Là một người Trung Quốc truyền thống, tiết mục đêm ba mươi cuối năm tất nhiên là một bàn thức ăn.
Hạnh Nhược Thủy sống hai mươi lăm năm, đã xem tiết mục cuối năm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn trực tiếp. Nghe nói hội trường đều là những nhân vật quan trọng và danh nhân.
Hạnh Nhược Thủy đối với nhân vật quan trọng cùng danh nhân không mấy hứng thú, những người này cách cô rất xa. Làm cho cô hưng phấn là có thể hưởng thụ không khí các tiết mục cuối năm.
Máy bay hạ cánh, Ưng Trường không liền mang cô và bé con đi tới tiệm bán quần áo. Mua quần áo cho ba mẹ và con, thật đẹp mắt.
Áo len cao cổ màu đen, còn trang trí thêm những ô vuông nhỏ; bên ngoài là áo lông vàng nhạt với mũ lớn phía sau, phối hợp với quần jeans xám thẫm, dưới chân là đôi ủng ngắn màu đen, có chút giống với ủng quân nhân, cuối cùng là đầu đội mũ len xanh ngọc, trên đỉnh còn có cục bông tròn tròn.
Sau khi mặc tử tế, nhân viên bán hàng nhịn không được hét chói tai, lấy Iphone la hét muốn chụp hình. Còn nói cửa hàng bán quần áo này nên tìm một nhà bọn họ tới quay quảng cáo, y phục khẳng định sẽ bán rất chạy.
Ưng Trường không chỉnh lại quần áo thật tốt, thâm tình nhìn vợ con, khẽ lộ chút gò má để cho bọn họ vỗ.
Từ cửa hàng đi ra, một nhà ba người tâm tình cũng rất tốt. Giờ này trên đường đã không còn ai, nếu là bình thường, hẳn có không ít người quay lại nhìn.
Tiểu Phúc An vẻ mặt sôi nổi, biểu đạt đầy đủ sự hưng phấn với toàn bộ sức lực. Thỉnh thoảng còn quay đầu lớn tiếng gọi bọn họ.
Hạnh Nhược Thủy quay đầu nhìn bộ dáng lần đầu tiên mặc quần áo thế này của Ưng Thượng tá, vui. Chỉ là, dáng người đẹp nên mặc gì cũng dễ nhìn.
Ưng Trường không dụ được vợ con vui mừng, dù cả người không tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn nhịn. không còn biện pháp, quân nhân thương nhất là vợ, có thể làm cho vợ vui mừng, hình tượng tạm thời có thể để xuống, không phải mặc quân trang làm hỏng hình tượng là được. Huống chi, không thể phá hỏng cảm giác khi cả nhà mặc quần áo giống nhau.
Thời điểm gặp mặt, Ưng Chấn Bang thấy được thì không ngừng vui vẻ. Gật đầu, lớn tiếng nói: “Tốt, cái này được, cái này được!”
“Chính là một gia đình hạnh phúc, có thể đi quay quảng cáo rồi! Chủ đề thì sẽ là: thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình!”
Lời vừa nói ra, nhất thời thành một tràng cười. Tất cả mọi người nhớ tới tranh tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình, chính là một nhà ba người hạnh phúc.
Trong đó phải kể tới Tiểu Phúc An, cười đến chỉ thấy răng trắng mà không thấy mắt đâu.
Hạnh Nhược Thủy kéo khuỷu tay Ưng Trường không, cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Tiểu Phúc An không vui vì phải đứng một mình, chen vào giữa cha mẹ, đưa tay vừa lôi vừa kéo. Bước đi khí phách hiên ngang tựa như muốn bay qua cả sông Yalu.
Vào phòng diễn ra tiết mục cuối năm, cả nhà cùng ngồi chung một chỗ, vị trí góc.
Ưng Chấn Bang biết rõ cháu trai cùng cháu dâu đều không thích kết giao với những nhân vật quan trọng danh tiếng cho nên mỗi lần có người tới chào hỏi, nếu người ta không chủ động hỏi, ông sẽ không giới thiệu.
Hạnh Nhược Thủy và Ưng Trường không cũng vui vẻ im lặng.
Rốt cuộc, khai mạc bằng một ca khúc kiêm vũ đạo, mở màn cho tiết mục cuối năm. Sau đó sáu người dẫn chương trình xếp thành một hàng, trừ hai người mới, bốn người còn lại đều là gương mặt quen thuộc: Đổng Khanh, Chu Quân, Chu Đào, Bạch Nham Tùng.
Hạnh Nhược Thủy cảm thấy trên TV hay tại hội trường thật ra cũng không quá khác biệt. Nếu có, chính là xem tại đây thì phải quan sát, yên tĩnh và chú trọng hình tượng, so với xem ở nhà gò bó hơn nhiều. Nói khác thì là hiệu quả âm thanh thực không giống nhau.
Đối với cô mà nói, tiết mục cuối năm mà cô mong đợi nhất chính là tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn (danh hài nổi tiếng của Trung Quốc). Đó là một đại thúc đóng nông dân, mang đến cho mười sáu triệu dân Trung Quốc biết bao niềm vui. Kể lại chuyện xưa, chuyện về đất đen mây trắng, không biết đã khiến bao nhiêu người yêu thích.
Thật ra thì đối với nhiều người, tiết mục cuối năm mà không có Triệu Bản Sơn cũng không có gì đáng xem. Ở mục tiểu phẩm này, Triệu Bản Sơn quả thật là núi lớn không thể vượt qua. Cái khuôn mặt kia bày ra chút khổ sở là đã khiến cho người ta bật cười.
Có lẽ, Ương Thị cũng hiểu được tầm quan trọng của tiết mục của Triệu Bản Sơn, cho nên xếp tiết mục này xuống phía cuối, bình thường qua năm tiếng chuông mới tới.
“Xem được không?” Ưng Chấn Bang lại gần, cười hỏi.
Hạnh Nhược Thủy vội gật đầu đáp. “Được ạ!”
Trên đường, điện thoại của Ưng Trường không có cuộc gọi nên anh đi ra ngoài nhận. Khi đó, tiếng chuông mừng năm mới cũng vang lên. Có lẽ là chuyện quan trọng, anh đi rất lâu mà vẫn chưa trở lại.
“ không có chuyện gì đâu, yên tâm. Xem tiết mục đi, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.” Ưng Chấn Bang cười nói, đưa cho cô một cái ống nhòm.
Hạnh Nhược Thủy cười cười, không dám nhìn ra cửa nữa. Nhận lấy ống nhòm, trên sân khấu vừa đúng lúc là vũ điệu từ một quân khu đoàn văn công. Vũ đạo của quân tuy không phải toàn kinh vũ, nhưng lại rất đông người.
Hạnh Nhược Thủy qua ống nhòm nhìn từng người, đến lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì hoàn toàn giật mình. Cô đặt ống nhòm xuống, dụi dụi mắt, nhìn lại. Mặc dù đã đổi thành trang phục đơn vị phát, thế nhưng đó rõ ràng là Ưng Trường không! Áo đen, quần ngụy trang, ủng quân nhân...
“Xem được không?” Ưng Chấn Bang phấn khởi cười một tiếng, lại hỏi lần nữa.
Hạnh Nhược Thủy nhìn đến nụ cười của anh liền khẳng định anh đã biết từ trước đó, chỉ gạt cô. nhưng bọn họ cũng là vì muốn cô vui vẻ. “Cảm ơn ông.”
Cô chưa bao giờ biết, Trường không của cô còn có thể khiêu vũ! Quan trọng hơn, anh cư nhiên đồng ý biểu diễn, chỉ vì để cô vui.
Mắt cô chứa lệ, nhìn màn biểu diễn tràn ngập những vũ điệu mạnh mẽ rồi ngừng ở động tác cuối cùng. Bóng dáng cao lớn đó là thuộc về cô. Cô dùng sức vỗ tay, vỗ đến đỏ cả bàn tay.
Âm nhạc dừng lại, tất cả chiến hữu đều lùi về sau màn. Tiếng vỗ tay vang dội quanh quẩn thật lâu.
người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
“Để cảm ơn các chiến sĩ đến từ quân khu đoàn văn công, xin quý vị cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt nữa! Vào thời khắc mà nhà nhà đốt đèn đoàn viên, chúng ta sẽ không quên những chiến sĩ vẫn bảo vệ biên cương tổ quốc. Họ không sợ mưa to gió lớn, không sợ gian nan hiểm trở, kiên trì bảo vệ quốc thổ của chúng ta, bảo vệ hạnh phúc của dân chúng. Họ chính là những người đáng kính nhất thế giới.”
“Đúng vậy. Ở nơi nhà nhà đoàn viên này, chúng ta hãy gửi những lời cảm tạ cùng chúc phúc chân thành nhất dành cho những người chiến sĩ đáng kính. Đồng thời, chúng ta còn phải cảm tạ những quân tẩu (vợ của những người lính, người chiến sĩ) luôn lặng lẽ ủng hộ và chờ đợi họ. Các cô là phái nữ yếu mềm, mà lại là người giúp cho đấng nam nhi bớt đi những lo lắng về gia đình, các cô luôn chịu nhịn cảnh vợ chồng chia lìa trong cả ngày mà mọi nhà đoàn viên.”
“Vào ngày đặc biệt này, có một chiến sĩ muốn gửi vài lời nói tới cô gái mà anh yêu, mọi người có muốn nghe hay không?”
“Có!”
“Đại Thanh Điểm, có muốn hay không?”
“Có!”
Hạnh Nhược Thủy cơ hồ rơi lệ. Nếu không phải là một quân tẩu, nếu chưa từng nằm trên giường nhớ nhung mà vượt qua vô số đêm dài đằng đẵng, làm sao biết được những câu nói đó xúc động lòng người tới cỡ nào.
Khi trên sân khấu xuất hiện bóng dáng cao lớn kia, nước mắt Hạnh Nhược Thủy đã không thể khống chế nổi nữa rồi. Dù anh có đội mũ, cô vẫn như cũ nhìn một cái là có thể nhận ra.
người trên sân khấu đã nhận lấy mic, đặt bên khóe miệng. Giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên, lan vào không gian.
“Chúng tôi là lính, luôn luôn không nói lời ngon tiếng ngọt. Hơn nữa, cho dù có nói ngọt thì cũng là về nhà len lén nói cùng vợ, đúng không?”
Cả hội trường cười vang. Những người đang ngồi trước TV cũng vậy. Bọn họ thích những lời nói mộc mạc, chân thật.
“Tôi và người con gái tôi yêu đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, vì ở bên tôi, cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ. Tại nơi đặc biệt này, nơi mà biết bao người Trung Quốc đang hướng đến, tôi muốn cầu hôn với cô ấy. Cô ấy đã đợi rất lâu rồi, tôi muốn cho cô ấy danh phận một người vợ, một mái nhà. Mặc dù mái nhà đó thường chỉ có một mình cô ấy trông coi.”
Hạnh Nhược Thủy càng không ngừng rơi lệ. Sau đó nhiều người xuất hiện, kéo cô lên sân khấu. Nước mắt khiến cho tầm nhìn trở nên mông lung, cô căn bản không nhìn rõ cái gì, thiếu chút nữa là lảo đảo ngã nhào.
“Hô ——” Hội trường oanh động, tiếng vỗ tay rền vang như tiếng sấm.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ở tiết mục cuối năm có màn cầu hôn, lại còn là của một chiến sĩ.
Nam nhi dưới gối có hoàng kim, sẽ không dễ dàng quỳ xuống. Đối mặt với kẻ kịch tàn nhẫn nhất hay tình cảnh tuyệt vọng nhất, bọn họ cũng sẽ không khuất phục cầu xin. nhưng đối với cô vợ mảnh mai, bọn họ có thể quỳ gối.
Ưng Trường không chậm rãi, một gối chạm xuống đất, nâng lên chiếc nhẫn tự mình chọn. Thâm tình nhìn cô gái, từ từ mở miệng. “Nhược Thủy, gả cho anh được không?”
Đôi tay Hạnh Nhược Thủy che miệng, không ngừng rơi nước mắt. Trong mắt đều là vui sướng cùng cảm động, nhưng lại không nói ra được từ nào.
người dẫn chương trình đưa mic đến bên miệng cô, cô lại không phát ra chút âm thanh nào. MC không thể làm gì khác ngoài đem mic lại gần mình, hướng về phía khán giả nói: “Mọi người cho cô gái đáng yêu này một tràng vỗ tay, có được hay không?”
Một hồi tiếng vỗ tay như sấm.
“Nhược Thủy, em có đồng ý không?” Ưng Trường không hỏi lại một lần nữa.
Hạnh Nhược Thủy gật mạnh đầu, nóng lòng vươn tay ra để cho anh đeo nhẫn. Kết quả là đưa nhầm tay, vội vàng rụt lại đưa tay kia ra.
Hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Bọn họ đều biết cô gái này đang quá xúc động, cho nên không cảm thấy có gì không ổn.
Trao nhẫn cho nhau.
Ưng Trường không ôm lấy cô gái anh yêu, ngay trên sân khấu vòng hai vòng. “Chúc cho mọi đôi tình nhân trên thiên hạ đều có thể bên nhau đến đầu bạc răng long!”
“Tôi có vài lời muốn nói.” Hạnh Nhược Thủy đang bị anh ôm, đi xuống, vội vàng nói.
MC phản ứng kịp thời, nhanh chóng đưa mic tới. “Cô gái đáng yêu này muốn cùng mọi người nói vài lời, có được không?”
“Được!”
Hạnh Nhược Thủy cầm mic, lau khô nước mắt. Bởi vì rơi lệ, thanh âm của cô có chút khàn khàn.
“Tôi không phải cô gái thích khóc, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, khóc là vô ích. Thế nhưng mấy ngày này, tôi khóc rất nhiều lần. Bởi vì người tôi yêu cuối cùng cũng trở về, khiến tôi kích động đến lệ rơi đầy mặt. Tôi không hề nghĩ tới anh ấy sẽ dùng cách này để cầu hôn. Tôi đã sớm nghĩ, nếu mà ngày nào anh ấy nói với tôi, chúng tôi sẽ cùng đi đăng kí, tôi thấy như vậy một chút cũng không kì quái.”
Hội trường vang lên những tiếng cười. Cũng cảm thấy cặp đôi này thật đáng yêu!
“Bởi vì họ luôn ở đơn vị huấn luyện để bảo vệ nhân dân và Tổ quốc, không có nhiều ý định mong muốn những thứ này. Trước khi tôi gặp anh, rất nhiều người đã nói qua, quân nhân là không lãng mạn, không tỉ mỉ nhất. Gả cho quân nhân chính là cô lựa chọn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Những người phụ nữ khác, trong cuộc sống có gặp phải khó khăn thì đều có người đàn ông giúp đỡ, nhưng các cô chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. nhưng hôm nay, tôi phải nói cho những cô gái đang thích quân nhân nhưng còn do dự, hãy dũng cảm lựa chọn đi!”
“Có lẽ họ không thể ở bên cô mỗi ngày, nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, họ sẽ lập tức tới bên cô. Họ có thể vì một lời muốn nói cho cô mà suy nghĩ mấy giờ ở doanh trại hay đi tới đi lui mãi ở nhà. Họ có thể chỉ vì muốn nhanh chóng được ở bên cô mà mấy ngày mấy đêm không hề nghỉ ngơi... Có lẽ họ không nói lời ngon tiếng ngọt, có lẽ họ một chút cũng không lãng mạn, nhưng trong cuộc sống này, họ có thể đi bên cô đến tận cùng chính là thành tâm. Chúc phúc cho các cô, chúc phúc cho mọi người!”
Ưng Trường không dắt tay người anh yêu, trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, đi xuống khỏi sân khấu.
Cuộc đời vẫn còn rất dài, còn có nhiều khó khăn đang chờ họ phía trước. nhưng vô luận bao năm, tin tưởng bọn họ vẫn sẽ nhớ tới hứa hẹn lúc này.
Mà khán giả tại hội trường cũng như tại nhà, đều nhìn thật lâu tiết mục cuối năm, có lẽ để ghi nhớ đã từng có một đôi thanh niên đáng yêu ở tiết mục này ước hẹn cả đời.
Xuống sân khấu, tiếng chuông năm mới vang lên.
Tay Hạnh Nhược Thủy nằm gọn trong bàn tay Ưng Trường không, cùng nhau lặng lẽ đếm ngược theo MC, vẫn chưa khô nước mắt.
Đàm Bội Thi gọi điện thoại tới, lớn tiếng nói: “Nhược Thủy, cậu thật là hạnh phúc! Đội trưởng quá lãng mạn rồi! không được, tớ muốn đá Phó Bồi Cương rồi làm lại từ đầu!”
Hạnh Nhược Thủy trong điện thoại nghe được thanh âm ai oán của Phó Bồi Cương: “Vợ, cẩn thận chút, cái bụng lớn của em kìa!”
“ không được, Phó Bồi Cương, chờ đứa bé ra đời, anh phải đền cho em một màn cầu hôn lãng mạn!”
“Vợ, cẩn thận bụng!”
Hai người đùa giỡn, nghe thấy âm thanh là có thể tưởng tượng được hình ảnh. Đây không phải náo, đây chính là một phương thức biểu đạt hạnh phúc. Một người phụ nữ có thể gặp được người đàn ông nguyện ý để cho mình hồ đồ, còn lo sợ mình té ngã, đó không phải hạnh phúc hay sao?
Hạnh Nhược Thủy cười một tiếng, cảm thấy hôm nay thật là một ngày tốt, hi vọng mọi người đều có thể hạnh phúc.
Từ hội trường tiết mục cuối năm ra ngoài, cả nhà ngồi vào trong xe. Xe nổ máy, chạy thẳng tới Tử Vân thủ phủ.
Tiểu Phúc An ngủ thiếp đi. Sắc vàng nhạt càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đáng yêu hết chỗ nói. Cuối cùng là nhân viên bảo vệ ôm vào cửa, sau đó đưa về phòng.
Lần trước tới căn bản không có tâm tình mà đi thưởng thức, lần này lại là nửa đêm nên cũng không thấy rõ. Bởi vậy, đã lần thứ hai tới, Hạnh Nhược Thủy vẫn không biết Tử Vân thủ phủ là cái dạng gì.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Hiển nhiên là có người để đèn giúp bọn họ. Chỉ là theo tập tục dân gian, đêm 30 phải không tắt lửa, không tắt đèn.
Vào cửa, phát hiện vợ chồng Thượng tướng đều đang ngồi trên sofa.
Nhìn thấy bọn họ trở lại, Ưng Chí Huân hướng cha mình đi tới, nói: “Cha, chuyện lớn như vậy, sao cha không nói cho con một tiếng?”
“Muốn kết hôn chính là Trường không, không phải các con, nói hay không có liên quan gì?” Ưng Chấn Bang tức giận trả lời một câu. Ý tứ của con trai sao ông còn không hiểu, chẳng phải là nghĩ có thể ngăn cản sao? Thật là ngoan cố!
Dương Tử Vân liếc mắt nhìn Hạnh Nhược Thủy, sắc mặt chìm xuống. “Cha, cũng không thể nói như vậy. Mặc dù không phải bọn con kết hôn, nhưng Trường không là con trai chúng con. Con trai kết hôn, chẳng lẽ cha mẹ lại không có quyền biết hay sao?”
“ không phải bây giờ biết rồi sao? Mà không chỉ các con biết, đoán chừng dân chúng khắp thiên hạ đều biết rồi.”
Ưng Chí Huân cùng Dương Tử Vân nghe được lời nói này, tức giận lại không dám phát tác.
“Trường không, con theo mẹ vào phòng!”
Ưng Trường không lắc đầu một cái. “Mẹ, bọn con đều rất mệt mỏi, có chuyện gì thì để mai hẵng nói.”
Nói rồi ôm Hạnh Nhược Thủy. “Đi thôi vợ, chúng ta về phòng ngủ.”
Dương Tử Vân tức giận đến đòi mạng. “Trường không, trong nhà có phòng khách. Đây mới chỉ là cầu hôn, chưa phải là kết hôn.” Ngụ ý, cuối cùng còn không biết có thể kết hôn hay không, vẫn là tách ra mà ngủ.
Ưng Trường không còn chưa lên tiếng, Ưng Chấn Bang đang ngồi trên sofa uống trà đã lạnh lùng nói một câu: “Kết hôn cũng có khă năng ly hôn, thế thì để đảm bảo đạt được mục đích, kết hôn cũng khỏi phải động phòng đi.”
Dương Tử Vân lúc này rốt cuộc không dám nói gì, chỉ là nín một bụng khí, trở về phòng phát tiết.
Hạnh Nhược Thủy dù đã tự nhủ không thèm để ý nhưng tâm tình lại khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Cô không yêu cầu xa xôi bà có thể như là mẹ, nhưng không vừa mắt lẫn nhau như vậy vẫn làm cho người ta khổ sở.
Ưng Trường không nắm chặt tay cô. “ không cần để ý tới bọn họ. anh là con còn không bận tâm, em lại càng không cần. Bọn họ chính là quá nhàn rỗi, không có việc gì làm nên đi gây sự.”
Hạnh Nhược Thủy còn có thể nói gì đây? Đành cười gật đầu. Trong lòng hiểu rõ, bây giờ luôn có những người nhìn người khác không thuận mắt như vậy, người ta có đem tâm moi ra cũng không thay đổi được gì.
Nội thất của Tử Vân thủ phủ, so với cái nhà đơn giản kia của anh mà nói, sang trọng hơn nhiều. Ngay cả bồn tắm cũng cao cấp hơn, còn có chức năng xoa bóp.
Ưng Trường không vừa vào phòng, đóng cửa lại liên đem vợ vác lên đầu vai, chạy thẳng vào phòng tắm. Một mặt là anh nghĩ tới vợ, một mặt là không hi vọng cô còn khổ sở vì thái độ của cha mẹ.
Trong bồn tắm to như vậy, Ưng Trường không xuất ra tất cả các chiêu thức, cực hạn trêu chọc điểm mẫn cảm của cô, để cho cô ngoại trừ sự tồn tại của anh ra không còn nhớ tới cái gì khác.
Khi họ cùng nhau trải qua tết âm lịch đầu tiên, Ưng Trường không đã cầu hôn với cô. Sau khi cầu hôn lại ở trong bồn tắm suýt nữa làm vợ hôn mê bất tỉnh.
Nằm trên giường, Hạnh Nhược Thủy vùi trong ngực Ưng Trường không. Đêm nay được cầu hôn, cô mơ mơ hồ hồ nghĩ tới chuyện đính hôn kia. Giơ tay lên, chọc chọc anh. “Ai, khi đó anh cùng Chân Chân ở tiệc đính hôn là xảy ra chuyện gì?”
Ưng Trường không mềm mại trong ngực, cả người đều lười, mắt cũng không muốn động. “ anh chưa từng đính hôn cùng cô ta. Bữa tiệc đính hôn có lẽ là mẹ anh động tay động chân.”
“ không thể nào, em nhìn thấy người kia rõ ràng là anh. Trong tin tức truyền ra mà.”
“Đứa ngốc!” Ưng Trường không bất đắc dĩ cười. “ anh là quân nhân, đính hôn có thể hoành tráng như vậy sao? anh chụp ảnh cưới còn không lộ chính mặt. Cái kia là vì em mà chuẩn bị thôi.”
Hạnh Nhược Thủy nghĩ đến tờ báo của Trang Dịch Sính, cuối cùng cũng hiểu.
Ưng Trường không lại vì vậy mà nhớ tới một chuyện. “Đúng rồi, chúng ta vẫn chưa có ảnh cưới! Vợ, ngủ dậy thì chúng ta đi chụp.”
Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười, thật là nói gió là có ngay mưa. nhưng vẫn thỏa mãn hướng đến trong ngực anh, không nói gì.
Ngày vui mừng, người hạnh phúc.
Đầu năm là một đêm bão tuyết, đến sáng lại có ánh nắng mặt trời rực rỡ, thời tiết thật đẹp. Rất nhiều người nói, tuyết rơi là điềm báo cho một năm mùa màng tươi tốt.
Hạnh Nhược Thủy vừa rời giường liền nhận được một hồng bao lớn của ông nội. Ưng Chí Huân và Dương Tử Vân mặc dù trong lòng không vui, nhưng vì ý tứ nên vẫn cho.
Ông nội ngoại trừ cho hồng bao còn tặng một vòng ngọc xanh lá trong suốt, nhìn là biết vô cùng quý giá.
Hạnh Nhược Thủy vốn là không muốn nhận, nhưng vì ông nội khuyên nên Trường không bảo cô cứ cầm. Cô đành phải nhận lấy, đeo trên tay, thật vừa vặn.
Sắc mặt Dương Tử Vân tương đối khó coi. Đó là tổ thượng của Ưng gia truyền lại cho từng đời cô dâu. Vốn là nên truyền cho bà để bà trao cho con dâu. Hôm nay ông cụ trực tiếp bỏ qua bà mà truyền lại cho Hạnh Nhược Thủy, tương đương cho bà một cái tát.
Bữa cơm đầu năm của Ưng gia rất phong phú, người cũng không ít. người một nhà cộng thêm các vệ sĩ của Thượng tướng cùng ông nội vây quanh cái bàn lớn, không còn chỗ để ngồi.
Bảo mẫu A Tuệ tay nghề cực tốt, làm một bàn đầy đồ ăn, hương vị rất tuyệt, nấu cũng rất nhanh. Những món ăn đủ loại hình dáng, màu sắc, so với yến tiệc trong khách sạn lớn không thua kém chút nào.
Dương Tử Vân tâm trạng không thoải mái, thế nhưng trước mặt vệ sĩ, bà sẽ không làm khó dễ, đây là cái sĩ diện của người phụ nữ
Cho nên trên bàn ăn náo nhiệt, cũng coi như là hòa bình.
Sau khi ăn xong, mấy người đàn ông ngồi an vị trên sofa, uống trà nóng, nói chuyện trời biển.
Hạnh Nhược Thủy chủ động cùng bảo mẫu dọn dẹp bàn ăn. Thời điểm đang rửa bát trong phòng bếp lại bị Dương Tử Vân gọi vào phòng.
“Dì!” Hạnh Nhược Thủy đóng cửa lại, nói một tiếng.
Dương Tử Vân liếc nhìn cổ tay cô, chỉ vào ghế nói: “Ngồi đi!”
“ không cần đâu ạ. Dì có lời gì thì cứ nói đi.” Cô không còn là cô ngốc trước kia, tùy tiện một chút đã bị dọa sợ.
Dương Tử Vân nhíu mày. “Sao cô lại không lễ phép như vậy? Cô đứng, chẳng lẽ muốn tôi phải ngồi ngẩng đầu nhìn cô sao?”
Hạnh Nhược Thủy biết bà mượn chuyện để bắt bẻ mình, không có phản bác, ngồi xuống ghế. Nhìn thẳng vào bà, chờ đợi bà nói những lời không chút ngọt. Có lẽ quan hệ mẹ chồng nàng dâu, đời này cũng không có được một ngày tốt.
Dã Lang đã nói, bất kể chuyện gì, chúng ta muốn hướng đến mặt tốt để cố gắng thì phải chuẩn bị tâm lí tiếp nhận một kết quả xấu.
Dương Tử Vân trầm mặt, thấy gương mặt này thế nào cũng không vừa mắt. “Tôi hiểu rõ miệng cô lợi hại, dụ cho ông cụ vui mừng nên không thấy được khuyết điểm. nhưng tôi nói cho cô biết, cô không phải con dâu mà tôi muốn. Nếu tôi còn có thể thay đổi, nhất định tôi sẽ không chọn cô làm con dâu.”
Hạnh Nhược Thủy khẽ cười, sắc mặt không có biến đổi. “Dì, con không cầu mong dì yêu thích con, cũng không cầu xin dì chúc phúc cho hôn nhân của chúng con. Con chỉ muốn, con cháu thì có phúc của con cháu, dì tạm thời để cho Trường không tự mình lựa chọn đi. Mà dì hãy dành thời gian nhiều hơn ở bên người dì yêu, có rảnh rỗi thì đi du lịch, chơi đùa thật vui vẻ, thế không phải rất tốt sao?”
Dương Tử Vân bị nói lại, sắc mặt càng khó coi. Đang chuẩn bị làm khó dễ thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Mẹ, đừng có bắt nạt vợ con, mở cửa ra đi!” Ưng Trường không dù đang cùng ông nội nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn đặt bên người vợ mình.
“Dì, vậy con ra mở cửa.”
Dương Tử Vân liền hừ một tiếng.
Hạnh Nhược Thủy mở cửa, Ưng Trường không đi tới. “Mẹ, len lén nói gì với vợ con thế? Nhược Thủy, em đi ra ngoài đánh cờ cùng ông đi, anh nói chuyện với mẹ.”
Hạnh Nhược Thủy đáp một tiếng, đóng cửa rời đi.
Ưng Trường không thở dài một cái, ngồi vào bên cạnh mẹ. “Mẹ, mẹ cùng cha hưởng thụ những tháng ngày thanh tịnh đi, chuyện của con mẹ đừng lo lắng nữa.”
“Mệt với quân nhân bọn con. Có cô dâu là quên mẹ. Mẹ tìm nó nói vài câu, con liền lo lắng mẹ khi dễ nó, sao con không lo nó khi dễ mẹ?” Đứa con trai này trước kia rất thân thiết, hiện tại ngày càng không giống trước.
Ưng Trường không cười cười. “Mẹ, vợ con tốt như vậy, sao có thể khi dễ mẹ được?”
“A, ý con mẹ là người phụ nữ ác độc đúng không? Nói con có cô dâu quên mẹ mà còn không nhận?”
Ưng Trường không nắm đầu vai bà, thở dài một tiếng. “Mẹ, mẹ không ác độc. Mẹ là quá thương tiếc mặt mũi của mình thôi. Mẹ không chỉ để ý cô ấy từng ly dị, mẹ còn để ý cô ấy không xuất thân danh gia vọng tộc. nhưng mẹ, những thứ này đều là hư ảo, đến cuối cùng cũng chỉ còn một người đối đãi thật lòng thôi. Mẹ xem, lần này ai cũng cho rằng con đã hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ biết đau lòng khổ sở. Cô ấy cũng khổ sở, nhưng một cô gái yếu đuối như vậy còn chạy đến chiến loạn nước X, chỉ để xác nhận đây có phải là cơn ác mộng hay không. Mẹ, đổi lại là mẹ, mẹ chưa chắc đã dám làm thế. người phụ nữ như vậy mà con còn không muốn cưới thì chính là mắt chó đui mù rồi!”
“Cô ta đi nước X tìm con?” Dương Tử Vân trợn tròn hai mắt.
Ưng Trường không gật đầu một cái. “Mẹ, những thứ kia đều là súng thật đạn thật, mạng người cũng là thật. nhưng cô ấy dám đi, nếu cô ấy không xem con quan trọng hơn tính mạng mình, cô ấy sẽ đi sao? Cho nên, mẹ cũng đừng quá quan tâm, sống qua ngày cho thật tốt đi, được không?”
Dương Tử Vân lúc này không còn biết nói gì rồi.
Ưng Trường không vỗ vỗ vai bà, đi ra ngoài. anh biết, mẹ đối với Nhược Thủy tích oán đã sâu, không thể nói vài ba lời là hóa giải được, chỉ đành hi vọng sau này có thể có chuyển biến tốt thôi.
Hoàng Thành thành phố B. Trong lòng rất nhiều người Trung Quốc, đây là một nơi luôn được hướng tới.
Mồng một tết, Ưng Trường không mang theo vợ con, lái chiếc Hummer đi dạo Hoàng Thành. Về phần buổi tối, mấy người lớn lên với nhau từ bé hẹn hò gặp mặt, uống rượu tán gẫu. Nhân tiện cũng để cho mọi người biết vợ mình.
Dưới chân Hoàng Thành, cái gì cũng hơn chỗ khác, kẹt xe cũng vậy. là Tết âm lịch nên những người vùng khác đều về nhà, đường phố thông suốt. Huống chi chỗ ngồi phía sau có hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ đang ầm ĩ cười đùa.
Hạnh Nhược Thủy đã từng tới thành phố B. Dù sao cũng là Hoàng Thành, tới du lịch là chuyện bình thường. nhưng mà đi du lịch và cùng người yêu đi dạo là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Một nhà ba người vẫn còn mặc bộ quần áo gia đình, xem ra tương đối ấm áp.
Thật ra thì mùa xuân nhìn khá long trọng, hoạt động long trọng nhất chính là đi liên hoan, những hoạt động khác đều có hay không cũng không sao. Ở thành phố B, lễ mừng năm mới còn đi kèm với hội chùa, nhưng mà người người chen nhau thật quá náo nhiệt.
Tuy nói là vậy, nhưng Ưng Trường không vẫn ôm con trai, lôi kéo vợ đi xem náo nhiệt. Cô là người tỉnh ngoài nên anh muốn cho cô xem một chút những đặc sắc của địa phương.
Hội chùa có ăn có uống có chơi, hai mẹ con chơi rất vui vẻ. Một cậu bé xinh đẹp đáng yêu, còn mặc quần áo gia đình khiến ai ai cũng phải ngoái nhìn.
Ưng Trường không phụ trách chụp hình, bàn tay bấm nút linh hoạt y như bóp cò súng, tách tách không ngừng.
Lúc ngừng lại, cả nhà nắm tay bước đi, có vài người nhìn thấy gia đình này liền muốn chụp hình. Ưng Trường không phản ứng mau lẹ, dẫn đầu né tránh ống kính, hoặc là làm cho người ta chỉ chụp được cái bên cạnh.
Hạnh Nhược Thủy khi bị anh lần thứ n kéo đi tránh ống kính thì không nhịn được nói: “em cảm thấy làm quân nhân cũng thật khổ sở, đến cả chụp ảnh cũng phải ôm tỳ bà che nửa mặt. Ai, lại nói, ảnh cưới cũng không thể chụp chính diện sao?”
“ không thể!”
Hạnh Nhược Thủy nhất thời kêu rên. “Vậy thì còn có ý nghĩa gì? Cái ảnh chụp lưng mà cũng gọi là ảnh cưới sao?”
Ưng Trường không xoa xoa đầu cô, an ủi. “Đừng lo lắng, sẽ có biện pháp.”
Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này cũng không thể làm ảnh hưởng đến một ngày tâm tình tốt.
Ba người ăn chơi no đủ đến tận lúc hoàng hôn mới ngồi Hummer đi về nhà.
Tắm rửa xong, Ưng Trường không liền lôi kéo vợ ra khỏi cửa. Bạn bè ở thành phố B hẹn gặp tại một quán bar, là nơi trước kia bọn anh thường đi.
Hạnh Nhược Thủy có chút khẩn trương, đến khi nghe nói những người khác đều mang vợ theo thì mới yên lòng trở lại. Nếu mà giữa một đám đàn ông chỉ có mình cô là phụ nữ thì quá là không tự nhiên rồi.
Bar luôn là nơi ồn ào. nhưng lần này không tính là quá ồn.
Bọn họ chọn một phòng riêng, so với bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều.
Thời điểm Hạnh Nhược Thủy cùng Ưng Trường không đến, những người khác đều đã có mặt. Có chừng mười người, thật may là phòng khá lớn. Bọn họ không có tới trễ, là những người kia đều đến sớm.
Mặc kệ tới sớm hay tới muộn thì người đến cuối vẫn sẽ bị mọi người phạt rượu.
“Chưa cần nói gì cả, đầu tiên là phạt ba chén! Chị dâu, chị tùy ý, uống còn dư thì Lão Ưng phải uống nốt.”
“Bọn tôi không tới trễ, rượu này phạt có phải oan không đây?”
“Yên tâm, oan làm sao được cậu. Đại quan kiểm sát của chúng ta ở đây, còn ai dám bắt oan cậu?”
“Hầu Tử, tôi còn chờ xem lái xe đâu nữa, hay cậu muốn cho tôi quán bar này à?”
“Bar cái rắm! Bên cạnh chính là Đại Tửu Điếm, sang mở phòng luôn đi! Đêm đầu tiên của năm mới, cậu cũng cần chút tình thú đúng không?”
“Nói thật hay!”
......
Rối rắm đến cuối cùng dĩ nhiên là vẫn phải uống. nhưng tất cả đều là bia, độ cồn không cao.
Hạnh Nhược Thủy uống một ly, còn lại thì cho Ưng Trường không giải quyết.
“Đến đây đi Lão Ưng, uống rượu xong rồi thì nhanh giới thiệu cho mọi người!”
Ưng Trường không chỉ từng người giới thiệu. “Vợ, đây là Hậu Chí Tân, bọn anh đều gọi là Hầu Tử, đây là Hình Đại Dũng, bọn anh thường gọi là Tinh Tinh, đây là Trịnh Nghiệp, gọi là Tiểu Báo, đây là Chung Vũ, nhưng gọi là Cọp, đây là Mã Văn Quân, gọi là Hắc Mã.”
Cuối cùng, Ưng Trường không ôm đầu vai vợ, cười nói: “Vợ tôi, Hạnh Nhược Thủy. Trong suốt Nhược Thủy Nhược Thủy!”
“Nhìn cái bộ dáng hả hê của nó này, các huynh đệ, làm thịt nó!” Vừa dứt lời, cả đám đàn ông lao lên, tập kích Ưng Trường không.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng lui ra, để cho mấy người này biểu đạt tình cảm. không bao lâu, một tay áo bị lôi kéo. Quay đầu lại nhìn, là cô gái ngồi ngoài rìa.
“Nhược Thủy đúng không? Xin chào, tôi là Trương Đình, là vợ của Hậu Chí Tân, chính là người tên Hầu Tử ấy. Tôi hai bảy rồi, cô bao nhiêu tuổi?” Trương Đình nhìn ra được cô ấy không phải người thành phố B, rất nhiệt tình.
“Tôi hai lăm, vậy từ giờ tôi gọi chị chị Đình.”
“Được.” Trương Đình lại lôi kéo cô, đem ra cho mấy người kia giới thiệu.
“Tôi là bạn gái Hình Đại Dũng, tên là Lí Tiểu Vân.”
“Tôi là vợ Trịnh Nghiệp, tên Trương Lộ Lộ.”
“Tôi là vợ của Chung Vũ, tên là Vương Hi.”
Hạnh Nhược Thủy chào hỏi, mấy người này rất thoải mái nên cô cũng không lúng túng.
Mấy người phụ nữ bên này hỏi han xong thì đám đàn ông cũng náo xong. Trở lại chỗ ngồi, ôm lấy người phụ nữ của mình.
Ưng Trường không bị chỉnh cho rất thảm, đáng thương trở lại bên người Nhược Thủy. “Vợ, bọn họ bắt nạt anh.”
“Mẹ kiếp, Lão Ưng, cậu định cứ buồn nôn như thế à? Ôi giời, nổi hết cả da gà!”
“Răng tôi cũng chua!”
“Đây đã là gì? người ta còn công khai cầu hôn ở tiết mục cuối năm cơ mà, đấy mới gọi là chua. Má ơi răng thế này không gặm được xương rồi!” Hầu Tử làm cho kinh thiên động địa.
“Cái này không cần phải gấp, vẫn có thể gặm được vợ cậu thì nói làm gì chứ?”
“Ha ha ha......”
“Tôi bảo mấy người thôi đi, khẳng định là sợ mấy người đã nhảy vào phần mộ như chúng ta, bây giờ phải lấy Lão Ưng cùng Nhược Thủy mở ra. Có bản lĩnh cậu cũng làm tới đi, bọn tôi ê rớt răng cũng không sợ, mấy chị em, nói thế có đúng không?”
Một mảng tiếng hô.
Trương Đình kêu lên đầu tiên, đem mình giữ lấy Hầu Tử đang muốn ỉu xìu.
“Vợ, chúng ta làm thật, không cần giả vờ kiểu kia.” Hầu Tử trơ mặt ra lấy lòng vợ.
“Giả vờ hay không cũng không thể, thật thật cái gì? Buổi tối cho anh ngủ trên sàn nhà! Ngủ một tuần!”
“Hầu Tử, cậu thật đáng thương!”
“Vợ?” Hầu Tử khuôn mặt khổ sở.
“Hai tuần!” Trương Đình giơ ra hai ngón tay.
“Vợ, em cấu kết với người ngoài bắt nạt chồng? Vợ, anh muốn đoàn kết lại, nhất trí đối ngoại mới được!”
“Ba tuần!” Ba đầu ngón tay ở trước mặt anh tỏa sáng.
Hầu Tử phần phật vung tay lên, ôm cổ kêu. “Mẹ nó, lão tử về nhà bổ hết giường ra, về sau ngủ dưới sàn!”
“Ha ha ha......”
Hạnh Nhược Thủy cười đến bụng cũng mềm nhũn, đứng thẳng lên cũng không được. Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng ai cũng rất nhiệt tình, rất hài hước, làm cho người ta cảm thấy như đã quen biết từ lâu.
Hạnh Nhược Thủy biết, Trường không cùng bọn họ rất ít khi gặp mặt. nhưng tình cảm của bọn họ vẫn tốt như vậy, cùng thân phận hay địa vị đều không liên quan. Đây chính là tình bạn, không thể vì thời gian hay cự li mà xa cách, trải qua năm tháng cũng không phai màu.
“Nghĩ gì thế?” Ưng Trường không nhìn vợ cười híp mắt, nhìn một cái cũng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu một cái. “em chỉ nghĩ tình cảm của các anh thật span>là tốt.”
“Tất nhiên, bọn anh đều là cởi truồng cùng nhau lớn lên.” là bạn nối khố thực sự.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ tới biệt danh lúc giới thiệu, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Nghe lúc anh giới thiệu, em còn tưởng là đi vào sở thú, tất cả đều là tên động vật.”
Ưng Trường không cũng bị chọc cười, không thể như vậy sao? Khi còn bé kêu chơi, trưởng thành rồi thì nó thành minh chứng cho tình bạn, đây chính là biệt danh chỉ thuộc về bọn họ.
“Wey wey wey, hai người bên kia vụng trộm nói gì đó? Trước mặt nhiều người như vậy mà kề tai nói nhỏ, rất không giống đang nói. Muốn thì cứ hôn một cái đi, đấy mới giống nói. Mọi người nói xem có phải hay không?”
“Đúng! Hôn đi hôn đi...” Tiếng hô ầm ầm, quần tình sục sôi.
Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt, không biết tìm lí do gì để cự tuyệt. Mặc dù bây giờ mọi người cởi mở, hôn một cái cũng không vấn đề gì, nhưng cô còn không quen, cảm giác như chuyện này phải là hai người với nhau thì mới làm.
Ưng Trường không vừa quay đầu, đè lại ót của vợ liền hôn, cô còn chưa kịp có phản ứng gì.
“Hô——” tiếng hô, tiếng cười liên tiếp.
Hạnh Nhược Thủy mặt đỏ như lửa, lườm Trường không một cái.
Ưng Trường không nhận lấy ánh mắt của vợ, càng thêm hài lòng. Những năm trước, bọn họ đều có đôi có cặp, anh là người cô đơn. Lần này gặp mặt anh đã có vợ rồi, không sợ bọn họ khoe khoang.
“Nhìn nó kìa, như là khắp thiên hạ mỗi mình nó có vợ. Các anh em, giải quyết nó!”
Lại một hồi mưa to gió lớn, loạn thành một đoàn.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ nghĩ rồi đỏ mặt thật lâu, cũng không còn thấy tự nhiên như trước.
“Bọn họ lần nào cũng làm ầm ĩ lên như vậy, cứ quen là sẽ thấy bình thường.” Trương Đình cười nói, miệng cắn hạt dưa.
Hạnh Nhược Thủy cười cười với cô. “Tôi cảm thấy rất tốt, tình bạn như vậy thật hiếm thấy.”
“Vậy là được. Mặc kệ là bao lâu không gặp, vừa thấy mặt là lại nháo vào với nhau. Một người có khó khăn, năm người kia ngay lập tức giúp một tay. Ở cái xã hội tiền tài nắm quyền tối thượng này, tình bạn như vậy thật sự không còn nhiều.” Nói chuyện là Dương Song.
Mấy người phụ nữ cùng nhau gật đầu, nhìn đám đàn ông đang hi hi ha ha, vừa cắn hạt dưa, vừa hô hào cổ vũ.
Hạnh Nhược Thủy kể từ sau khi ầm ĩ ở tiệc rượu tốt nghiệp đại học, cũng không còn náo loạn như vậy nữa. Những người này phóng khoáng như vậy, khiến cho người dè dặt cuối cùng cũng phải đứng lên. Bởi vì chỉ có tiến vào mới có thể cảm nhận được loại vui vẻ đó.
Niềm vui này, ngay cả gia tài bạc vạn cũng không thể mua được.
Ưng Trường không lấy một chọi năm, mặc dù không thắng nhưng vẫn có danh tiếng. Đắc chí trở lại bên cạnh vợ, cười toe toét. “Vợ, chồng em lợi hại không?”
“Lợi hại, lợi hại nhất!” Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười nhìn mặt trẻ con của anh.
Một đám người cứ như vậy làm ầm ĩ, rất nhanh đã quá mười hai giờ. Lại chơi tiếp đến hơn hai giờ mới trở về phủ. Dù sao, bọn họ còn có thể chơi, nhưng phụ nữ không nhịn được.
Thời điểm tách nhau ra ở cửa bar, Hậu Chí Tân kéo Ưng Trường không lại. “Lão Ưng, tới đây, nói cho cậu cái này.”
“em tới bên kia chờ anh.” Hạnh Nhược Thủy cười cười, đi xa một đoạn để cho hai người kia nói chuyện.
“Đó là đương nhiên! Vợ tôi là tốt nhất!” Ưng Trường không thích nhất là có người khen ngợi vợ anh.
Hậu Chí Tân đạp cho anh một cước. “Đắc chí! Tôi nói này, cậu cũng đừng đắc chí quá như thế, cô ấy sắp trở lại rồi. Đến lúc đó, cũng không biết cậu có thể lại yêu Nga Tử không?”
“Ai cơ?” Ưng Trường không nhìn Hậu Chí Tân nói nghiêm túc xong, nhíu nhíu mày, cũng không nhớ nổi người cậu ta nói là ai.
“Cổ Tranh.”
Ưng nghiêm túc bừng tỉnh hiểu ra, anh thậm chí đã quên người như vậy rồi. “Tôi cùng cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì rồi.”
“Đó là cậu nghĩ, đâu có nghĩa cô ấy cũng nghĩ như vậy. Tóm lại, cậu nên cẩn thận chút đi.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn, người anh em.” Vỗ vỗ vai Hầu Tử, Ưng Trường không đi về phía vợ mình.
Hạnh Nhược Thủy cười khoác tay anh, cũng không hỏi bọn họ vừa nói cái gì. Mỗi người đều có một vài bí mật cho riêng mình.
Rạng sáng, gió thổi vào mặt, lạnh giá. nhưng trong nội tâm lại thật là ấm áp, bởi vì có nhau ở bên.