trong lòng nhịn không được oán thầm: Dương Tử ơi Dương Tử, ngày trước sao bộ tôi lọt tròng té nổ hay sao mà lại coi trọng anh chứ.
Tôi nhấn mật mã cửa lớn rồi đẩy cửa bước vào trong.
“Hà Tịch!” Anh ta bắt đầu giận dữ vì tôi dám lơ anh ta đi.
Tôi đứng ở cửa, một tay giữ cửa rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh qua đây đi.” Anh ta cười vui sướng, bộ dạng giống như “ Thấy chưa, tôi biết cô sẽ làm như vậy mà”
Tôi cũng cười dịu dàng.
Đợi anh ta bước đến gần, một tay vịn khung cửa, định nói chuyện với tôi thì tôi cười ha ha rồi thả tay.
Quên nói, lò xo cửa lớn vô cùng mạnh, ngay khi tôi thả tay, cánh cửa đóng sầm một tiếng, đập mạnh vào mu bàn tay của người nào đó.
“Á!!!”
Cả hàng lang tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của ai đó.
Anh ta còn chưa kịp thu tay về, tôi đã bồi thêm một cú đá vào cửa, cửa càng khép chặt, cũng ngăn không cho anh ta có cơ hội rút tay ra.
“Hà Tịch! Mẹ kiếp, cô điên rồi!” Bên kia tất nhiên là đau đến la hét không ngừng, tuy tư thế đá vào cửa của tôi nhìn rất oai phong nhưng lực đá lại yếu nên cách đơn giản nhất là tôi dựa cả người vào cửa, vừa dùng sức đẩy chặt cửa vừa mò mẫm trong túi lấy ra một cây bút xong viết một chữ “tiện”* (* đê tiện) thật to trên mu bàn tay anh ta.
Thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, tôi bình tĩnh ném bút xuống, hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Lần trước tôi đã nói gì với anh nhỉ, cắt phứt “thằng nhỏ” của anh, anh muốn thử không?”
Tôi nhích người ra, anh ta vội vã rút tay về. Cánh cổng cũng theo quán tính đóng lại.
Sau lớp cửa sắt, gương mặt anh ta dường như bị cắt thành từng khối, từng khối vuông nhỏ. Tôi nói rành mạch: “Dương Tử, tôi nói rồi, hãy cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng lượn lờ trước mặt chọc giận tôi nữa.”
Hắn ôm tay, vẻ mặt vẻ đau xót.
“Chúng ta chia tay tức là kết thúc rồi, còn có cái quái gì mà nói với nhau. Còn nữa, chia tay đã lâu vậy rồi anh mới đến tìm tôi “nói chuyện”? Hừ, “vô sự không đăng tam bảo điện”* (* không có việc gì thì không được gây ồn ào ở Tam bảo điện, Tam bảo điện là nơi hoạt động chính của Phật, Pháp, Tăng; ý là đang yên đang lành đừng tới gây chuyện). Giờ tôi cũng tuyệt đối không giúp anh cái gì đâu, tôi “thấy chết không cứu” cũng xứng với anh thôi, nhân lúc tôi chưa nghe thấy mấy câu khó nghe từ anh thì anh tự động biến đi cho tôi nhờ, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa.”
“Hà Tịch, mẹ kiếp, anh ghét nhất cái tính này của em. Chuyện gì cũng tuyệt tình như vậy!” Dương Tử nghiến răng nghiến lợi chịu đauu nói, “Hôm nay anh đến tìm em chẳng qua là vì về trường thăm thầy cô, nhớ lại khoảng thời gian trước kia nên mới nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng vẫn có thể làm bạn…”
“Đúng vậy.” Tôi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, “Khoảng thời gian trước kia rất đẹp nhưng Dương Tử, càng nhớ về những điều tốt đẹp kia tôi lại càng thấy mình bây giờ thật thảm hại, đáng thương. Làm bạn sau những chuyện anh đã gây ra ư?” Tôi cười nhạt, thừa nhận sự yếu ớt nhi nữ thường tình của mình:
“Trừ phi tôi chưa từng yêu anh.”
Đã từng yêu, chính là vết thương chí mạng nhất.
Người bên song cửa yên lặng thật lâu.
“Cho nên.” Tôi chỏ ngón giữa qua cửa sổ nhỏ cho Dương Tử thấy: “Xéo đi”
Sau đó lên lầu, mở cửa, rồi khóa lại.
Không mở đèn, tôi quen thuộc đi qua phòng khách nhỏ, vứt túi xách xuống, mệt mỏi ngã nhào lên giường, tôi mệt đến độ không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.
Ngày mai có thể nào trốn việc được không đây…Tôi chậm rãi nhắm mắt, nhưng trong lòng không ngừng gào thét: chị đây chịu hết nổi rồi! Tạ Bất Đình ông sa thải tôi đi, sa thải tôi đi!
Tôi không nghĩ vừa mới nhắm mắt để đó mà mở mắt ra trời đã sáng bạch. Tôi hoảng sợ, vội vàng đứng lên, chụp lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường thì mới tá hỏa: tám giờ bốn mươi lăm! đúng chín giờ tôi có hẹn ký hợp đồng với nhà cung cấp vật tư!
Sau khi rửa mặt qua loa, tôi cầm túi lao ra ngoài mà cũng không kịp thay cái áo khoác hôm qua. Trong lúc đang mang giày thì di động vang lên.
Là Trình Thần, chị ấy hỏi tôi có muốn đến vũ hội do công ty Thẩm Hi Nhiên tổ chức vào cuối tuần này hay không.
Tự dưng tôi nổi khí xung thiên, mắng như điên vào Trình Thần, đại ý vì sao ngày nào cũng phải làm việc chết đi sống lại để kiếm ít tiền còm cõi còn chị ấy chỉ nghĩ có mỗi việc có nên tham gia vũ hội này, vũ hội kia hay không. Chị ấy cho rằng ai cũng như chị có đàn ông nuôi hay sao? Chị đây không rảnh, chị đây không đi!
Trình Thần bị tôi vô duyên vô cớ mắng tới u u mê mê, lâu lắm mới có phản ứng lại: “Em… Hôm nay em bị “dì cả mẹ” đến hả?”
“Fuck! Dì cả, dì cả cũng không rảnh mà đến! Không nói với chị nữa. Em đang bận.”
“Đợi chút!” Trình Thần gọi gấp gáp, “Nhưng công ty Thẩm Hi Nhiên cũng có mời Tần Mạch nữa, anh ta sẽ tới. Không phải quan hệ của em và anh ta có tiến triển sao? Mau rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sự quyến rũ của mình tóm anh ta vào lưới đi.”
Trình Thần không biết chuyện Trần Thượng Ngôn nên vẫn khăng khăng kết nối cho tôi và Tần Mạch. Trong lòng tôi thầm mắng: nơi nào có vị tiểu tổ tông này xuất hiện chắc chắn có tai nạn, tôi điên mới đi.
Không đợi tôi từ chối, Trình Thần đột nhiên nói: “Đúng rồi! Gần đây cái tên Sầm Dương chết toi kia có đến tìm em không?”
Tôi nhíu mày: “Sao vậy?”
“Công ty Hi Nhiên có một dự án đang tìm đối tác, vừa hay Hi Nhiên được giao phụ trách dự án này, hiện nay có hai công ty có khả năng nhất thắng thầu dự án này là Tần thị và công ty Sầm Dương đang công tác. Nếu nó đến tìm em thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. Nó nói gì mặc nó, em đừng có mềm lòng nghe chưa.”
Tôi không biết nói gì: “Chị nghĩ em ngốc à.”
“Dĩ nhiên em không ngốc nhưng chị sợ em cô đơn, lạnh lẽo lâu ngày, không chịu được nổi nên bị dụ dỗ! Cho nên chị mới nói em mau tóm lấy Tần Mạch đi!”
“Chị đừng có làm chuyện bao đồng nữa. Chị đây đã có bạn trai, không phải Tần Mạch.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu sau đó thở dốc vì kinh ngạc. Trước khi bị cơn bão cuồng nộ của Trình Thần quét tới, tôi kiên quyết ngắt điện thoại và chỉnh về chế độ silent.
Nắm di động, tôi ngẩn ngơ hồi lâu.
Nhớ lại chuyện trước kia?
Nhớ cái đầu anh!
Tôi đến buổi hẹn trễ 10 phút, cũng may đối tác là một phụ nữ trung niên hiền lành, bà ấy cũng không trách cứ gì, hai bên thuận lợi thỏa luận xong các điều khoản, trước khi rời đi, bà đột nhiên nói với tôi: “Là con gái cũng nên chú ý bản thân một chút”
Tôi nghe nhưng cũng không hiểu gì bèn cười gượng trả lời cho qua. Chờ đến khi ra khỏi phòng họp, quay đầu nhìn gương mặt mình với đôi mắt đen thui như gấu trúc phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh đối diện thì chỉ biết thở dài thật sâu.
Cuộc đời bị bóc lột thật bi thảm!
Kết thúc ngày làm việc, tôi lại lê tấm thân tàn về nhà. Tôi vốn nghĩ sau hành động ban sáng, chắc chắn Trình Thần sẽ đến giết tôi, không ngờ sau khi gọi ba mươi tám cuộc điện thoại nhỡ cho tôi, chị ấy lặng im biến mất.
Tôi vui mừng phấn chấn, về nhà yên ổn đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp trong tuần đều trôi qua thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dị thường, sự yên tĩnh này thật có chút khó hiểu, Dương Tử không dây dưa, Trình Thần không tra khảo, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng không thấy.
Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mình tôi mỗi ngày bận rộn với công việc. Vào lúc tôi đã nghĩ cuộc sống của tôi sẽ cứ thế bình lặng trôi đi thì một đêm lạnh giá, Trình Thần đột nhiên đập cửa nhà tôi.
Tôi ngái ngủ, còn mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa, vừa thấy chị, tôi hoảng sợ đến nỗi cơn buồn ngủ bay đi đâu mất:
“Chị đang… cộng tác với cơ quan tình báo quốc gia sao?”
Chị diện một cái khẩu trang to tổ bố che kín gương mặt, đẩy tôi vào trong, mở đèn, săm soi nhìn khắp phòng, cởi cái áo choàng đen ra, nhìn chằm chằm tôi nghiêm mặt nói: “Hà Tịch, qua mấy ngày theo dõi điều tra, chị có thể khẳng định chuyện em có bạn trai là giả.”
“Hả?”
“Chị theo dõi em nhiều ngày rồi mà đâu thấy em tiếp xúc với người đàn ông nào ngoài công việc đâu, cũng không điện thoại hẹn hò. Yêu đương? Em chơi trò tình yêu người – ma sao?”
Tôi vò đầu, đè nén cảm giác muốn tung một cước cho chị ta văng ra cửa.
Trình Thần xoa xoa thắt lưng: “Vậy nên, ngày mai hoặc là em đem bạn trai của em tới cho chị xem hoặc em phải đi tham dự vũ hội. Tối nay chị ngủ ở đây, em đừng có mong chạy trốn.”