Hai ngày anh đi, cuộc sống cô trôi qua rất yên bình, hai ngày đều không bước ra khỏi nhà, cũng không có anh làm phiền cô, nhưng cô vẫn không có cảm hứng để thiết kế ra sản phẩm gì cả.
Tối nay anh sẽ về đến nhà, cô có chút mong đợi, cả bữa cơm ăn cứ ngóng ra ngoài cửa, quản gia mỉm cười nói.
- Đừng nhìn nữa, thiếu gia mười một giờ mới về.
Mộc Nhiên hai má đỏ ửng lên, cô buông đũa xuống: Cháu có nói là đợi anh ấy đâu. Nói rồi cô chạy lên phòng.
Quản gia mỉm cười lắc đầu. Mộc Nhiên lên ban công đứng một lát rồi đi xuống nhà đợi anh.
Cô xem tivi để giết thời gian.
Mười một giờ hơn, cánh cổng biệt thự mở ra, chiếc xe Lamborghini đậu trước cổng, anh cùng một người phụ nữ bước vào.
Mộc Nhiên chạy ra trước cửa nhà đợi anh, nhưng khi anh đi vào...
- Chị? Cô gọi tên Mộc Vân, cô ta đang đi phía sau anh, Mộc Vân gần đây gầy đi nhiều quá.
Mộc Vân đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Hàn Thiên Lãnh: Lãnh, em muốn lên phòng nghỉ ngơi.
Ánh mắt của anh chưa hề dừng trên người cô, anh ôm lấy bả vai của Mộc Vân: Được, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi.
Quản gia nhìn họ thì lắc đầu, những ngày tháng không mấy yên bình sắp xảy ra thôi.
Hàn Thiên Lãnh đưa Mộc Vân lên phòng của mình, lần này thật trùng hợp, lúc anh lên xe để đến sân bay về Trung Quốc, có một cô gái ăn mặc rách nát đụng phải xe anh rồi bị ngất xỉu, lúc đầu định cho họ ít tiền rồi bỏ đi, nhưng thật không ngờ cô gái đó lại là Mộc Vân, anh vui sướng mua quần áo cho cô rồi đưa cô về lại đây.
- Em có thể ngủ ở đây sao? Nhưng Mộc Nhiên sẽ ngủ ở đâu? Dù sao cô ấy cũng là vợ...
Hàn Thiên Lãnh ôm lấy cô ta: Yên tâm, anh chưa bao giờ xem cô ta là vợ mình, anh sẽ không để cô ta hãm hại em lần nữa đâu.
- Vâng. Cô ta ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, ánh mắt trở nên gian xảo.
Chuyện là một tháng trước, cô ta lấy thiết kế của Mộc Nhiên đi thi, thiết kế được giải nhất, cầm tiền ăn chơi cả tuần cũng hết, lúc đó gặp được Vương Hùng, hắn ta giàu có, phong lưu, bao nuôi cô một thời gian thì công ty anh ta phá sản, bạn bè quay lưng, cô lại nghe được tin công ty của Hàn Thiên Lãnh vẫn phát triển bình thường, không hề gặp biến cố gì, cô ta đã bỏ trốn và tìm cách gặp anh.
Bây giờ cô sẽ lấy lại tất cả, Mộc Vân rất tự tin Hàn Thiên Lãnh vẫn còn yêu mình.
Mộc Nhiên cảm thấy mình thực sự rất ngốc, anh tổn thương cô những ngày qua như vậy nhưng cô lại không thấy hận, chỉ đôi lúc thấy bản thân mình rất mệt mỏi. Hai ngày nay cô đợi anh, đợi anh quay trở về, nhưng bây giờ anh lại đưa chị cô về rồi, có phải cô sẽ rời đi không?
Nhưng cô lại không muốn nữa, không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy, không phải lúc đầu cô muốn chị của mình trở về sớm để mình được giải thoát sao?
Quản gia đi đến xoa nhẹ vai cô: Yên tâm, bác luôn đứng về phe cháu, thiếu gia sẽ sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta thôi.
Mộc Nhiên mỉm cười, cô đi lên lầu. Đến nửa đêm, cô vẫn chưa thể chợp mắt, bởi vì tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc từ phòng bên truyền sang khiến cô không thể nào ngủ được.
- Hức..hức.. Cô chùm chăn khóc nấc lên. Tại sao cô lại có tình cảm với anh? Anh chỉ tổn thương và sỉ nhục cô, vậy tại sao cô lại đi yêu anh? Thấy anh vui vẻ cùng Nhược Nhiên Nhi cô cũng không đau bằng bây giờ.
Sáng hôm sau...
Mộc Nhiên thức dậy gấp quần áo để rời đi, cô xách chiếc vali xuống nhà, lúc này Hàn Thiên Lãnh cùng Diệp Mộc Vân đang ngồi ăn sáng.
- Đi đâu? Anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra.
Mộc Nhiên cúi đầu xuống: Chị của tôi cũng đã trở về, tôi có thể đi được rồi.
- Mộc Nhiên, em nói gì vậy? Em đừng rời đi, là chị phá hoại gia đình em, chị ra đi mới phải.
Hàn Thiên Lãnh nắm lấy tay cô ta: Em không phải đi đâu cả, còn cô cũng đừng mong rời đi.
- Tại sao? Anh không giữ lời sao? Cô hỏi.
Hàn Thiên Lãnh chỉ biết bản thân không muốn người phụ nữ này rời đi, anh kéo tay cô lại: Đi lên phòng.
- Hàn Thiên Lãnh, anh có quyền gì mà đòi ép buộc tôi.
Hàn Thiên Lãnh kéo cô lên cầu thang: Dựa vào việc tôi mua cô với giá năm ngàn vạn.
Tim cô đau quá, cô mệt mỏi rồi. Mộc Vân lo lắng chạy theo anh, ánh mắt cô ta rõ ràng chỉ có mỉa mai: Lãnh, anh đừng làm như vậy, Mộc Nhiên sẽ bị thương đó.
- Diệp Mộc Nhiên, cô đừng mong sẽ rời khỏi nơi này được, từ giờ cô phải ở đây cho tôi, không có sự đồng ý của tôi, cô đừng mong sẽ đi được.
Mộc Nhiên hất tay anh ra: Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh giam giữ như vậy sao?
- Cô nên nhớ, kết cục không nghe lời Hàn Thiên Lãnh tôi chỉ có chết.
Mộc Nhiên nhắm mắt lại: Vậy anh giết tôi đi, nếu không giết tôi thì anh thả tôi ra, tôi sẽ không làm phiền đến các người nữa.
- Khó khăn lắm mới hãm hại được chị gái mình để làm Hàn phu nhân, lại dễ dàng từ bỏ vậy sao?
Mộc Nhiên cười: Tôi chợt nhận ra anh rất nghèo, anh nghèo tình cảm đến mức đáng thương. Nên tôi mới muốn rời đi .
Anh đưa tay bóp chặt cổ cô: Diệp Mộc Nhiên, cô đừng bao giờ nói lại những lời đó, cô sẽ hối hận đấy.
- Lãnh, anh thả Mộc Nhiên ra đi. Mộc Vân nói.
Hàn Thiên Lãnh quát: Ra ngoài.
- Mộc Nhiên, em mau ra ngoài đi, anh ấy đã nói rồi. Mộc Vân nói.
Hàn Thiên Lãnh càng bóp chặt cổ cô hơn: Anh nói em ra ngoài.
Mộc Vân giật mình, nhìn thấy anh như vậy cô ta cũng hoảng sợ đi ra ngoài, mặc dù có chút ấm ức.