Chịu sự ảnh hưởng từ ông cụ, anh ta cũng rất thích sưu tầm đồ cổ, đồng thời có trình độ nhất định trong việc giám định và thường thức. Cái nghiên Đoan Khê kia của Thẩm Yên chính là đồ tốt do anh ta nhìn ra được.
“A Khiêm, cháu cũng xem dòng chữ thêu nhỏ này đi...”
Thêu tinh vi, hay còn gọi là Tích thêu (kỹ thuật thêu thủ công truyền thống của thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô), vả lại còn dùng phương pháp thêu hai mặt. Từng có một tác phẩm “Kim Minh Trì Tranh Tiêu Đồ” kích cỡ chỉ bằng chiếc khăn tay mà được thêu tới hơn bốn trăm người và vật, còn có dáng vẻ khác nhau, làm cho phần đông người sưu tầm chạy theo như vịt.
“Trước đó không chú ý, sau khi nghe ông nói, đúng là loại thêu tinh vi.”
“Ha ha... Tốt lắm! Bé con, đây là do cháu thêu à?”
Thẩm Loan gật đầu, nhìn Thẩm Tông Minh cười mà cũng cười theo, ngây thơ và hồn nhiên: “Là do cháu thêu ạ! Ông... có thích không ông?”
“Thích! Đây là món quà tuyệt nhất mà ông nhận được vào sinh nhật năm nay đấy.”
Ông cụ vừa nói dứt lời, sắc mặt Thẩm Yên lập tức vô cùng khó coi.
Thẩm Loan như không hề phát hiện ra, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, sự vui vẻ trong mắt như muốn tràn ra.
Không hề che giấu chút nào.
Ông cụ Thẩm bỗng hoảng hốt, lại có hơi đau lòng cho đứa nhỏ trước mặt này: “Sau này đừng có gọi ông Thẩm Tông Minh nữa, cứ gọi là ông nội đi.”
Là nhắc tới lời chúc thêu trên khăn.
Thẩm Loan được yêu thương mà vừa mừng vừa lo: “Ông, ông nội...”
“Ừ, thế mới đúng.”
Gương mặt Dương Lam đã hoàn toàn lạnh như đóng băng.
Thẩm Xuân Giang lại rất vui mừng đối với việc này, con gái có thể được ông cụ coi trọng, ở trong nhà này cũng sẽ sống dễ chịu hơn một chút. Nhưng...
“Loan Loan, con học thêu thùa từ bao giờ thế? Ai dạy cho con?”
Ánh mắt Thẩm Loan co lại một chút: “Là... mẹ ạ...”
Hai chữ cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Rơi vào trong tai Dương Lam thì không khác gì lời khiêu khích. Không biết Thẩm Xuân Giang nhớ tới điều gì mà bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Nếu như không có cơ hội ngày hôm nay, có lẽ ông ta mãi mãi không biết Hiểu Vân còn biết thêu thùa. Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cô gái uyển chuyển như nước kia ngồi trước khung thêu, từng mũi kim từng đường chỉ thêu ra bức tranh tuyệt đẹp.
Đột nhiên áy náy dâng lên trong lòng, chua xót không chịu nổi.
Thẩm Loan cũng đúng lúc toát ra nét bi thương nhưng thực ra trong lòng cô lại chẳng đau chẳng ngứa chút nào.
Lệ Hiểu Vân đối với cô đã trở thành một cái bóng mờ trong trí nhớ xa xôi. Bà ấy trừ việc sinh ra cô, không cho cô chết đói thì hình như chẳng hề làm gì cả.
Người phụ nữ đó vĩnh viễn đắm chìm trong đau thương vô tận, dùng yếu đuối làm vẻ đẹp, đến chết cũng vẫn nhắc tên của Thẩm Xuân Giang, không hề để tâm tới việc tên đàn ông từng vô sỉ còn lừa dối mình. Đúng là... lòng si mê chẳng đổi thay.
Một người phụ nữ vĩnh viễn đắm chìm trong tình yêu thì sao có thể tổn hao tâm trí dạy dỗ con gái mình được chứ?
Đúng là Lệ Hiểu Vân biết thêu thùa, nhưng cũng chỉ biết sơ sơ, sau khi gặp được Thẩm Xuân Giang thì hoàn toàn xao nhãng. Sỡ dĩ Thẩm Loan có thể đạt tới trình độ có tiếng là do kiếp trước cô đã khổ công nghiên cứu.
Khổ đến bước nào chứ?
Vì bái sư học nghệ, cô có thể chạy tới phương Bắc vào mùa đông khắc nghiệt, đội bão tuyết đứng trước cửa nhà người sư phụ già nguyên một ngày.
Vì tăng tốc độ xâu kim, cô có thể không quan tâm đầu ngón tay đổ máu, cứ tiếp tục hết lần này tới lần khác.
Vì để quen tay hay việc, cô có thể ngồi bất động cả ngày trước giá thêu, không ăn không uống, thậm chí không đi vệ sinh.
Từng có người hỏi cô, tên côn đồ và người thành công khác nhau ở chỗ nào?
Thẩm Loan gần như không cần suy nghĩ, lập tức thốt ra đáp án: Kẻ trước là hung ác với người khác, người sau là tự ác với chính mình.
Khổ luyện ba năm, cuối cùng cũng có trái ngọt. Cô suýt thì quên đi ban đầu học hàng thêu Tô Châu chỉ vì muốn lấy lòng Thẩm Tông Minh.
Đến khi đồ thêu của cô cuối cùng có thể cho ra mắt người thì đã qua mất giai đoạn có thể lấy được sự yêu thương tốt nhất.
Vào lúc Thẩm Loan không biết gì, hạt giống chán ghét đã đâm sâu cắm rễ trong lòng Thẩm Tông Minh. Cho nên, dù cô có cúc cung tận tụy vì Minh Đạt thì cũng không có được nửa câu nói tốt.
Làm đúng là bổn phận.
Làm sai thì là tội ác tày trời.
Kiếp này, sau khi Lệ Hiểu Vân chết, cô được Thẩm Xuân Giang đưa ngay tới nhà họ Thẩm, sớm hơn bốn năm so với kiếp trước.
Tốt lắm, như vậy có thể cho cô đầy đủ thời gian để chuẩn bị.
Mọi thứ sẽ khác đi, bao gồm cả đường vận mệnh của tất cả mọi người ngồi đây. Cô sẽ tự tay phá vỡ từng bước một.
Bữa tối này, Thẩm Tông Minh ăn trong sự vui sướng.
Ăn xong là cầm ngay khăn thêu lên chuẩn bị vào phòng sách thưởng thức: “A Khiêm, có phải cháu đang giữ kính lúp có số bội giác lớn không? Phải rồi, bảo giúp việc dọn dẹp căn phòng thứ hai phía Nam trên lầu cho tiểu Loan ở.”
Dương Lam khựng lại: “Thế này... e là không tiện ạ?”
Nhà cũ của nhà họ Thẩm có tổng cộng ba tầng, dựa theo kết cấu phong thủy tụ tài tám phương, xây dựng thành hình lập phương, phân ra bốn phía Đông, Nam, Tây, Bắc.
Lầu một là phòng khách và phòng ăn, cộng thêm ba căn phòng cho khách và nhà kho. Lầu hai mới là phòng ở.
Ông cụ ở phía Đông, kết cấu dựa lưng hướng Bắc, ngoảnh nhìn hướng Nam, có vị trí địa lý tốt nhất.
Tiếp theo là phía Tây, phòng của Thẩm Xuân Giang và Dương Lam.
Còn lại Nam, Bắc thì Thẩm Khiêm chiếm mặt phía Nam, mà hai chị em Thẩm Yên và Thẩm Như ở phía Bắc.
Bây giờ, hai phòng phía Bắc đều đầy, chỉ còn thừa lại căn phòng gần với phòng ngủ của Thẩm Khiêm ở phía Nam.
“Có gì mà không tiện?” Ông cụ nhíu mày, bước chân lên lầu của Thẩm Khiêm cũng chậm lại một chút.
“Dù sao trai gái khác nhau. Phòng cho khách ở dưới lầu cũng còn nhiều mà, con sẽ bảo giúp việc quét dọn...”
“Bọn nó là anh em, con nghĩ nhiều quá rồi!” Đây là lần đầu tiên Thẩm Tông Minh không cho Dương Lam mặt mũi trước con cháu: “A Khiêm, ý con sao?”
Ánh mắt chờ mong của Thẩm Loan rơi trên người đàn ông đang đứng giữa cầu thang.