Hang Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng mím lại.
“Anh làm đau tôi rồi.” Giang Ninh Phiến giơ tay đẩy tay anh ra, thuận thế nhào vào lòng anh, dựa vào bờ ngực đó, dịu dàng hỏi: “Hạng Chí Viễn, chúng ta cùng nhau trải qua những ngày tháng cuối cùng thật tốt, được không?”
“Em yêu tôi thật sao?”
Hạng Chí Viễn không đẩy cô ra, đôi mắt thâm sâu nhìn cô trong lòng mình.
“Đường đường là cậu Hạng mà lại không có tự tin với chính mình?” Giang Ninh Phiến cười.
“Đúng là không có.”
Hạng Chí Viễn thấp giọng nói.
“...”
Tim Giang Ninh Phiến thắt lại, ngạt thở đến mức khó chịu.
“Tiêm Tiêm, em có yêu tôi thật không?”
Hạng Chí Viễn không chắc chắn hỏi cô, đôi tay chầm chầm ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô.
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, nhìn thấy cổ tay bị còng tay còng đến rách da của anh, Hạng Chí Viễn bị bí mật giam lại, anh đã ốm đi nhiều, đôi tay gầy trơ xương...
Anh chịu khổ nhiều rồi.
Hạng Chí Viễn bắt đầu từ mười hai tuổi đã không còn vui vẻ nữa...
Cô muốn trả lại giấc mộng ban đầu mà anh theo đuổi...