Một câu kẹt lại ở trong miệng, cuối cùng Thẩm Loan lại nuốt vào trong bụng.
Kiếp trước, Chu Trì không biết nấu cơm, nhưng thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ làm vài món đồ ngọt, ví dụ như crepe ngàn lớp hay tiramisu.
Hương vị ngon lạ thường.
Vì vậy dạ dày của Thẩm Loan mới bị chiều hư, cho dù là cửa hàng này hay thứ mà lúc trước Phùng Sương Sương làm đều không thể khiến cô hài lòng.
Chu Trì cũng có hứng, múc một miếng bỏ vào miệng, bình luận: “Đúng là chẳng ra sao.”
Còn không ngon bằng anh ta làm.
“Sao, anh từng ăn thứ ngon hơn à?”
“Đương nhiên, tôi...” Chu Trì khựng lại, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm. Anh ta biết làm đồ ngọt là do lúc trước được Phùng Sương Sương cầm tay chỉ dạy.
Thẩm Loan như hiểu ra, lại nếm thử ngụm cà phê, lông mày vẫn nhíu chặt, không có dấu hiệu giãn ra, nhưng cô cũng không có ý định rời đi.
Chu Trì đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan đầy xoắn xuýt, muốn nói lại thôi.
Anh không lên tiếng, Thẩm Loan cũng không chủ động hỏi, so xem ai kiềm chế được hơn ai.
Cuối cùng Chu Trì nhận thua trước: “Cô cũng cảm thấy tôi thất bại lắm à?”
Thẩm Loan dừng lại một lúc, nói: “Anh muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”
“Đương nhiên là thật.”
“OK, trước tiên cho phép tôi phân tích sâu về lời mà bạn gái cũ của anh đã nói. Thứ nhất, anh không có nhà và xe riêng ở Ninh Thành; thứ hai, anh không có việc làm cố định, thu nhập cũng không cao; thứ ba, anh không thể nào cho cô ấy một cuộc sống ổn định và tương lai tràn ngập hy vọng...”
“Cô cũng cho rằng như vậy à?” Biểu cảm của Chu Trì rất đau lòng, cúi đầu ủ rũ giống như một chú chó nhỏ.
“Trước tiên nghe tôi nói hết lời đã…” Cô kịp thời cắt ngang sự tự oán của anh ta, tiếp tục nói: “Ba điểm kể trên nghe thì có vẻ rất có lý, nhưng cũng chỉ là tượng trưng.”
“Có ý gì?”
“Phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ khát khao cuộc sống ổn định, việc này không có gì đáng trách cả. Nhưng mà, ở tuổi của hai người bây giờ mà đưa ra điều kiện về nhà và xe như vậy, đồng thời yêu cầu một mình anh phải hoàn thành thì chỉ có thể nói rõ một điểm.” Thẩm Loan dừng lời.
“Điểm gì?”
“Trong cuộc tình này, nhà gái chỉ muốn làm người thu hoạch mà không phải người lao động. Nói một cách khác, nếu anh muốn cưới cô ta thì chỉ tương đương với việc cưới về một bà tổ cô, phải cung phụng người ta, tốt nhất là mỗi ngày dập đầu ba lần. Một người phụ nữ hám giàu không muốn làm mà muốn có ăn, trên đời này e là chỉ có anh mới xem như báu vật.”
“Theo tôi ấy à, anh nên cảm ơn cái ân cắm sừng của cô ta, nếu không sau này anh sẽ khổ đấy!” Thẩm Loan nói chắc như đinh đóng cột.
Lời của cô làm Chu Trì sửng sốt một lúc. Sau đó, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ do dự: “Tôi thấy cô cũng chỉ chừng hai mươi, vẫn là một cô gái trẻ, nghe được mấy lời này từ đâu thế? Chắc không phải nói bừa, bịa chuyện chọc tôi đâu nhỉ?”
Thẩm Loan lắc đầu, thở dài: “Chẳng trách mọi người đều nói, chẳng thể nào gọi kẻ đang giả vờ ngủ dậy được.”
Chu Trì chỉ mình: “Cô nói tôi hả?”
“Rất rõ ràng, tìm đúng số, chỉ đúng người.” Cô vỗ tay.
“...”
Bước ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, tâm trạng của chàng trai có vẻ tốt hơn nhiều.
Có lẽ vừa rồi mấy lời của Thẩm Loan có chút tác dụng, cũng coi như an ủi. Tốt xấu gì, cô đã thành công biến Phùng Sương Sương thành một người phụ nữ xấu hám tư lợi, chỉ yêu tiền.
Đương nhiên, điều này vốn là sự thật.
Thẩm Loan lấy điện thoại di động ra, đưa cho anh ta.
“Gì thế?” Vẻ mặt người đàn ông không hiểu hỏi.
“Số điện thoại di động, tự lưu đi.”
Cổ họng Chu Trì nghẹn lại, đối đầu với ánh mắt ương bướng của thiếu nữ, nhận lệnh cầm lấy, nhanh chóng bấm một dãy số.
“Được rồi.”
Thẩm Loan liếc qua, không sai, vẫn là dãy số quen thuộc từ kiếp trước.
“Bây giờ có thể trả lại chìa khóa xe máy cho tôi rồi chứ?”
Thẩm Loan mò chìa khóa trong túi ra rồi ném cho anh ta. Chu Trì tiếp được, đáy mắt cuồn cuộn thứ cảm xúc phức tạp.
Thẩm Loan còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã bị đối phương thu lại, trong đầu cô hiện lên gì đó nhưng cuối cùng không thể tóm được.