“Tiểu thư, nô tì đã pha nước xong rồi, người mau đi tắm đi, cẩn thận để nhiễm phong hàn.” Tuy thời tiết đã vào thu nhưng về đêm, khí trời lạnh lẽo, đặc biệt là Linh Viên không có lò sưởi, nếu tiểu thư không tắm sớm, chỉ sợ sẽ nhiễm lạnh mất thôi.
Bạch Tử Linh gật đầu, nàng đi theo Thanh Nhi đến một căn phòng cách phòng nàng không xa, Linh Viên nói lớn không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, trong Linh Viên có ba gian nhà, một gian dành cho chủ tử, một gian dành cho nha hoàn, gian còn lại không có người ở, dùng để làm nhà kho, phòng tắm, đựng những thứ không trọng yếu.
Bên trong căn phòng có một cái bồn lớn bằng gỗ, đủ để chứa một người, làn nước trong suốt đang bốc từng đợt khói, khói nhẹ bay lơ lửng tựa mây, trên mặt nước còn nổi vài ba cánh hoa, tựa tiên nữ hoa đang nhảy múa trên làn nước, đây chính là dục bồn mà người xưa hay dùng để tắm.
“Thanh Nhi, nước này muội lấy từ đâu? Còn có cánh hoa này?” Thừa tướng phủ đối xử với nguyên chủ thế nào nàng tất nhiên biết rõ, nơi ở rách nát, y phục cũ kĩ, thức ăn thừa vốn dĩ không phải để cho người ăn, hiện tại làm sao họ có thể đem nước sạch đến cho nàng tắm? Nếu không phải bị dùng qua thì chính là có vấn đề, mặc dù đám người đó bị hành động giết gà dọa khỉ của nàng dọa sợ cũng sẽ không tốt bụng đến mức chủ động đưa nước đến, thậm chí còn bỏ thêm cánh hoa, nhìn làn nước sạch sẽ trong veo, Bạch Tử Linh liền biết đây không phải người của Thừa tướng phủ đưa đến.
“Nước và hoa đều là người của Tam phu nhân mang đến...” Nhìn sắc mặt của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi có chút e ngại trả lời, nếu phòng bếp cũng cung cấp nước thì tốt biết mấy, đám người đó sau khi nhìn thấy tiểu thư giáo huấn Ngọc Anh xong liền sinh ra lo sợ, sợ bản thân là người tiếp theo nên hôm nay nàng đến phòng bếp lấy thức ăn, họ đã đặt biệt chuẩn bị xong khây thức ăn cho nàng, Thanh Nhi tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn nhận, thức ăn tuy không phải sơn hào hải vị nhưng tất cả đều là mới nấu, khói còn bốc nghi ngút, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Đối với việc ăn uống được cải thiện Bạch Tử Linh vô cùng hài lòng, thế nhưng không phải người nào cũng giống như nha hoàn phòng bếp, dễ dàng thỏa hiệp như vậy, bất quá thời gian còn dài, nàng có thể cho bọn họ biết năng lực của Bạch Tử Linh nàng.
“Tam phu nhân?” Bạch Tử Linh ngạc nhiên, không khỏi nhớ đến sáng ngày hôm nay, trong lòng thầm suy nghĩ không biết trong hồ lô của nàng ta đang bán thuốc gì. Từ trước đến nay nguyên chủ đều không có qua lại với người của Phỉ Vân Các, đặc biệt là Tam phu nhân, huống hồ trước kia Tam phu nhân cũng giống như những người khác không hề quan tâm đến sự tồn tại của nàng, hiện tại nàng ta lại mang nước qua, rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ vì ngày hôm nay, liên quan đến chuyện “thức tỉnh” gì đó sao?!
“Tiểu thư yên tâm, nước này Thanh Nhi đã thử qua, không có gì đáng ngại!” Thanh Nhi cũng không phải là người ngu ngốc, một khi người khác đột nhiên tốt bụng như vậy, nhất định không phải chuyện tốt gì, vì vậy trước khi nàng đem nước đi nấu nàng đã thử qua, phát hiện không có vấn đề gì mới pha nước cho tiểu thư tắm. Lần trước người trong phủ mang nước đến, nàng vốn định để cho tiểu thư tắm không ngờ tiểu thư lại ngủ mất, lần này bên kia không mang nước qua nữa, nếu không phải đám người đó không chịu cung cấp nước cho cho Linh Viên, nàng cũng không muốn lấy nước của Tam phu nhân, nợ người khác ân tình, dù lớn hay nhỏ vẫn phải trả lại.
Bạch Tử Linh gật đầu không nói, tuy thường ngày Thanh Nhi có chút ngốc nhưng cũng không phải người không có đầu óc, huống hồ nàng tin tưởng Thanh Nhi, dù sao cũng là do Thanh Nhi một tay chuyển nước vào đây, tất nhiên không tránh khỏi tiếp xúc, với lại Tam phu nhân không ngốc đến nổi hạ độc thủ với nước mà nàng ta mang đến.
Từ khi xuyên đến, Bạch Tử Linh còn chưa được tắm một lần, tuy nàng chịu khổ đã quen nhưng y phục cổ đại không chỉ dày mà chất liệu lại thô sơ, một lần mặc là đến ba bốn lớp áo, khiến nàng cảm thấy cực kì khó chịu, hôm nay cuối cùng nàng cũng được tắm, cảm giác nhất định là rất thoải mái!
“Thanh Nhi, muội muốn làm gì?” Đang định vào bình phong thoát y, nhìn thấy hành động của Thanh Nhi nàng vội vàng ngăn cản.
Bạch Tử Linh đưa tay giựt lấy chiếc bình sứ trong tay Thanh Nhi, ngăn cản hành động đổ thứ trong bình vào trong nước, nàng cẩn thận đưa lên mũi ngửi, mùi hương nhẹ nhàng, thơm ngát nhưng lẫn trong đó là một mùi vị kì lạ mà Bạch Tử Linh ngửi hoài không ra.
“Tiểu thư, có vấn đề gì sao?” Thấy hành động của chủ tử Thanh Nhi không khỏi nghi hoặc, nàng chỉ thêm một chút hương liệu để tạo hương thơm cho thân thể tiểu thư mà thôi, chẳng lẽ có gì đó vấn đề gì sao?
“Đây cũng là thứ mà Tam phu nhân đưa đến?” Nếu thật sự như thế thì nàng đúng là xem thường Tam phu nhân rồi!
“Không ạ, thứ này là muội lấy từ...”
Thanh Nhi vội vàng kể lại mọi chuyện cho Bạch Tử Linh nghe, chuyện là thế này, hôm nay Thanh Nhi đi ngang hậu viện, tình cờ gặp gỡ một nha hoàn, nàng ta đang khiêng đồ đến nhà kho ở phía sau hậu viện. Nhiều đồ như vậy, nha hoàn không đủ sức để khiêng, Thanh Nhi tốt bụng giúp đỡ, trong lúc chuyển đồ, Thanh Nhi nhặt được một chiếc bình sứ rất đẹp mắt.
“Ngươi thích thì cứ lấy đi, đó là tô hợp hương, rất quý giá, có vẻ là còn dùng được, không biết là của chủ tử nào không cần...”
“Vậy sao?” Thanh Nhi cẩn thận cầm chiếc bình sứ lên, tỉ mỉ quan sát, trong lòng đối với nha hoàn trước mặt có chút nghi ngờ, người này nàng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là mới vào phủ sao, nếu không sao nàng ta có thể nói chuyện thân thiết với nàng như vậy? Phải biết rằng trên dưới Thừa tướng phủ không ai muốn kết giao với nàng, vậy mà hiện tại nữ tử này lại nói chuyện thân thiết với nàng như vậy.
“Ngươi cứ cầm lấy dùng đi, nếu không để chủ tử ngươi dùng cũng được. Ta thấy nó vẫn còn mới, lại thơm như vậy, nhất định là đồ tốt!” Nha hoàn đó cầm lấy chiếc bình sứ mở nắp ra, một mùi hương lan tỏa khắp nơi, nàng đưa cho Thanh Nhi ngửi thử, đúng là rất thơm.
Linh Viên từ trước đến nay đều không được đãi ngộ tốt như những viện khác, tất nhiên trang sức, son phấn này nọ cũng không có, huống hồ là hương liệu tinh dầu gì đó, những thứ đó ngoại trừ những vị chủ tử được sủng ái thì không ai dám dùng cả.
“Đúng là rất thơm, bất quá ngươi không cần dùng sao?”
Nghe Thanh Nhi hỏi, nha hoàn lộ vẻ khó xử: “Ta cũng rất muốn dùng, chỉ là... ta bị dị ứng nên... ngươi đem về dùng đi.”
Quay về hiện tại, Thanh Nhi cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Tử Linh, thấy gương mặt nàng lộ vẻ âm trầm thì trong lòng cảm thấy bất an.
“Nô tì cũng có hỏi nàng ta là người của viện nào nhưng nàng ta nói vừa mới vào phủ, chưa được phân viện, là nha hoàn của tú phòng nên nô tì cũng không nghi ngờ.”
Nha hoàn tú phòng?
“Đây không phải tô hợp hương.”
“Vậy... vậy nó là gì?”
Thanh Nhi thường ngày không tiếp xúc với hương liệu, không biết cũng là hiển nhiên, có lẽ Thanh Nhi cũng không ngờ nha hoàn đó lại muốn tiếp cận mình, dù sao Linh Viên nghèo như vậy, chẳng có thứ gì đáng giá để họ tiếp cận Thành Nhi, nàng đúng là đánh giá thấp đám người của Thừa tướng phủ này, thứ bọn họ cần không phải tiền, mà là người!
“Muội đi lấy thau nước lại đây...”
Nghe lệnh, Thanh Nhi vội vàng lấy một thau nước đem lại, đây là nước lúc nãy pha nước tắm cho tiểu thư còn dư, vốn không có làm gì, Thanh Nhi định hất bỏ, hiện tại lại có chỗ dùng.
Bạch Tử Linh cầm lấy chiếc bình sứ đổ một ít nước từ trong bình vào thau, mùi hương thơm ngát theo gió bay khắp căn phòng, không đợi lâu, nước trong thau từ từ trở nên lấp lánh lạ thường, óng ánh bảy sắc màu, nhìn vô cùng đẹp mắt. Nếu là tinh dầu bình thường sẽ không xảy ra hiện tượng này, chiếc bình này, Bạch Tử Linh có thể khẳng định nó không phải tô hợp hương, đối với hương liệu nàng không nghiên cứu sâu nhưng kiến thức cơ bản vẫn là nắm vững, đây nếu không phải hương liệu, chỉ sợ là...
“Đẹp quá!”
Đúng vậy, rất đẹp, mà những thứ càng xinh đẹp thì lại càng ẩn giấu nhiều kịch độc!
“Tiểu thư, đây là gì?”
“Suỵt.” Nàng ra hành động im lặng với Thanh Nhi, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, từ khe cửa nhỏ có thể thấy được một chút khung cảnh bên ngoài, một bóng đen đang lấp ló, Linh Viên của nàng hôm nay đúng là náo nhiệt, ngoại trừ lão ngoan đồng còn có người khác ghé thăm, không biết là người phương nào, bất quá lai giả bất thiện, nếu đã đến vừa hay nàng có thể cho Thanh Nhi biết công dụng của nước này.
Bạch Tử Linh cầm thau nước, mở cửa sổ ra, hất một hơi, hành động nhanh đến nổi chưa kịp đợi Thanh Nhi hiểu chuyện thì bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét: “A... đau quá...”
Thanh Nhi vội vàng đến bên cửa sổ, chỉ thấy bóng đen đang chạy đi, trong đêm tối làn váy theo động tác chạy mà bay lên, chứng tỏ đó là nữ nhân, chẳng lẽ lẽ là nha hoàn đó sao?!
“Tiểu thư, đó... người đó là ai?” Lúc này đây, Thanh Nhi cũng hiểu được là có người đang muốn hại tiểu thư nàng, họ còn muốn lợi dụng nàng để tiếp tay, suýt nữa thì tiểu thư đã gặp nguy hiểm, có lẽ sau này đang nên cảnh giác với người của viện khác, nếu để tiểu thư gặp nguy hiểm lần nữa Thanh Nhi thật sự không biết ăn nói với phu nhân thế nào.
“Rất nhanh chúng ta liền biết.”
Sự việc qua đi, nàng đuổi Thanh Nhi ra ngoài để bản thân có thể tự nhiên tắm, ngồi dựa vào thùng, Bạch Tử Linh lần đầu tiên quan sát kĩ thân thể này. Làn da trắng noãn không tì vết, thân hình cân đối, thân thể này phát dục thật sự rất tốt, nếu không phải vì gương mặt này, nàng nhất định là một mỹ nhân.
Đột nhiên nàng cảm thấy trên lưng dính dính kì lạ, Bạch Tử Linh đưa tay về sau, chạm vào lưng mình, quả nhiên có gì đó... nhưng là gì?
“Thanh Nhi... Thanh Nhi, mau vào đây.”
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Thanh Nhi vốn đang đứng ngoài cửa canh giữ, chuyện vừa nãy xảy ra khiến lòng nàng bất an, hiện tại nàng không dám rời khỏi tiểu thư, mà tiểu thư lại không cần nàng giúp đỡ, hết cách Thanh Nhi đành phải đứng bên ngoài, nghe tiểu thư gọi liền nhanh chóng chạy vào.
“Thanh Nhi, lưng ta... muội xem thử xem...” Mặc dù nàng có chút không tình nguyện để người khác xem thân thể mình nhưng tình huống hiện tại Bạch Tử Linh đành bất đắc dĩ, dù sao Thanh Nhi cũng là người thân cận, có lẽ là không có vấn đề gì?
Thanh Nhi kinh ngạc nhìn tấm lưng trắng noãn, sắc đỏ rực rỡ của đóa hoa vô cùng nổi bật, đóa hoa nở rộ, một màu đỏ rực rỡ như máu, trên đài gồm một cụm hoa khoảng bảy nụ, nở xòe tròn ra mọi hướng, trông như phượng hoàng đang giương cánh múa, vô cùng sinh động. Đóa hoa vừa sống động lại tựa như có ma lực, có thể thu hút bất kì sinh vật nào nhìn vào nó.
“Thanh Nhi, có phải là hình xăm không?”
Thanh Nhi bị Bạch Tử Linh gọi tỉnh, nàng ngập ngừng nhìn đóa hoa trên lưng tiểu thư, trong lòng không khỏi sinh ra sự sợ hãi, đoá hoa này... sinh động, mà chân thật đến nổi ánh mắt nàng cứ dán vào nó, bị nó cuốn hút không thể nào thoát ra.
“Hoa?” Bạch Tử Linh nghi hoặc mở miệng, trên lưng nàng làm sao xuất hiện một đóa hoa, nhìn bộ dạng của Thanh Nhi, nhất định đóa hoa này không hề tầm thường, trong trí nhớ của nguyên chủ dường như không đề cập đến trên lưng nàng có hình xăm a?!