Âm thanh này không phải là âm thanh phát ra từ giày của con gái cô, huống hồ cô vừa đổi thành giày da cho Hạng Diêu Linh, không đeo chuông.
Cô đứng vững ở đó, cơ thể cứng ngắc.
Hai giây sau, Giang Ninh Phiến đẩy xe trẻ con đi vào bên trong không chút do dự, một giọng nói khinh thường giễu cợt vang lên ở sau lưng cô: "Cảnh sát Giang rảnh rỗi quá nhỉ."
Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, hai chân như bị rót chì không thể nào bước về phía trước.
Hồng Cảng này nhỏ đến cỡ nào, như vậy mà cũng có thể gặp được.
Cô nhìn về phía trung tâm thương mại ở phía trước, bỗng nhiên ý thức được siêu thị lớn ở bên cạnh chính là nơi mà lần trước Hạng Chí Viễn gặp Hạng Diêu Linh, chắc hẳn là Hạng Chí Viễn thường đến nơi này.
Là do cô quá sơ suất.
Giang Ninh Phiến ảo não mà nghĩ, một cơn gió thổi tới, sau lưng lại truyền đến tiếng chuông leng keng.
"..."
Giang Ninh Phiến cụp mắt nhìn về phía xe trẻ con, cô đã kéo mái của xe trẻ con xuống hoàn toàn, không nhìn thấy đứa trẻ ở bên trong.
Phát hiện điểm này, Giang Ninh Phiến hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô phát hiện, hóa ra cô không thoải mái giống như lời mình nói, cô vẫn không nỡ bỏ con gái.
"Sao thế, tên mù lòa chết tiệt không đi cùng cô à?" Giọng nói của Hạng Chí Viễn lại vang lên ở sau lưng cô, ý châm chọc rất đậm.
Giang Ninh Phiến cắn răng, đẩy xe trẻ con quay đầu lại, thản nhiên nhìn về phía anh nói: "An Vũ Dương đang bận."
Ở đối diện cô, Hạng Chí Viễn ôm Hạ Tiêm Tiêm đứng ở trước một chiếc xe thể thao phong cách, Hạ Tiêm Tiêm ngoan ngoãn dựa sát vào Hạng Chí Viễn, mặc váy Chanel, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Hạ Tiêm Tiêm rất đẹp, đẹp đến mức có một loại cảm giác rất sạch sẽ.
Giống như hai năm trước, khi nhìn thấy Hạ Tiêm Tiêm, Giang Ninh Phiến không khỏi cảm thán Hạng Văn Thanh thật biết chọn người.
Thấy cô nhìn về phía Hạ Tiêm Tiêm, Hạng Chí Viễn càng ôm chặt Hạ Tiêm Tiêm hơn, cụp mắt nhìn Hạ Tiêm Tiêm, sự giễu cợt trên mặt đã không còn, chỉ có sự dịu dàng. KHÔNG Q