[1]: Trí thông minh gần như yêu, yêu ở đây không phải yêu ma quỷ quái, mà là yêu nhân, giả thần giả quỷ, giống như mấy bà đồng, thầy bói thời cổ đại.
Sau khi Thẩm Xuân Giang rời đi, quản gia Chu vẫn còn ở lại. Cuối cùng Dương Lam vẫn có chỗ kiêng dè, không dám chửi ầm lên, chỉ oán hận trừng mắt với Thẩm Loan một lúc rồi quay về phòng.
“Không cần nói một câu mà có thể đũa giỡn người ta trong tay như thế, có phải là thấy rất thoải mái không?” Thẩm Yên cười mỉa mai.
Thẩm Loan âm thầm đáp một tiếng “đúng rồi” trong lòng, biểu cảm thì vẫn dịu hiền như cũ, không hề lộ ra chút công kích nào.
Chính cái dáng vẻ đáng yêu này đã lừa được bố, Thẩm Yên căm hận nghiến răng thầm nghĩ.
“Thẩm Loan, mày chờ đó. Sẽ có một ngày, tao sẽ tự tay bóc cái lớp da dối trá kia của mày ra, để cho tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc mày là cái thứ gì!”
Được thôi, có bản lĩnh thì chị tới mà bóc.
Trong máu bắt đầu hưng phấn, trên mặt lại toát ra vẻ e ngại, lần này, Thẩm Loan thuận buồn xuôi gió.
“Giả vờ giả vịt làm cho người ta buồn nôn! Đúng là ghê tởm vô cùng...” Thẩm Yên hét xong thì quay người chạy lên tầng. Nỗi phẫn hận thiêu đốt trong cơ thể, bóng lưng lại lộ ra mấy phần chật vật.
Chu Khánh Phúc vẫn âm thầm quan sát biểu cảm của “cô ba” này. Thấy trên mặt cô không có bất cứ dấu vết thẹn quá hóa giận gì, giống như không nghe được mấy lời hung ác của cô hai, hoặc là vốn không nghe lọt tai.
Quản gia Chu nheo mắt, không khỏi nghĩ tới hôm đón Thẩm Loan về nhà...
Con hẻm rất sâu, nhỏ hẹp âm u. Thiếu nữ mặc váy trắng kéo chiếc vali cũ kỹ lỗi thời chậm chạp bước từ bên trong ra. Mái tóc dài đen nhánh, đôi con ngươi trong vắt, ánh nắng chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, gần như trong suốt.
Cô rất gầy, nhìn từ xa giống như cây sào, dường như gió thổi qua là sẽ ngã xuống.
Dáng vẻ yếu đuối không hiểu sao lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.
Chu Khánh Phúc có một giây thất thần, cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao ông chủ lại ra sức dẹp lời bàn tán của mọi người mà đón cô về nhà họ Thẩm.
Đàn ông càng mạnh càng không thích bị trèo lên đầu.
Giống như một cây đại thụ, nó đã cực kỳ khỏe rồi, thân cây thẳng tắp, nếu không có một gốc dây tơ hồng vàng bám víu, chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ mất đi tính ngang tàng được ư?
Chu Khánh Phúc cung kính gọi một tiếng cô ba.
Thiếu nữ có hơi co người lại, nhưng không bối rối.
Ông ta mở cửa xe cho cô, cô bèn khom người ngồi vào, non trẻ, nhưng không mất đi phẩm cách, biết nghe lời phải.
Trên đường đi, cô cũng không chủ động bắt chuyện với ông ta hoặc hỏi lung tung này kia, không nịnh nọt nhưng vẫn không hề tạo cảm giác quá kiêu ngạo cho người khác.
Không mặn không nhạt, vừa đủ.
Từng hành động, cử chỉ chỉ chạm đến là thôi.
Chu Khánh Phúc không còn trẻ nữa, trí nhớ cũng không tốt bao nhiêu. Nhưng hôm nay, cảnh tượng này như khắc sâu vào trong đầu của ông ta, đến nỗi mỗi một chi tiết dù nhỏ cũng nhớ được rõ ràng.
Cô bé này...
Hoặc là thực sự ngốc, hoặc là giả ngu.
Trong tiềm thức, ông ta không muốn tin vào khả năng thứ hai. Nếu không thì phải có tâm cơ sâu kín bao nhiêu, cảm xúc phải biến đối gian xảo cỡ nào mới có thể ngụy trang một cách hoàn hảo đến vậy?
Trí nhiều tựa yêu.
Mà yêu, sẽ ăn thịt người.
“Quản gia Chu? Trên mặt cháu... có gì ạ? Sao bác cứ nhìn chằm chằm cháu thế?” Thiếu nữ cười đến hồn nhiên.