Tống Lẫm ngậm điếu thuốc xem bài, ồm ồm nói một câu: “Tìm đâu ra đấy? Còn biết đá hậu nữa.”
“Hàng đưa tới cửa, còn miễn phí.”
Tống Lẫm lắc đầu: “Cũng chỉ có cậu món gì cũng ăn, cứ là con mái đều có thể cho vào miệng được.”
“Ấy...” Hạ Hoài không hài lòng lắm với cách nói này: “Sao tôi lại món gì cũng ăn được?”
Tống Lẫm nhả khói ra, cười khẩy một tiếng, không tiếp tục tranh cãi nữa.
“Lão Tống, cậu có ý gì? Đừng có nói nửa vời thế, có bản lĩnh thì cậu nói hẳn ra xem nào!” Tên kia lại không buông tha.
Thẩm Khiêm mở mắt ra, ánh mắt chuyển từ bài poker trong tay sang mặt Hạ Hoài: “Ý của A Lẫm là cái cô kia chẳng ra sao cả.”
Hạ Hoài gật đầu, cực kỳ tán thành: “Vẫn là A Khiêm có mắt nhìn. Lại còn dám tự xưng là hoa khôi thanh khiết, cũng không biết là món hàng rách qua bao nhiêu cái tay rồi, tưởng tôi mù chắc?”
Thẩm Khiêm không tiếp lời: “Đôi Q.” Bắt đầu tập trung ra bài.
Tần Trạch Ngôn nhíu chặt mày, cuối cùng không nhịn được: “A Hoài, cái miệng cậu tích đức chút đi, dù sao cũng là một cô gái, đừng quá đáng quá!”
Lời này vừa nói ra, Tần Trạch Ngôn lập tức hối hận.
Thẩm Khiêm và Tống Lẫm liếc nhau, người thì than nhẹ, người thì lắc đầu.
Chỉ vì Hạ Hoài là cái tên “miệng loa”, mặc kệ đúng sai, anh ta vĩnh viễn không sai. Nếu bạn dám nói anh ta sai thì hãy chuẩn bị tâm lý bị cái miệng kia hót như chim chích kia đến làm phiền muốn chết đi.
Quả nhiên...
“Trạch Ngôn, cậu vì một người phụ nữ mà chỉ trích anh em à?”
Thôi xong, bắt đầu rồi đấy... Tần Trạch Ngôn bó tay chịu chết, thức thời mà không lên tiếng nữa, chỉ sợ Hạ Hoài ngày càng táo tợn hơn.
Nhưng hiển nhiên, “miệng loa” không tính để yên.
“Nói đi chứ, sao cậu lại im rồi? Con gái thì sao? Là giống cái thì ghê gớm lắm à?”
Khóe miệng Tần Trạch Ngôn run run.
“Cũng phải,“ Hạ Hoài tự hỏi tự trả lời: “Muỗi cái biết hút máu, muỗi đực đâu biết đâu. Nhìn từ mặt này thì đúng là ghê gớm.”
Lúc này, ngay cả Tống Lẫm cũng không nhịn được mà đỡ trán, bệnh cũ lại tái phát rồi.
Hạ Hoài: “Trạch Ngôn, tôi không có xử oan cô ta đâu, cậu không tin thì để tôi gọi điện thoại bảo cô ta quay lại.”
“Đừng... tôi tin, tôi hiểu lầm cậu rồi. Tôi sai rồi, tôi thực sự ăn năn rồi.”
Hạ Hoài lẩm bẩm một câu: “Thế thì còn tạm được...”
Tần Trạch Ngôn sợ hãi lau vệt mồ hôi. Anh ta quyết định sau này không tiếp tục xen vào việc của người khác nữa, đặc biệt là mấy chuyện vô bổ của Hạ Hoài.
“Trạch Ngôn, tôi nói cậu nghe nhé. Phụ nữ cũng phân ra nhiều loại, cậu không phân tốt xấu thế, là anh em nên tôi phải phổ cập kiến thức cho cậu, miễn cho sau này cậu bị lừa bla bla...”
Công tắc miệng vừa bật là không tắt đi được.
Tống Lẫm khép đống bài poker trong tay lại, úp trên bàn, không đếm xỉa tới Hạ Hoài đang bô bô truyền thụ kinh nghiệm kiến thức về phụ nữ...
“A Khiêm, nghe nói cậu có thêm một cô em gái à?”
Lời này vừa dứt, thành công làm cho Hạ Hoài ngậm miệng.
Chưa được hai giây: “Em gái? Em gái mưa ấy hả?”
Cuối cùng cũng rời sự chú ý đi được.
Tần Trạch Ngôn cũng mới biết tin này nên khó tránh khỏi kinh ngạc. Thẩm Khiêm không giống như Hạ Hoài, ai xông tới cũng không từ chối, loại ăn tạp không kiêng gì. Về cái loại như “em gái mưa” thì đoán chừng không có khả năng lắm, hẳn là...
“Cùng cha khác mẹ.” Thẩm Khiêm thản nhiên nói.
Hạ Hoài khựng lại: “Con rơi ấy hả?”
Tống Lẫm: “Hỏi thừa.”
Hạ Hoài: “...”
Tần Trạch Ngôn do dự một giây, hỏi: “Ông già nhà cậu đồng ý ư?”
Thẩm Khiêm gật đầu.
Hạ Hoài: “Bà vợ bé này của bố cậu cũng có sức chiến đấu kiên cường nhỉ. Đến con cũng có thể nhét vào gia tộc một cách quang minh chính đại được.”
Tần Trạch Ngôn liên tục nháy mắt với anh ta, cũng khẽ hất cằm về hướng Tống Lẫm.
Hạ Hoài mất tự nhiên ho khẽ hai tiếng: “À thì... tôi nói mò thôi, đừng để ý.”
Trong bốn người họ, chỉ có Tống Lẫm là con riêng. Có nhiều thứ thực sự không nên đào sâu, vạch ra vết thương của người khác.