Hai tuần rồi chưa đăng truyện chắc ai cũng quên tôi mất rồi huhu:((( Tại vì dạo này kiểm tra 15 nhiều quá không có thời gian luôn á:< Sr mọi người nhiều nhiều, có thời gian rảnh là viết đăng cho mọi người ngay á ❤ Mọi người nhớ vote và nhận xét cho mình nhaaaaa yêu rất nhiều ❤
===
Sau khi mặc quần áo Bạch Lan trở về phòng với Tiểu Kỳ.
Con dậy sớm vậy sao? Hay ngủ thêm một chút nhé?
Tiểu Kỳ về nhà với bà nội để mẹ còn đi làm với ba ba chứ.
Vậy được rồi, con với ba ba về nhà trước nhé.
Mẹ xinh đẹp nhớ gọi điện thoại cho con nhé.
Được, mẹ sẽ gọi cho con.
Bạch Lan và Tiểu Kỳ cùng nhau vệ sinh cá nhân, rồi Bạch Lan thay quần áo cho Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ ra ghế sofa xem tivi một lát, chờ mẹ thay quần áo xong sẽ làm thức ăn sáng cho con.
Được ạ.
Lâm Đình cuối cùng chịu rời giường tìm trong nhà cũng chẳng thấy cô đâu liền hỏi Tiểu Kỳ:
Mẹ con ở đâu?
Ở trong phòng để quần áo ạ.
Lâm Đình đi đến phòng để quần áo, hình như cô đã vào phòng để thay quần áo rồi.
Đi đến phát hiện cửa không khoá liền bước vào, cô quay lưng về phía cửa nên không phát hiện ra.
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, nhẹ hôn lên cổ cô.
Em đang muốn quyến rũ anh đúng không?
Bạch Lan đang mặc dở chiếc áo sơ mi, giận nảy mình, tức giận nói.
Anh không có lịch sự sao? Biết tôi đang thay quần áo còn bước vào? Đi ra ngoài ngay đi.
Là em thay quần áo không đóng cửa còn muốn trách anh sao?
Nhà của tôi, phòng quần áo cũng của tôi liên quan gì đến anh mà vào đây?
Lúc ra khỏi phòng em mặc áo của anh.
Giờ Bạch Lan mới nhớ ra lúc đó do gấp nên lấy áo anh mặc tạm.
Lấy rồi, ra ngoài mau đi.
Anh không để ý lời cô nói, xoay người cô lại, hôn lên môi cô.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển thành mạnh mẽ ồ ạt. Anh đè cô lên bức tường sau lưng, mặc cô muốn thoát ra nhưng chẳng được.
Cô cứ đứng yên không phản kháng cũng chẳng đáp lại. Nụ hôn cuối cùng cũng dời xuống cằm, cô của cô. Môi được tự do cô nói:
Anh còn có thể vô liêm sỉ đến thế sao? Cưỡng ép tôi làm điều tôi không muốn, anh vui vẻ sao? Không phải anh luôn miệng nói muốn trở về bên tôi sao? Làm thế này chỉ làm tôi thêm hận anh mà thôi.
Anh để lại dấu hôn ngân trên cổ Bạch Lan, mặt vẫn vùi vào cổ cô nói.
Anh biết anh không nên làm thế khi em không muốn nhưng anh thật sự rất yêu em, rất nhớ em.
Tim Bạch Lan thịch một tiếng khi nghe anh nói rất yêu em, rất nhớ em . Nhưng vẫn nói:
Ra ngoài đi, Tiểu Kỳ đang chờ tôi làm đồ ăn sáng.
Anh mặc áo giúp em.
Không cần.
Tuy cô nói thế nhưng anh vẫn đưa tay kéo chiếc áo sơ mi mặc dở đã tuột xuống tận eo cô lên, rồi cài từng nút áo vào cho cô. Động tác của anh cực kì dịu dàng, tỉ mỉ.
Cuối cùng gia đình ba người họ cũng có thể ăn sáng. Lâm Đình đưa Bạch Lan đi làm rồi mới đưa Tiểu Kỳ về. Lúc cả 3 người lên xe, Tiểu Kỳ ngây ngô hỏi.
Sao lúc mẹ thay quần áo, lại ở trong phòng lâu thế, còn có ba ba nữa.
Lâm Đình khẽ ho một tiếng. Bạch Lan ngượng ngùng trả lời.