“Nhược Thuỷ, rốt cuộc cậu đã trở lại, làm tớ sợ muốn chết! Nếu cậu không trở lại, đội trưởng khẳng định xé xác tớ!”
Bọn họ còn chưa vào tới cửa, Đàm Bội Thi đã như đầu tàu xe lửa xông thẳng từ bên trong ra ngoài, trong miệng nói đủ thứ chuyện không ngừng.
“Câm miệng!” Ưng Trường không bị cô liên tiếp nói không khỏi phiền lòng, quát lớn một tiếng.
Đàm Bội Thi liếc hắn một cái, không dám lên tiếng nữa. Cô thiếu chút nữa đã lạc mất Nhược Thuỷ, đội trưởng không đánh cô đã rộng lượng lắm rồi.
Nhược Thuỷ được thả xuống, thuận tiện đem chú chó nhỏ trong tay đặt xuống đất, lôi kéo tay Đàm Bội Thi. “Bội Thi, thật xin lỗi, tớ không phải cố ý! Tớ bảo đảm, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Đàm Bội Thi tiến tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Còn dám có lần sau à? Lần sau đội trưởng sẽ trực tiếp xé xác tớ, cậu sẽ không gặp được tớ nữa đâu.”
Hạnh Nhược Thuỷ liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt đang mặt đen như hòn than, cùng Đàm Bội Thi len lén le lưỡi. Trên thực tế, cô còn đang nghĩ ngợi, tiếp theo có phải cả cô cũng sẽ bị dạy dỗ một trận!
“Khụ khụ khụ, đội trưởng, anh không phải nên đi tắm một chút sao?” Phó Bồi Cương vừa nhìn thấy vợ mình bị doạ thành chú mèo con linh lợi, vội vàng lên tiếng giải cứu.
“Ừ.” Ưng Trường không cũng biết mùi trên cơ thể mình hiện tại rất khó ngửi, không nói gì liền vào tắm.
Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Đàm Bội Thi thở dài một hơi, chợt vỗ ngực, “Ô ô, đội trưởng thật là quá đáng sợ!”
Kết quả nàng mới ô ô xong, một tiểu tử khác giống như cũng tìm được đồng minh, ô ô kêu lên.
“Oa, con chó nhỏ này ở đâu ra đây?” Đàm Bội Thi kêu khẽ một tiếng nhảy dựng lên, cô cũng không thích động vật nhỏ, làm bẩn khắp nơi, thích liếm loạn cả lên.
Hạnh Nhược Thuỷ sợ cô một cước liền đem chó con đạp ra ngoài, vội vàng đem nó ôm lên. “Bội Thi, nó là do tớ nhặt về. Cậu yên tâm, chỉ ở lại một buổi tối, ngày mai sẽ tìm chủ mới cho nó.”
Đàm Bội Thi bĩu môi, cũng không dám nói không. Đội trưởng thật vất vả tìm được Nhược Thủy trở về, nếu cô lại tức giận mà bỏ đi, vậy thì đại hoạ. “Nói thì hay lắm, ngày mai phải đem đi đấy!”
“Tớ biết rồi mà.” Hạnh Nhược Thuỷ sờ sờ đầu chú chó con, mặc dù cô rất muốn nuôi, nhưng không có biện pháp.
Chỉ sợ chú chó nhỏ này chạy loạn khắp nơi làm phòng ốc dơ bẩn, cô dùng bánh xe cũ và y phục làm thành cái ổ nhỏ, đặt nó vào bên trong. Chó con còn nhỏ, cao hơn một chút nó liền không leo lên được.
Đàm Bội Thi cúi mặt, ăn một chút, Ưng Trường không ngược lại phì phò phì phò ăn hai bát cơm lớn.
Giằng co như vậy một đêm, vợ chồng hai người kia như tiểu biệt thắng tân hôn (vợ chồng xa cách lâu ngày gặp lại còn thân hơn lúc mới cưới), hai người sớm một chút trở về phòng thân thiết.
Hạnh Nhược Thuỷ tắm xong ra ngoài, Ưng Trường không đang lên mạng bằng máy vi tính của cô. Nhìn vào thấy toàn là trang web về súng ống, cô hoàn toàn không hiểu.
Từ kinh nghiệm lần trước, Nhược Thuỷ rất nhanh leo lên giường lớn, “em đi ngủ trước, ngủ ngon.”
Ưng Trường không tắt máy vi tính, sau khi rửa mặt, đi tới bên giường Nhược Thuỷ. Tối nay bị chút kinh hoàng, anh bây giờ vẫn còn khiếp sợ, chính mình khi phải tham gia nhiệm vụ nguy hiểm, anh cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Thật không dám nghĩ, nếu như anh tới chậm một bước, những tên đó sẽ làm ra những chuyện gì với cô….
Vì vậy, anh cuối cùng nhịn không được, kéo chăn ra nằm vào bên trong.
“A?” Hạnh Nhược Thuỷ không nhịn được kêu khẽ một tiếng, mở mắt trừng lớn. “ anh, anh muốn làm gì?”
Ưng Trường không duỗi cánh tay dài một cái, ôm cả người cô vào trong lồng ngực. “Nhược Thuỷ, anh không phải muốn làm lưu manh, nhúng chàm em này nọ.”
“Này, vậy anh…” Mặc dù đã từng ôm qua, nhưng chưa từng cùng nằm trên một cái giường ôm nhau như vậy. Hơn nữa, anh còn ở trần!
Hạnh Nhược Thuỷ cảm giác mặt mình đang phát nhiệt, sắp bị thiêu cháy. Đôi bàn tay trắng nõn chống đẩy lồng ngực nóng rực, nhưng làm thế nào cũng đẩy không ra. “ anh, anh tránh ra á!”
anh lại càng thêm siết chặt khuỷu tay, để mặt cô dán chặt vào lồng ngực của mình, phả hơi nóng vào vành tai nhạy cảm của cô. “Ngủ, nếu không chúng ta cùng làm chút chuyện khác….”
Ôi ôi…! Hạnh Nhược Thuỷ thở dốc vì kinh ngạc, cô không đến nỗi ngu ngốc không hiểu được lời anh nói “chuyện khác” là cái gì. Vì vậy, rụt tay lại không dám cử động, cứng người ở trong lòng anh.
anh trở mình một cái, để cho cô nằm ở trên lồng ngực của mình, dùng thanh âm trầm thấp, câu nghe được câu không nói chuyện với cô.
Chậm rãi, Hạnh Nhược Thủy từ từ thả lỏng cơ thể cùng thần kinh, không bao lâu liền ngủ. Xác định cô đã ngủ, người đàn ông bên cạnh cúi đầu phớt nhẹ trên môi của cô, chính mình cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng lạnh lẽo nhưng không gian yên tĩnh, ấm áp. Hơi thở của hai con người hòa vào nhau.
Hạnh Nhược Thuỷ trong cơn mê, cảm thấy có vật gì đó đang đội ngang thắt lưng của mình. Cô theo bản năng động đậy thân thể muốn thoát khỏi, sau đó lại đưa tay đẩy ra.
Đột nhiên, một tiếng đè nén hút không khí, hô hấp cũng nặng.
Hạnh Nhược Thuỷ đầu đang mơ mơ màng màng cũng bất chợt tỉnh táo lại, chớp chớp mở mắt, mới phát hiện trời đã sáng rồi. Chợt hiểu được vừa rồi là chuyện gì xảy ra, cô hét lên một tiếng, ôm lấy chăn che người lăn một vòng thu vào trong góc.
“ anh, anh lưu manh!” Hạnh Nhược Thuỷ bị tình huống hiện tại làm cho xấu hổ, mặt đỏ như lửa.
Ưng Trường không giọng cười khàn khàn, có chút mùi vị xấu xa. “Nhược Thuỷ, đây chỉ là hiện tượng sinh lý tự nhiên, lúc học trung học em chưa học qua sao?”
Đáng chết! Rõ ràng đã kết hôn một lần rồi, cô xem ra còn đơn thuần như vậy, dụ người phạm tội!
“ anh….” Hạnh Nhược Thuỷ muốn phản bác nhưng không biết nói gì. Thật nhanh leo xuống giường, chạy đi rửa mặt.
“Oa! Nhược Thuỷ, mặt của cậu sao lại hồng thành như vậy? Đội trưởng giở trò lưu manh à?” Đang rửa mặt, Đàm Bội Thi kinh ngạc kêu lên.
Hạnh Nhược Thuỷ hận không tìm được cái lỗ để nhảy vào, “ không có, không thể nào!”
Tại sao với những chuyện ngượng ngùng như vậy, bọn họ có thể không biết xấu hổ mà nói ra ngoài miệng!
Đàm Bội Thi ánh mắt nhanh như chớp, sau đó tiến tới trước mặt Nhược Thuỷ, dường như cùng mặt cô dán tại một nơi. “Thật không có? không có sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?”
“Thật không có! Cậu xong chưa, xong rồi thì mau đi ra!” Hạnh Nhược Thuỷ đẩy cô ra khỏi cửa.
Đàm Bội Thi hắc hắc cười gian mấy tiếng, kêu lên: “Nhược Thuỷ, cái này gọi là gì cậu biết không? Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi! Tớ dám khẳng định, đội trưởng nhất định là giở trò lưu manh rồi!”
“Cô làm sao biết?” Đột nhiên thanh âm lạnh lẽo ở sau lưng cô vang lên.
“Chồng ơi, cứu mạng!” Đàm Bội Thi kêu thảm một tiếng, ôm đầu, giống như con thỏ nhỏ xông thẳng vào phòng ngủ.
Ưng Trường không từ từ tựa vào khung cửa, nhìn cô gái nhỏ đang cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng nhưng lại không biết phải làm cái gì, âm thầm cười trộm trong lòng. Nhược Thuỷ của anh sao lại có thể đáng yêu như thế!
“em muốn đánh răng rửa mặt, anh đi ra chút!” Hạnh Nhược Thuỷ vốn không có thói quen bị anh nhìn như vậy, lại tăng thêm một chút vụng về, hiện tại càng thêm không dám ở cùng với anh trong không gian nhỏ như vậy. Cô cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn!
“ anh cùng em làm!” người đàn ông này không chỉ không lui ra ngoài, ngược lại còn chui vào phòng đóng cửa lại, nắm lấy eo của cô. “em xem đi, chúng ta rất xứng đôi phải không.”
Hạnh Nhược Thuỷ ngẩn đầu lên, nhìn trong gương một đôi nam nữ, nam cao lớn uy mãnh, giờ phút này hai tay anh đang gắt gao khoá lại vòng eo của cô, cằm đặt trên vai cô. Cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, giống như trời sinh vốn ở trong vòng tay bảo vệ của đàn ông.