Trong một căn cứ bí mật cách đảo Tam Giang không xa, một người đàn ông đứng trước cửa sổ hướng ra phía đảo, bộ dạng như đang nghiền ngẫm cái gì đó.
Lúc này phía sau hắn có tiếng động nhỏ, một người đàn ông tầm 30 tuổi trên thân mặc bộ đồ Hải Quân đi vào, cúi chào bóng lưng của người kia lên tiếng: “Đại ca, có tin tức ngoài đảo.”
“Thế nào?” Người đàn ông xoay người đối diện với người kia thâm trầm hỏi.
“Hải và Long báo về đã tìm đúng vị trí trên bản đồ nhưng không có gì cả, chỉ có một hòm gỗ chôn dưới đất, Long kiểm tra là xác của một người phụ nữ đã chết hơn mười năm rồi, trong hòm gỗ đó chỉ có một bức thư không nhìn rõ chữ, thế nhưng có đề tên của Tống Gia.” Người mặc đồ Hải Quân cẩn thận trả lời.
“Tống Gia sao? Bức thư đâu?” Người đàn ông hỏi, bắt đầu nổi lên hứng thú.
“Đây, đại ca.” Người kia đem bức thư đến trước mặt hắn.
Người đàn ông cầm lấy, quả như đàn em nói, chữ có chữ không, đọc không ra cái gì nhưng hai chữ Tống Gia thì rất rõ ràng.
Hắn lại bảo: “Đem đến chỗ Tư Hợi khôi phục lại cho tôi, nói với hắn không cần biết dùng cách gì phải biết được nội dung của bức thư.”
“Vâng, đại ca.”
“Ngoài người của chúng ta ra còn ai đến đảo Tam Giang không?” Người đàn ông lại hỏi sang vấn đề khác, hiện nay đảo Tam Giang không khỏi là con mồi béo bở của nhiều người, hắn cũng phải cảnh giác.
“Có người của tập đoàn Kha Liên cùng một nhóm người bí mật đến từ Đông Thăng.” Người kia trả lời.
“Kha Liên không cần để ý, bọn chúng không làm nên sóng gió gì còn nhóm người kia tra thân phận cho tôi.” Người đàn ông dặn dò.
“Đã biết.”
Ngẫm nghĩ một chút hắn như nhớ đến cái gì lại hỏi: “Bên Tống Gia và Vũ Nam thì thế nào, có ai có động tĩnh gì không?”
“Vũ Nam hình như không quan tâm đến hòn đảo này, còn Tống Gia thì người của chúng ta báo Hoàng Khang đã bí mật đến đây, không biết là vì công việc hay có mục đích gì.”
“Ồ, bí mật đến sao? Xem ra Tống Thần Vũ cũng nhắm đến hòn đảo này, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, đi đâu làm gì gặp ai đều phải báo cáo lại.” Người đàn ông ra lệnh.
“Dạ, đại ca.” Tên đàn em từ đầu đến cuối chỉ biết nghe theo.
“Được rồi, làm việc đi.” Dường như không còn gì để hỏi người đàn ông ra lệnh cho đàn em của mình đi.
Đến khi cánh cửa đóng vào, người đàn ông lại âm thầm tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.
Tập đoàn Tống Gia.
Gần đến giờ nghỉ trưa thế nhưng Tống Thần Vũ chưa có ý định nghỉ ngơi, lúc này thư ký của anh gõ cửa đi vào báo cáo: “Tổng giám đốc, chiều nay lúc hai giờ anh có một cuộc hẹn với đối tác bên Mỹ, người tới là tiểu thư Misa, con gái của chủ tịch Lin, ông ấy không đến được nên cử con gái của mình làm đại diện.”
“Tôi biết rồi, buổi chiều còn có kế hoạch gì không?” Tống Thần Vũ hỏi.
“Hình như hết rồi, chỉ là buổi tối có một buổi tiệc xã giao, tổng giám đốc, anh xem…” Thư ký dò hỏi anh.
“Kêu giám đốc sản xuất đi thay tôi.” Tống Thần Vũ không mặn không nhạt nói, bàn tay vẫn gõ bàn phím đều đều, ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình.
“Giám đốc Khang không có ở công ty, hai vị giám đốc khác một người đi công tác một người có buổi huấn luyện nhân viên.” Thư ký báo cáo.
Trong công ty có bốn vị giám đốc chính, ai nấy cũng đều có việc, cho nên chỉ còn Tống Thần Vũ là có thể đi, có điều anh trước nay ít xuất hiện trong tiệc tùng, quan trọng thì mới đến, tối nay tuy không biết là tiệc thế nào nhưng anh cũng không muốn đi.
Cho nên anh không suy nghĩ nói: “Vậy thì gọi điện báo một tiếng, Tống Gia không thể đến.”
Thư ký nghe vậy có hơi khó xử: “Thưa anh, buổi tiệc tối nay là tập đoàn Vũ Nam tổ chức, bọn họ đặc biệt mời anh tham gia còn nói nếu anh không đến sẽ không có lần sau.”
Tống Thần Vũ khẽ nhíu mày, sau đó cười lạnh: “Vũ Nam? Tốt lắm, tôi đi, chuẩn bị một chút.”
Thư ký không nói nhiều nữa lập tức đi làm việc, Tống Thần Vũ cũng ngừng làm trầm tư, Vũ Thiên Hoàng sẽ không dùng thủ đoạn này muốn anh dự một buổi tiệc, hơn nữa chuyện hợp tác cũng không quyết định bởi một buổi tiệc. anh cũng mang máng đoán được kẻ muốn anh xuất hiện trong buổi tiệc là ai.
Nếu kẻ đó đã không tiếc dùng thủ đoạn muốn anh đến vậy anh cũng sẽ không khiến người đó thất vọng.
Tống Thần Vũ hơi mỉm cười.
Lúc này điện thoại anh lại reo lên, Tống Thần Vũ nhìn màn hình điện thoại, chỉ hiện số không lưu tên nhưng chỉ nhìn số thôi anh cũng biết là ai.
Không như mọi khi Tống Thần Vũ bấm phím nghe nhưng không nói gì.
Bên kia truyền đến giọng nói lảnh lanh của một người phụ nữ: “Tống Thần Vũ, là tôi đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Tống Thần Vũ nhàn nhạt hỏi.
“Cũng không có gì to tát, mẹ tôi muốn gặp tôi một lát, cho nên muốn đi ra ngoài một chút, có điều quản gia và vệ sĩ ngăn cản không cho tôi rời đi, tôi đành phải gọi anh.” Người phụ nữ bên kia không ai khác chính là Đỗ Lan Hương, hiện tại cô đang đứng trước cửa nhà, có quản gia và cả vệ sĩ ở đây nên cô cũng bật loa ngoài cho bọn họ cùng nghe.
“Ra ngoài? Lại muốn trốn?” Tống Thần Vũ gõ từng nhịp lên bàn, giọng điệu âm hiểm, hai mắt cũng nheo lại.
“Tôi muốn nhưng trốn không thoát.” Đỗ Lan Hương chẹp miệng, hiện tại cô cũng chẳng còn ý tưởng bỏ trốn nữa rồi.
Cũng biết anh ta sẽ khó dễ nhưng cô không còn cách khác, lẽ nào người này tính nhốt cô cả đời sao?
Mặc dù cả đời này cô chưa chắc rời khỏi lòng bàn tay của anh nhưng chẳng lẽ như thế lại không được ra ngoài?
Câu trả lời của cô rất thành thật, Tống Thần Vũ ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói: “Được, tôi cho cô ba tiếng.”
Không nghĩ Tống Thần Vũ dễ dàng đáp ứng như vậy Đỗ Lan Hương có kinh ngạc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Được, ba tiếng là đủ rồi.”
Dứt lời cô toan tắt máy thì Tống Thần Vũ lại nói: “Buổi tối có một buổi tiệc tôi muốn cô đi cùng tôi.”
“Lại tiệc sao? Tôi có nhất thiết phải đi không, bữa tiệc lần trước…” Đỗ Lan Hương nói đến đây thì ngừng lại, buổi tiệc lúc trước đã khiến cô bị hiểu lầm suýt mất mạng, nếu buổi tiệc lần này cũng bị như vậy cô không chắc mình còn có thể hiền lành như lần trước đâu.
Tống Thần Vũ thấy cô ngập ngừng lại nói: “Cô buộc phải đi, nếu không đừng mong ra ngoài.”
“Đi thì đi nhưng anh cũng đừng có bỏ rơi tôi như lần trước, nếu không tôi không chắc mình sẽ ngây ngốc ở đó đâu.” Đỗ Lan Hương xẵng giọng nói.
“Cô đang thách thức tôi sao?” Tống Thần Vũ hơi híp mắt.
“Không phải thách thức tôi chỉ là không muốn bị xem là người tàng hình thôi, hơn nữa cũng không muốn hết người này đến người kia chạy đến công kích, đối mặt với bọn họ tôi thà đối mặt với trừng phạt của anh sảng khoái hơn.” Đỗ Lan Hương nêu rõ quan điểm của mình, mong người đàn ông kia sẽ hiểu.
Tống Thần Vũ nghe ra mệt mỏi của cô lại châm chọc: “Đây là do cô tự rước lấy, không thể trách ai.”
“Tôi cũng chưa trách ai, thế nhưng anh cũng không thể ép người quá đáng, nói thế nào thì việc tôi làm dù khiến anh tức giận hay oán hận thì những gì tôi gánh chịu trong thời gian qua cũng đủ rồi, anh nên biết con người cũng có giới hạn, anh muốn chơi cả đời nhưng tôi không đủ sức chơi cả đời với anh.”
“Tống Thần Vũ, tôi biết anh không muốn nghe điều này nhưng tôi cũng phải nói với anh, lúc quyết định đánh chủ ý vào anh tôi cũng đắn đo, cũng sợ hãi chứ, tôi chả biết anh là ai, chỉ biết anh giàu sang, quyền thế, tôi là một người từ nhỏ đến lớn chịu nhiều chèn ép của người khác, tôi muốn bay lên làm phượng hoàng, muốn dẫm đạp những người đã khinh bỉ, chèn ép tôi thế thì có gì sai sao? Cái sai duy nhất của tôi chính là chọn nhầm đường để rồi có kết quả như ngày hôm nay, mà kết quá này tôi cũng đã gánh rồi.”
Đỗ Lan Hương nói xong một hơi cũng có chút mệt mỏi, không biết Tống Thần Vũ bên kia thế nào nhưng những người có mặt ở đây đã nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.