“ Nhược Thủy trước cửa có người tìm cô” Cô giáo Hà đi vào phòng làm việc, thông báo cho Nhược Thủy.
“ Ai thế? ” Hạnh Nhược Thủy xem đồng hồ treo tường, ai lại đến tìm cô vào lúc này?
Cô giáo Hà chau chau mày cười rất là mập mờ: “ là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai! Đại Suất Ca a! ” Tiếc là không phải bạn trai cô. Nửa câu sau cô chưa nói.
Đàn ông Nhược Thủy biết đều rất ưu tú, hôm nào để cô ấy giới thiệu. Dù sao dáng dấp của cô cũng không kém, không chừng có hy vọng.
Hạnh Nhược Thủy trong lòng vui mừng, cũng không quản cô giáo Hà có biểu tình gì, rất nhanh chạy ra khỏi phòng làm việc. Ở thành phố Z, có người đẹp trai tìm cô nếu không phải Trường không thì chính là Đường Việt. người sau cơ hội tính ra không lớn, vậy chính là Trường không rồi.
Một hơi chạy đến cửa trường học, lấm lét nhìn trái nhìn phải một hồi không thấy người, chỉ có một cỗ xe chạy băng băng rồi dừng lại trước cửa trường.
“ Tại sao không có ai? ” Hạnh Nhược Thủy chép miệng, theo bản năng sờ sờ trán. Đang muốn xoay lại hỏi người gác cổng, đột nhiên có tiếng nói phát ra từ sau lưng.
“ Nhược Thủy em tìm anh sao? ” Thanh âm lạnh như kim loại, không có một chút nhiệt độ.
Hạnh Nhược Thủy toàn thân chấn động, cứng đờ một hồi. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, ở trong lòng lẩm nhẩm: Đây không phải là thật, đây là ảo giác!
Tiếng cười thật thấp vang lên, kèm theo một cái tay đặt ở trên vai cô.
“ Chạy hơn bốn tháng, Nhược Thủy em vẫn đáng yêu như vậy ” Hơi thở nóng rực, kèm theo lời nói của người đàn ông, phun ở bên tai cô, mũi cô thấp thoáng ngửi thấy cái hương mà ngày trước cô vẫn thường mong nhưng đó là ngày trước, còn Nhược Thủy ngày hôm nay. Khác rồi.
Tâm Hạnh Nhược Thủy trầm xuống, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Đột nhiên ngẩng đầu lên, ngẩng đầu chặt chẽ trừng mắt nhìn người đàn ông phía trước Thương Duy Ngã!
“ Sao vậy, không biết anh? ” hắn vẫn câu khóe miệng, nhỏ giọng hỏi, cái loại cảm giác dịu dàng đó tựa như lúc bọn họ yêu đương cuồng nhiệt. Khi đó, cô vì nó mà rung động. Hôm nay, cô vì nó mà run rẩy.
Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc nhìn hắn, cơ hồ không thở nổi, đầu óc trống rỗng.
Đột nhiên cô phục hồi lại tinh thần, xoay người thật nhanh chạy về hướng trường học, cô muốn thoát khỏi cái con người làm người khác khiếp sợ này.
nhưng mới chạy được hai bước, hắn liền tiến một bước dài giữ cô lại. Một lực mạnh mẽ, cô lại ở trong lòng hắn.
Trong hơi thở nồng đậm dương cương, giống như một loài động vật đáng sợ nào đó, không ngừng hút không khí. không khí càng ngày càng mỏng, cô không thể hít thở, hay nói cách khác cô không muốn hít vào phổi mình cái mùi hương kinh tởm ấy.
Thương Duy Ngã vùi mặt trong cổ cô, hung hăng cắn một cái nói: “ Nhược Thủy anh nhớ em lắm ”.
anh nhớ em lắm. Hơn bốn tháng, cô biến mất hơn bốn tháng!
Hạnh Nhược Thủy run lẩy bẩy, tay chân đã mềm nhũn, khước từ hơi sức của hắn như vậy không có ý nghĩa gì. Chỉ có đôi mắt sáng tràn đầy ánh sáng thù hận: “ Thương Duy Ngã ” cô cắn răng nghiến lợi nói ra cũng không giống như nỉ non gọi tên hắn.
“ anh ở đây ” hắn cười đáp nhu tình ngàn vạn. Chỉ là nụ cười này thủy chung dừng lại ở khóe miệng, chưa thể hòa tan một mảnh lạnh lẽo ở đáy mắt kia.
“ Thương Duy Ngã ngươi đi chết đi! ” Đầu gối của Hạnh Nhược Thủy hung hăng vọt tới hắn gần trong gang tấc.
Thương Duy Ngã bản lĩnh như thế cũng không ngờ cô sẽ làm như vậy, lỗ mũi bị đụng mạnh. Địa phương yếu ớt bị cường lực đánh vào, đau đến phải buông lỏng tay.
Hạnh Nhược Thủy thật nhanh hướng trường học chạy đi, giống như có quỷ đuổi ở phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất có thể. nhưng lập tức có bóng người từ bốn phương tám hướng bao vây ngăn trở đường đi.
“ Các ngươi muốn làm gì? ” Trong lòng cô sợ hãi tới cực điểm, sợ Thương Duy Ngã cứ như vậy dẫn cô trở về, từ nay về sau sẽ không còn gặp lại Trường không. Cô không muốn bị nhốt một lần nữa, dù là một ngày!
“ Đừng dọa cô ấy ”
Những người đó tản ra, ở phía sau cô chừa một đường. Hạnh Nhược Thủy thân thể rất lạnh, cứng đờ chậm rãi xoay người lại.
Chỉ thấy Thương Duy Ngã chậm rãi, nếu như không phải là lỗ mũi hồng hồng, tựa như thường ngày khí thế bức người. Trong thoáng chốc, Nhược Thủy nhớ đến mỗi lần hắn đến trường học đón cô thì đúng là bước những bước vững vàng như vậy mà đến, giống như thiên thần. Khi đó cô được mọi người hâm mộ, sự u mê cứ từ từ luân hãm.
Từ từ trong mắt cô nổi lên hơi nước. Ân ái không thành, cửa nát nhà tan, mình cũng bị nhốt..... Chuyện cũ mỗi một việc, như một thanh đao sắc bén, cắt ở trong lòng đau đến không muốn sống.
“ Nếu như cha mẹ tôi thật sự làm chuyện có lỗi với anh, bọn họ đã phục vụ quên mình để hoàn lại rồi, tại sao anh còn không chịu bỏ qua cho tôi? ” Cô nước mắt như mưa, sợ hãi rút đi chỉ còn thê thảm.
Cô vốn có gia đình hạnh phúc. nhưng gặp gỡ Thương Duy Ngã, cùng Thương Duy Ngã yêu nhau, đã đem toàn bộ hủy diệt. Nếu cuộc sống có thể quay lại lần nữa? Cô thật sự không muốn biết con người này!
“ Bọn họ trả lại, là bọn họ thiếu cha mẹ tôi. Mà phần của tôi, phải do cô hoàn trả. Nhược Thủy cô trốn không thoát đâu ” hắn lạnh lùng nói ra lời nói tàn nhẫn.
Hạnh Nhược Thủy lảo đảo lui về phía sau, cắn môi gật đầu. Trừ phi cô chết nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho cô! “ anh nói tôi là tiện mệnh đúng không? Vậy thì tốt lắm, hãy lấy đi đi? ”
Thương Duy Ngã chưa trả lời đã có một thanh âm khác vang lên.
“ Chị dâu, anh tôi vẫn chờ chị ở bên cạnh anh ấy nửa đời sau, tại sao lại có thể không thương tiếc tính mạng của mình? ”
Đám người tránh ra một lối khác, người đàn ông một thân màu trắng, lấy kính mắt xuống từ từ đi tới. hắn có ngũ quan đẹp mắt, phong cách nho nhã cùng với nụ cười ôn hòa.
Phía sau hắn đi theo mấy người đàn ông cao to. Khí thế kia cho thấy rõ ràng là xã hội đen.
Hạnh Nhược Thủy lau lau nước mắt, không hiểu nhìn anh ta. người này cô không biết. Trong miệng anh ta gọi chị dâu, là gọi cô sao? Như vậy anh ta là anh em của Trường không?
“ Lo lắng làm gì? Còn không mau đem chị dâu đưa về nhà đi! Chị dâu làm chị bị sợ hãi rồi! ”
“ Dạ, chị dâu xin mời! ” Đám người kia liền che chở Nhược Thủy đi tới phía cửa, Thương Duy Ngã thế nhưng không có ngăn cản.
Hạnh Nhược Thủy trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chân có chút run lên. Trong tai nghe được người đàn ông áo trắng nói: “ Thương Duy Ngã đã lâu không gặp ”
Mơ mơ màng màng lên xe, Hạnh Nhược Thủy mới bất tri bất giác sợ lên. Cô căn bản không gặp qua những người này, chỉ bằng một tiếng chị dâu, ai biết bọn họ là người tốt hay người xấu?
Sợ hãi của cô đều biểu hiện ở trên mặt, một người ở ghế trước quay đầu lại, nói với cô: “ Chị dâu, chúng tôi sẽ không làm tổn thương chị, chị yên tâm ”
nhưng khi nhìn thấy trên mặt hắn có một vết sẹo dữ tợn, Hạnh Nhược Thủy trong lòng càng lo lắng, lồng ngực đánh một hồi trống.
nhưng tiếp theo liền phát hiện, xe đúng là đang hướng tới nhà bọn họ. không bao lâu liền dừng lại ở dưới lầu.
Cho đến khi cô vào trong nhà đám người kia mới rời đi.
Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc nhìn một hồi, chân mềm nhũn cả người rơi xuống ghế sofa. Trường không!
Cô muốn tìm điện thoại di động gọi, lại phát hiện túi xách vẫn còn ở phòng làm việc. Vì vậy dùng cả tay chân bò lên ghế salon rất nhanh đè lên số điện thoại của Ưng Trường không. Điện thoại tút tút vang lên một hồi cũng không có người nghe. Gọi ba lần vẫn là như vậy.
Cô chán nản nhấn phím hands – free, dựa vào tay vịn ghế salon. Đột nhiên nhớ đến Bội Thi vội vàng nhấn nút gọi cho cô ấy.
“ Này, Nhược Thủy sao lúc này lại gọi điện thoại cho mình? ”
“ Bội Thi, Bội Thi cậu có thể đến nhà mình hay không? ” Cô không nhịn được, liền nghẹn ngào.
“ Nhược Thủy đã xảy ra chuyện gì? ”
“ Bội Thi cậu có thể đến đây liền hay không? ” Cô cuối cùng không nhịn được bật khóc.