Lần trước chưa vắt đứt triệt để, thì lẫn này hãy như thế đi.
Đúng đấy, vĩnh biệt.”
Nói xong câu ấy, cô dằn lóng bước đi, đã nói rồi là không bao giờ quay đầu lại nhìn.
Người con trai sau lưng cô đột ngột thốt lên những tiếng khóc nghẹn ngào, khổ sở đến độ như xé gan xé ruột cô. Chúng khiến cô không thể nào cất bước được nữa, đành lặng lẽ đứng nguyên một chỗ như một kẻ mất trí trông thật nữa cười.
Tiếng nức nở sau lưng mãi mà không dứt, nó giày vò suy nghĩ khiến cô muốn phát điên. Nhưng cô không dám quay lại nhìn vì sợ sẽ bắt gặp nước mắt của anh.
Như thế thì tàn nhẫn quá, phũ phàng quá!
Đôi mắt cô lại khẽ nhắm lại, thật tâm cô chỉ muốn hỏi một câu:
“Tại sao chúng ta lại thành ra như thế này hả Ôn Tư Niên, cuối cùng của cuối cùng, sao lại đường ai nấy đi thế này. Đáng nhẽ cho dù đau khổ thế nào, chúng ta vẫn phải tiến về phía trước mới đúng chứ.”
Ngày hôm sau, khi đến trường, Tô Mạc cảm nhận thấy điều gì khác lại so với ngày thường. Suốt dọc đường cứ có người nhằm cô chỉ chỉ trỏ trỏ, bị cô bắt gặp liền đồng loạt quay đi như thể đã dặn nhau từ trước.
Một người cứng cỏi như cô, đi trên con đường như thế cũng cảm thấy như có gai đâm vào lưng. Mãi cô mới tới được phòng học thì thấy Bạch Hạ đang ung dung ngồi trên ghế của cô, đôi mày sắc như lưỡi dao, khuôn mặt cao ngạo vênh lên tận trời. Tô Mạc liền bật chế độ phòng thủ toàn thân một cách vô thức, nhưng ngay sau đấy Bạch Hạ đứng phắt dậy, điềm nhiêm bước tới chỗ cô. Con bé nở một nụ cười dịu dnagf hết sức nhưng những lời nói ra như có nọc độc:
- Mày cũng ghê đấy! Dám quyến rũ anh rể tao ngay trước cổng trường! Sao, hôn phê chứ?
- Mày đừng có nói láo! – Bình sinh dù điềm đạm đến mấy nhưng nghe thấy câu này, máu nóng trong người Tô Mạc sôi lên, mắt cô trợn lên trắng dã, môi bặm lại trông thật dữ tợn.
Tiếng cười của Bạch Hạ nghe buốt hơn, con bé thẳng thừng rat ay. Lần này không phải cho cô ăn tát mà thẳng thừng đạp cô ngã lăn ra sàn. Nó ngó xuống và bảo:
- Nói láo á? Tao nói thật quá ấy chứ! Tô Mạc này, gan mày cũng to gớm! Dám đứng tênh hênh trước cổng trường hôn hít lão Ôn Tư Niên. Này, chúng mày coi chị gái tao là cái gì hả?
- Tao…
- Đừng có chối đấy nhé! Cổng trường bao nhiêu người nhìn thấy! Có cần đối chất tại đây luôn không? – Bạch Hạ càng nói càng cáu tiết, tức quá bèn đá thêm một cú nữa. Lần này trúng ngay vào bụng Tô Mạc, khiến cô đau nhue muốn ngất lịm đi.
Hôm nay lại đúng hôm cô đến tháng. Thông thường ngày đầu tiên chẳng làm gì cũng đau như chết đi sống lại. Giờ lại ăn nguyên một cú đá nên cơn đau ăn vào tận xương tủy, mồ hôi liên vã ra đầm đìa, mặt cô trắng bệch khổ sở không khác gì tờ giấy bị vò nhàu.
Bạch Hạ vẫn lạnh lùng nhìn cô và đay nghiến:
- Hừ! Đừng có làm bộ đáng thương nữa! Tao không phải lão anh rể nhà tao nên không mắc bẫy mày đâu! – Dứt lời, lại thêm một đạp nữa. Tô Mạc hòng né đi nhưng Bạch Hạ đã sớm phát hiện ra ý định bèn túm chặt lấy cô và tung chân trút toàn bộ sức lực đạp thật mạnh, không chút nương tình.
Tô Mạc bị dần một trận đau đến run lẩy bẩy, miệng không ngớt rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy bingj. Mồ hôi đầm đìa khắp người, thấm ướt cả tấm áo mùa thu trên người.
Thấy thế, Bạch Hạ càng tức mắt và ra tay càng tàn nhẫn:
- Ô hay, mới mấy ngày mà đã có bầu rồi à? May thế, để tao giúp mày tiết kiệm tiền đi phá thai nhé! – Con bé vừa nói vừa đá thêm liền mấy cú, cú nào cũng nhằm thẳng vào đúng giữa bụng mà thụi.
Cơn đau rút kiệt sức lực của Tô Mạc, người cô nhũn ra như con giun nhưng vẫn gồng sức vùng vẫy khỏi trận ẩu đả, kẻ đánh người chịu đòn này.
Nhưng cô né đến đâu, bàn chân Bạch Hạ lại săn đuổi sát nút đến đấy. Không ai tới giúp cô cả.
Cô chỉ có một mình, thật đáng thương, một mình mà thôi.
Tô Mạc cảm thấy đau, cực kỳ đau. Chưa bao giờ cô phải chịu đau đớn đến thế. Cứ ngỡ cú đá này là cực điểm nỗi đau rồi, ai ngờ cú đá sau lại càng đau hơn. Nước mắt cô bắt đầu chảy ra ròng ròng như thể không kiềm chế được nữa, chúng bắt đầu đầm đìa trên khuôn mặt cô, vì cô quá đau, mà cũng chẳng biết đâu mới là tận cùng của nỗi đau này.
Diệp Tử Khiêm bước vào lớp, trông thấy cảnh tượng đang bày ra trước mắt, Bạch Hạ đang dằn từng cú vào bụng Tô Mạc. Cô nằm trên sàn nhà mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu, thần sắc nhợt nhạt. Bên cạnh là bao nhiêu người như thế mà không một ai đứng ra can ngăn.
Tất thảy đều trơ mắt chứng kiến cảnh lăng nhục một phía này, khuôn mặt thờ ơ cố gằng cầu yên thân. Đúng là một vở kịch, nhưng đừng nên diễn theo kịch bản này chứ!
Diệp Tử Khiêm lao ngay tới không cần đắn đo, lấy hết sức giằng Bạch Hạ ra. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy giá như giờ có con dao thì cậu sẽ thẳng thừng đâm cho con bé ác ôn mười mấy nhát để trả lại cả gốc lẫn lời gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi đau cô gái kia đang phải trải qua!
Bạch Hạ bị cậu ta xô loạng quạng, suýt thì té nhào xuống đất, con bé liền gân cổ lên trịch thượng:
- Diệp Tử Khiêm! Cậu muốn chết à!
Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt nó nghe đánh “bốp”, cú bạt tai dùng hết mười phần sức lực kia khiến con bé như ù đi.
Tai Bạch Hạ ù đi một lúc còn Diệp Tử Khiêm quay lưng lại và cẩn thận đỡ Tô Mạc dậy, không che giấu nổi sự xót xa.
Thật giống một cảnh phim diễn xuất vụng về.
Bạch Hạ lặng lẽ nghĩ một hồi, bỗng nhiên không cầm được nước mắt.
Diệp Tử Khiêm đỡ Tô Mạc dậy mới phát hiện thấy tình cảnh của cô còn kinh khủng hơn những gì cậu tưởng tượng. Khuôn mặt trắng bệch, trán nhoe nhoét mồ hôi. Không chỉ trán mà lưng cô cũng bịn rịn mồ hôi. Hơi thở yếu ớt mà nóng bừng, càng khiến cho cậu đau đến tan nát cõi lòng.
- Tô Mạc… - Cậu gọi tên người con gái, cũng chẳng mong cô sẽ đáp lại, chỉ một chút phản ứng theo vô thức thôi cũng được.
Ấy thế mà cô gái ôm chặt lấy cổ Tử Khiêm, ánh mắt ngưng lại một phía, nước mắt trào ra như phụ họa. Và cậu nghe thấy tiếng thì thầm thoi thóp của cô:
- Đau… Tư Niên… Tử Niên ơi…
Trong giây phút ấy, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Ôn Tư Niên.
Cô chỉ chịu kể lể nỗi đau của mình với mỗi Tư Niên thôi, nhưng không thấy rằng Tử Khiêm luôn ở đây đợi cô, cho dù bãi bể biến thành nương dâu.
Tiếng gọi yếu ớt ấy khiến Tử Khiêm đau như bị dao cứa, nhưng cậu cũng chả thốt lên được tiếng nào vì đũng quần cô gái bị một quầng máu nhuộm đỏ, mỗi lúc một đậm khiến mắt cậu cũng đỏ rực lên.
Tất cả mọi người đều nhận ra sự khác thường trên người Tô Mạc, đến Bạch Hạ cũng hoảng hốt quay ra nhìn. Con bé chỉ muốn xả hận, ai mà biết lại biến thành ra thế này. Diệp Tử Khiêm cảm thấy đôi bàn tay mình đang run lên bần bật, giọng nói yếu ớt của Tô Mạc vẫn không ngớt khiến cậu bối rối:
- Đau… Đau quá…
Mặt cô mỗi lúc một tái nhợt rồi dần biến thành xám ngắt như xác chết. Tử Khiêm định thần lại, cảm giác lo sợ sắp mất cô ấy bủa vây lấy cậu. Cậu bỏ quên hết mọi thứ trên đời, giọng khản đặc lại, gào lên với những người đứng xung quanh:
- Gọi bác sỹ tới đây! Nhanh lên!
Mấy đứa đứng quanh như vừa tỉnh ngủ, cũng đua nhau lật đật chạy ra ngoài. Cậu ôm chặt lấy cô gái đang lả dần và cảm nhận cơ thể cô đang run lên bần bật, người cậu cũng lẩy bẩy vì sợ. Cuối cùng cậu không thể phân biệt được rằng cơn run của cậu đang lây sang người cậu hay là chính bản thân cậu vì quá hoảng loạn nên không kiềm chế được chính mình?
Tô Mạc như rơi vào cõi mơ.
Cảnh tượng từ năm nào hiện ra. Con nhóc Tô Mạc lỡ tay đánh vỡ cái bình hoa gốm thời Đường của bố Ôn Tư Niên. Bác Ôn về nhà thấy thế nổi cơn lôi đình, liền tra hỏi xem đứa nào là thủ phạm. Dĩ nhiên cô bé không dám nhận, Ôn Tư Niên liền đứng ra chịu thay. Tô Mạc sợ quá nên lủi về nhà trước. Ngày hôm sau, mặt mũi Ôn Tư Niên chi chít bông băng, đụng một cái là xuýt xoa đau đớn.
Cô thấy thấp thỏm, áy náy, nhưng câụ bé với khuôn mặt dán đầy bông băng mà vẫn khả ái kia chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay xoắn lấy ngọn tóc cô và bảo: “ Đồ ngốc, chính vì anh không nỡ khiến em chịu ấm ức nên mới để mình chịu thay.”
“ Anh không nỡ khiến em chịu ấm ức, nên mới phải chịu thay. Nhưng Tư Niên, anh có còn nhớ nhưng lời thề của mình không? Anh có còn chúng ta lúc nhỏ trong những ngày hè nắng đẹp ấy không? ”
Tỉnh dậy, cô thấy xung quanh mình có rất nhiều người.
Ôn Tư Niên, Diệp Từ Kiêm, Bạch Hạ và một số gương mặt cô chẳng quen biết. Cô không ngờ mọi thứ lại to chuyện đến thế, cô cựa người toan ngồi dậy nhưng cơn đau vùng bụng khiến cô co rúm lại, Tô Mạc đành gập người để dỗ dành cơn đau. Nhưng chuỗi hành động ấy của cô ngay từ đầu đã khiến mấy người xung quanh chú ý. Ngươì bước tới đầu tiên là Diệp Tử Khiêm, cậu đỡ lấy Tô Mạc, động tác cẩn thận, chu đáo:
- Này, cậu đừng có cựa quậy nữa đi!
Tử Khiêm vẫn nói với cô bằng giọng bất cần ngày thường nhưng Tô Mạc vẫn cảm thấy ấm lòng. Bạch Hạ ngúng nguẩy xin lỗi:
- Xin lỗi, đây không biết có người đang đến tháng.
Tô Mạc thần người ra một lúc, cô khẽ mím môi chứ không trả lời. Bạch Hạ phách lối biết mấy! Con bé trầm mặt xuống và tiếp lời không chút khách khí:
- Nhưng cho dù xin lỗi, không có nghĩa là tất cả lỗi tại con này! Mày…
- Tiểu Hạ! - Ôn Tư Niên lên tiếng ngắt lời Bạch Hạ, anh trầm mặt xuống, đôi mắt hung dữ có vẻ hăm dọa rồi lại quay sang nhìn Tô Mạc, đôi mắt mang đầy tâm trạng.
- Mạc, anh xin lỗi. Anh biết lần này Tiểu Hạ rất quá đáng, nhưng nó không có ý xấu đâu, nó chỉ…
- Không có ý xấu mà đá em suýt chết thế sao? – Sức chịu đựng của con người có hạn, cô gằn giọng khiến Ôn Tư Niên mắc kẹt.
Nhưng anh vẫn toan giải thích tiếp:
- Tại con bé không biết em đến tháng, nó…
- Em không đến tháng là nó được phép đá em chắc?
- Anh không có ý đó.
- Ôn Tư Niên, anh có biết suýt nữa nó đá chết em rồi không? – Cô như trút hết đau đớn vào mấy chữ cuối cùng.
Ánh mắt hùng hổ của cô khiến anh phải cúi đầu như đứa trẻ con vừa mắc lỗi. Anh thật vụng về khiến nỗi đau của cô nhân lên gấp vạn.
- Tô Mạc… - Diệp Tử Khiêm lo lắng gọi tên và nắm chặt bàn tay cô như đang muốn truyền cho cô sự an ủi, bảo vệ khó nói ra thành lời ấy.
Tô Mạc chỉ thở dài, đớn đau nhìn Ôn Tư Niên:
- Ôn Tư Niên, anh còn nhớ không, ngày trước anh nói thà người chịu ấm ức là anh chứ không bao giờ là tôi?
-…
- Thôi được, anh không còn nhớ nữa thì thôi. – Cô trút câu nói một cách khốn khổ và từ từ nhắm mắt. – Xin lỗi, tôi mệt lắm. Mọi người có thể để tôi nghỉ một lát được không?
- Tô Mạc… - Dường như Ôn Tư Niên chưa được nói hết những gì mình muốn nói nhưng Tô Mạc đã trở mình quay mặt vào bức tường. Cô đã tỏ rõ ý chối từ như thế thì còn cố làm gì nữa.
Thế là ai nấy đều nghe lời cậu, kéo nhau bỏ ra ngoài. Đợi cho tất cả đều đi hết, Tô Mạc mới kéo chặt lấy tấm chăn, trùm kín đầu và khóc rưng rức.
Bụng cô vẫn đau lắm, nhưng chỉ cảm giác đau này mới có thể chứng minh rằng cô đang sống.
Không có Ôn Tư Niên, cô vẫn sống.
Ít ra cô vẫn biết đau chứ chưa tê liệt tới mức chẳng còn biết gì. Nhưng điều cô không biết là khi đám người rời khỏi phòng y tế, Diệp Tử Khiêm liền quay lưng lại tung hẳn một nắm đấm vào mặt Ôn Tư Niên khiến khóe mồm anh loang lóe máu. Tử Khiêm nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
- Nắm đấm này là nắm đấm hộ con ngốc nằm trong kia! Từ giờ trở đi, chuyện giữa cô ấy và Ôn Tư Niên nhà anh không có một chút dính níu gì tới nhau nữa! – Nói rồi cậu vùng mình bước đi, chẳng thèm nhìn kẻ bị đánh kia đang bưng mặt vì cú đánh quá mạnh.
Nước mắt rỉ ra qua những kẽ ngón tay, Ôn Tư Niên vẫn ngoan cố che mặt như đang cố che giấu nỗi bối rối thảm hại của mình, để anh vẫn là người con trai luôn luôn bình thản như trước.
- Anh… - Nhưng Bạch Hạ đã lên tiếng, vẻ lo âu không giấu được trong câu nói cho anh biết rõ ràng rằng, hành động này của anh nực cười biết mấy.
Nằm nghỉ một hồi lâu trong phòng y tế, cuối cùng Tô Mạc cũng thấy đỡ hơn. Buổi chiều, cô cố lết xác đi học. Vừa bước vào lớp, chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy Ngô Du Du sang sảng giữa lớp học kêu gọi:
- Con Bạch Hạ kia vênh váo quá đáng! Dám đến tận lớp mình đánh người! Tớ phải kiếm nó, cho nó nếm thử vài cái bạt tai mới được.