Như vậy, ngươi còn dám đòi Linh Nhi của ta nữa không?
Đúng thế, như vậy, ta còn dám đòi Linh Nhi sao? Thu Hàn Nguyệt tự vấn chính bản thân mình.
Thân hình nhỏ xíu đó của Linh Nhi đã mang theo cả tính mạng của hắn, làm tổn thương Linh Nhi, còn đau đớn hơn là làm tổn thương bản thân hắn. Lúc này hắn có thể thề chắc như đinh đóng cột rằng sẽ giữ mình đợi Linh Nhi trở về, nhưng nếu đúng như những gì xảy ra trong ảo ảnh, cái giờ khắc mà cuối cùng hắn đã không chiến thắng nổi bản thân đó, cuối cùng hắn cũng sẽ làm tổn thương Linh Nhi, hắn còn dám đòi Linh Nhi nữa không?
Nhưng, hắn hiểu rất rõ, nếu lúc này hắn từ bỏ Linh Nhi, với tính cách Bách Diêu, hắn sẽ mãi mãi mất nàng… Không có Linh Nhi, cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa?
“Ta muốn đưa Linh Nhi đi.”
“Ngươi muốn đưa Linh Nhi đi?”
“Ngươi sợ ta làm tổn thương Linh Nhi, ta cũng sợ. Vì không muốn làm tổn thương Linh Nhi, ngươi có thể làm bất cứ việc gì, ta cũng có thể.”
“Bất cứ việc gì?” Bách Diêu khẽ nhắc lại, “Ngươi chắc chắn là bất cứ việc gì sao? Bao gồm… cả việc tự cầm kiếm thiến mình?”
Bà nó chứ, Thu Quan Vân lăn từ trên ghế xuống đất, lăn một vòng rồi đứng dậy, hai mắt tức giận trừng trừng: Hồ ly kia, ngươi đúng thật không phải là người!
Thu Hàn Nguyệt vẫn điềm tĩnh như không: “Nếu ngươi cho rằng đây là cách duy nhất khiến Linh Nhi không tổn thương.”
“Không phải vậy chứ?” Thu Quan Vân nhảy tới, suýt nữa thì trẹo cả lưng. “Hàn Nguyệt ca ca, huynh không phải không hiểu thế nào gọi là ‘cầm dao tự thiến’ đấy chứ? Cái gọi ‘cầm dao tự thiến’ ấy chính là cầm một thanh kiếm chặt đứt…”
Bách Diêu giơ tay phất một cái khiến tên quái thai số một kia bắn sang một bên, “Thu Hàn Nguyệt, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
“Ta không tự làm được.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt quyết liệt.“Vì vây, cần ngươi trợ giúp.”
Đôi mắt nhỏ mà hẹp của Bách Diêu thoáng lóe lên, cân nhắc cây kiếm trong tay, bước nhanh tới phía Thu Hàn Nguyệt.
“Hồ ly kia, ngươi không hiểu gì sao? Nếu chém ‘cái đó’ của huynh ấy, thì tiểu muội ngươi sẽ là quả phụ đấy.” Thu Quan Vân lạnh lùng buông lời.
“Ngươi hãy im miệng đi cho ta!” Hồ vương không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, hét lên.
“Linh Nhi còn nhỏ, tính tình lại ngây thơ, không hiểu chuyện nam nữ, thời gian qua ta cũng chưa từng dạy dỗ nàng những chuyện như thế. Hai mươi năm sau, e rằng nàng cũng vẫn sẽ trong sáng như trẻ con thế này, bọn ta coi như chơi trò phu thê cũng tốt.” Thu Hàn Nguyệt điềm đạm đáp.
“Không phải vậy chứ? Hàn Nguyệt ca ca, người nào trong Hồ tộc cũng là đại mỹ nhân, miếng ngon dâng tận miệng huynh không hưởng, ngốc rồi phải không?Làm mất mặt Thu gia rồi đúng không? Huynh… ái chà, Hàn Nguyệt ca ca muốn thành thái giám!”
Ánh kiếm loang loáng, Thu Quan Vân bịt mắt thét lên, Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt chờ đợi. Nghe tiếng kiếm chém “xoẹt” một tiếng, Thu Quan Vân đột nhiên hét lên: “Thu gia ta là ai chứ? Là hoàng tộc, địa vị cao vời vợi, con rồng cháu phượng, sao lại nảy nòi một thái giám? Ái chà, Hàn Nguyệt ca ca, huynh thật đáng thương…”
Thu Hàn Nguyệt mở bừng hai mắt, cũng đã tới giới hạn của sự chịu đựng, nhấc chân lên đá cho hắn một cái, người bị đá nhanh nhẹn né tránh: “Hả? ‘Cái chân’ đó của huynh vẫn còn ư?”
Bách Diêu kéo Linh Nhi đang nằm trong đài sen ra, nhìn Thu Hàn Nguyệt: “Bắt đầu từ hôm nay, ta giao Linh Nhi cho ngươi, ngươi nên biết, muội muội của ta bất luận muốn gì, cũng là duy nhất.”
“Ta thân là Vương tử Hồ gia, nếu ngay cả đến muội muội của mình còn không thể cứu được, không thể chữa trị được, việc này để truyền ra ngoài chẳng phải sẽ rất khó nghe hay sao?”
Thu Hàn Nguyệt ngẩn người, lập tức hiểu ngay, vừa rồi, từ đầu tới cuối hắn chỉ là vật để Hồ vương khảo nghiệm, nay ông anh vợ này đã chịu nở một nụ cười nhạt, chắc bản thân hắn thể hiện cũng không tồi lắm. Đối với người ngoài, Bách Diêu luôn bình thản lạnh lùng, chỉ với người nhà, hắn mới chịu cười chịu mắng.
“Mấy hôm trước, ta nhìn thấy sắp tới Linh Nhi gặp đại nạn, nên đã giao nó cho Nguyên phu nhân chăm sóc. Nguyên phu nhân là người có thể chất vô cùng thuần khiết, tương hợp với khí chất của Linh Nhi, là cơ thể phàm giới thích hợp nhất có thể hóa giải kiếp nạn cho Linh Nhi. Nhưng lúc này nghĩ lại, nếu Linh Nhi vẫn còn ở thành Phi Hồ, thì có lẽ đã không bị ác đạo đả thương, và biết đâu đã tránh được kiếp nạn ấy.”
“Cũng chưa chắc.” Thu Quan Vân bỗng nói xen vào. “Nếu kiếp nạn ấy là kiếp nạn đã được mặc định trong số kiếp của Linh Nhi, ở lại thành Phi Hồ có thể giúp nàng ta tránh được bàn tay độc ác của ác đạo nhưng có khi lại gặp phải một đạo sĩ còn tàn nhẫn độc ác hơn thế nhiều. Mẹ ta nói, nếu dùng ngoại lực để cưỡng ép thay đổi số mệnh của một người, cũng chưa chắc đã là việc tốt.”
Bách Diêu liếc hắn một cái, cả nửa ngày trời, cái tên quái thai này cũng coi như đã nói được một câu có giá trị. “Nguyên phu nhân đã dùng máu của mình để bảo vệ tâm mạch cho Linh Nhi, khiến việc cứu chữa trở nên đơn giản hơn. Với khả năng của cá nhân ta, thì chỉ trong vòng mười ngày là có thể khiến Linh Nhi hồi phục. Có thêm hắn, thì chỉ cần năm ngày thôi.”
“Ta sao? Là ta à? Có phải nói ta không?” Thu Quan Vân chỉ vào mũi mình, hỏi liên tiếp: “Nếu là ta, ta có điều kiện đấy.”
Thu Hàn Nguyệt chau mày: “Đệ mà cũng có điều kiện?”
“Đương nhiên!”
“Nói!”
Thu Quan Vân chỉ vào tiểu hồ ly màu trắng không to hơn con mèo bao nhiêu kia, nuốt nước miếng thèm thuồng: “Ta muốn chơi với tiểu hồ ly, ta muốn nàng ấy làm sủng vật của ta!”
“Đừng mơ!”
“Nằm mơ!”
Hai người kia cùng đồng thanh thét lên.
Bách Diêu trực ngày, Thu Quan Vân trực đêm, hai người lần lượt thay nhau sử dụng pháp thuật, năm ngày sau, cơ thể nhỏ bé hình dáng hồ ly trên giường đã ần dần kéo dài ra, bộ lông trắng như tuyết biến thành bộ váy trắng, ôm lấy thân hình xinh đẹp yêu kiều như hoa như ngọc.
Thu Quan Vân xuýt xoa đầy kỳ lạ: “Ái chà chà, mĩ nhân, đúng là mĩ nhân, ngoài mẹ ta ra, bổn thiếu gia chưa từng gặp mĩ nhân nào đẹp rung động tới thế này, Hàn Nguyệt ca ca, hãy nhường nàng ta cho đệ đi!”
Thu Hàn Nguyệt nghe mà như điếc, hỏi: “Linh Nhi sao vẫn còn ngủ?”
“Ta dùng nội đan giữ chặt ba hồn bảy phách của nó, khiến nó ngủ mà không phải mộng mị lo lắng, không bị hao tổn tâm lực.” Từ sau khi chấp nhận người em rể là Thu Hàn Nguyệt, Bách Diêu đều tận tình giải thích. “Nội đan này tạm thời cứ để trong thân thể của Linh Nhi, giúp nó bổ sung nguyên thần, bảy bảy bốn chín ngày sau ta sẽ thu về. Thời gian này, ngươi hãy nghiêm cấm Linh Nhi không cho nó ra ngoài, tránh nội đan bị những kẻ gian tà dòm ngó.”
“Ái chà, nội đan Hồ vương cơ đấy, nuốt được nó, thì sẽ vận công đắc pháp. Ít nhất cũng có thể tăng thêm năm trăm năm công lực, không hổ là Hồ vương, món đồ quý giá!” Thu Quan Vân kêu lên.
Nội đan của Hồ vương là thứ mà yêu quái trong thiên hạ này đều thèm muốn. Có uy danh của Hồ vương ở đây, thì những kẻ có mắt sẽ vì sợ hãi mà không dám mạo phạm, sợ là sợ những kẻ tiểu nhân có chút bản lĩnh, những tên yêu quái chưa đủ trưởng thành, có mắt không thấy Thái Sơn thôi. Tình hình này, cũng giống như đem vàng bạc châu báu tiền của vô tận nhét vào tay đứa trẻ chưa hiểu chuyện, sợ lộ ra ngoài, tính mạng của đứa trẻ ấy sẽ lâm nguy.
Bách Diêu lẩm nhẩm đọc, thu lại Định Hồn quyết trong nội đan, giơ tay điểm vào trán tiểu muội: “Tiểu nha đầu xấu xa, còn không chịu tỉnh?”
“… Đại ca ca?” Đôi lông mi dài của Linh Nhiu ngước lên, bàn tay nhỏ dụi dụi mắt, “Đại ca ca, Linh Nhi ngủ ngon quá.”
Gọi hắn là “Đại ca ca”, tâm trạng chắc không tệ. Bách Diêu bế nàng lên: “Ngủ no mắt rồi có muốn ăn no bụng không?”
“Ừm.” Cái miệng nhỏ bé há ra, ngáp dài, rồi vùi mặt vào hõm ngực đại ca: “Bụng Linh Nhi đói lắm, muốn ăn đùi gà.”
“Ngoài đùi gà thì sao? Có muốn thứ gì khác không?”Đôi mắt dài hẹp của Hồ vương liếc mắt nhìn về phía ông em rể tương lai đang nghệt mặt đứng nhìn.
“Linh Nhi!” Tiểu nha đầu này càng gọi tên nhiều món ăn ra thì vị trí của hắn lại càng bị đẩy xuống sau cùng, Thu Hàn Nguyệt thực sự không muốn tranh sủng với đám động thực vật ấy chút nào. “Quên Nguyệt ca ca rồi sao?”
“Ngươi…” Đột nhiên, đôi mắt to của Linh Nhi long lên, tức giận khiến đôi má nàng ửng hồng, “Ngươi là đồ xấu, đại xấu, ngươi đại xấu xa, ngươi ôm người con gái khác, Linh Nhi mặc kệ ngươi!”