Sau một trận mây mưa, Cố Trầm tranh thủ tâm sự với Nhạc Doanh Khuyết, "Tâm can nhi, không muốn nói chuyện lúc trước cho ta biết ư?"
Chưa bàn tới chuyện có chịu nói hay không, Nhạc Doanh Khuyết không biết phải kể từ đâu. Cố Trầm lại nói: "Chân vì sao lại thành thế này?"
"Hồi nhỏ ham chơi, bị đông lạnh tới hỏng mất." Hai người mặt kề mặt, hô hấp đan xen vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết rũ mắt xuống có vẻ u buồn, Cố Trầm nhìn thấy rõ ràng.
Cố Trầm thở dài: "Tâm can nhi nói có thật không?"
Nhạc Doanh Khuyết mím môi, lời ra tới môi lại nuốt xuống, ngay cả chính y cũng đã quên chuyện lúc ấy rồi. Nếu chân tướng như lời Nhị ca nói, thì chân của y thành như vậy là bởi vì y muốn nhìn Cố Trầm nhiều thêm một chút, nên mới bị Nhị ca lừa nằm trên mặt băng cả một đêm.
Nếu nói ra với Cố Trầm thì Cố Trầm sẽ thế nào? Hắn sẽ tự trách. Y không muốn lấy đôi chân này để đổi lấy sự thương cảm của Cố Trầm. Giữa y và Cố Trầm không nên tồn tại thứ như thế.
"Hạ nhân trong phủ nói là lúc đó còn nhỏ quá nên giờ ta không nhớ nữa, chuyện qua lâu rồi, không cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành." Nhạc Doanh Khuyết nhìn thẳng hắn, không trốn tránh.
Dù Nhạc Doanh Khuyết nói thật hay nói dối thì chính y cũng không nhớ chuyện lúc trước, có lẽ y đã bị hạ nhân coi thường, y nằm trên mặt băng cả đêm cũng không ai để ý, không được Nhạc phủ coi trọng, bằng không đích tử sao lại chật vật tới vậy.
Cố Trầm không hỏi tiếp chuyện này nữa, "Vậy lúc thành thân với ta thì sao? Cố Trầm ngu ngốc rồi, ngươi cũng vẫn nguyện ý gả vào đây?"
"Ta..." Nhạc Doanh Khuyết ấp úng, mỗi khi nói tới chuyện của hai người thì y luôn vô cùng xấu hổ, "Hôn sự là do phụ thân làm chủ."
Cố Trầm ra vẻ thất vọng, vẻ mặt ỉu xìu, "Hóa ra không phải cam tâm tình nguyện..."
Nhạc Doanh Khuyết không ngờ Cố Trầm lại hiểu nhầm ý của y, y đương nhiên là tự nguyện mà, Cố Trầm dù ngốc rồi vẫn là Cố Trầm. Nhạc Doanh Khuyết vội vàng cầm lấy tay hắn, "Ta... ta nguyện ý..."
Cố Trầm phì cười, hôn lên trán y, "Hù ngươi chút thôi, Cục Bánh với ta đương nhiên là tâm ý tương thông, ngươi gả qua đây chính là ông trời sắp đặt..."
Hôn đủ rồi mới lại buông Nhạc Doanh Khuyết ra, Cố Trầm nói: "Ngươi không nói ta cũng biết, trước kia người sống ở Nhạc phủ không tốt lắm."
Nhạc Doanh Khuyết vừa định mở miệng giải thích thì Cố Trầm đặt ngón tay lên môi y, "Ta không muốn nói chuyện lúc trước nữa, nói chuyện sau này đi."
Cố Trầm nắm tay y áp lên mặt mình, nhìn Nhạc Doanh Khuyết nói: "Là của ngươi, Cố Trầm về sau là của ngươi, chỉ đối xử tốt với một mình ngươi."
Đúng lúc này thì giọng nói bên ngoài vọng vào trong phòng: "Đại thiếu gia."
Người trong lòng đang rướn người lên định hôn hắn thì bây giờ giật mình sợ hãi rụt vào trong chăn. Cố Trầm hậm hực không thôi, quay mặt ra nhìn Nhạc Doanh Khuyết, thấy y đã sợ tới mức chóp mũi hồng hồng, hai mắt rơm rớm lệ.
Cố Trầm đắp chăn cho y, dịu dàng dỗ: "Đừng sợ, ta đi nhìn xem."
Cửa vừa mở ra, Lục Lân cảm thấy không khí tỏa ra từ trong phòng còn rét hơn bên ngoài, thấy sắc mặt hầm hầm của Cố Trầm thì luống cuống không biết làm gì nữa.
"Đại thiếu gia..."
Nếu đã đến giờ này thì có nghĩa là Lục Lân có chuyện cần bẩm báo gấp, Cố Trầm đành thu lại vẻ mặt đen như đáy nồi, giọng điệu vẫn vô cùng bực bội: "Nói."
"Nhị phu nhân đang chăm sóc lão gia, tạm thời không có chuyện gì."
Cố Trầm nói: "Khi nào xuất bến?"
"Qua hai ngày nữa là xuất bến được rồi."
Cố Trầm vẫn thấy không vui vẻ, mặt không đổi sắc nhìn Lục Lân từ trên xuống dưới: "Lục Lân cũng nên thành thân rồi chứ nhỉ?"
Lục Lân không hiểu đại thiếu gia sao tự dưng lại nhắc tới hôn sự của hắn, gãi gãi đầu nói: "Ơ... chờ Sương Nhi xuất giá đã, Lục Lân còn chưa tính chuyện này...". ngôn tình hài
Chưa dứt lời thì Cố Trầm đã cắt ngang: "Cũng nên tính dần đi, canh ba phải ở trong nhà mới đúng."
Lục Lân nào có nghe ra Đại thiếu gia đang ngầm ám chỉ điều gì, cứ ấp úng không biết nói thế nào, cuối cùng Cố Trầm cho hắn một đường lui: "Đi theo đoàn thuyền nhớ phải cẩn thận đấy."
"Rõ, Đại thiếu gia."
Vào trong phòng Cố Trầm mới thay đổi sắc mặt, dựa lại gần Nhạc Doanh Khuyết. Cục Bánh đáng thương còn đang run run trốn trong chăn, Cố Trầm ôm y vào lòng, Nhạc Doanh Khuyết hỏi: "Cha có làm sao không?"
Cố Trầm trấn an: "Đừng lo, không có gì đâu. Có Nhị nương ở đó, không có chuyện gì lớn."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ kinh khủng, lại muốn trốn.
Cố Trầm theo y nằm xuống, ôm y vào ngực: "Phải bàn chuyện hôn sự cho Lục Lân mới được."
Lục Lân có thể không hiểu ý Đại thiếu gia, nhưng Nhạc Doanh Khuyết sao có thể không hiểu, y lén liếc nhìn ngoài màn giường, "Muộn rồi, đừng lộn xộn."
Biết Nhạc Doanh Khuyết dễ xấu hổ, Cố Trầm không ép buộc y nữa, bế y đi tắm.
Đoàn thuyền xuất phát từ bến cảng An Thành, kỳ quái là nhân công trong đó lại quen mắt vô cùng, đều là nhân công mà Cố gia đã sa thải. Nhạc Tiên Dẫn đứng cách đó không xa nhìn đám nhân công vận chuyển hàng lên thuyền.
Chưa thương lượng với Cố Uyển, y đã quyết định bảo tiểu tư đến Cố gia mời Lâm Nhược Thu.
Lâm Nhược Thu đã lâu không gặp Nhị ca ca của nàng, sợ Nhạc Tiên Dẫn quên mất mình, vừa nghe tin Nhạc Tiên Dẫn mời mình ra thì thừa dịp Cố Uyển không có ở nhà, lén ra khỏi Cố phủ.
Hỏi han ân cần một hồi, Nhạc Tiên Dẫn mới chậm rãi nói: "Cố Trầm có động tĩnh gì không?"
Lâm Nhược Thu nói: "Không có, vẫn như thế."
"Vậy Nhạc Doanh Khuyết?"
Lâm Nhược Thu đáp: "Ta sợ Cố Uyển không giữ nổi vị trí đương gia nữa rồi. Nhị ca ca, huynh có tính toán gì với đoàn thuyền không?"
Nhạc Tiên Dẫn đăm chiêu: "Muội giúp ta thử xem Cố Trầm có ngốc thật hay không, mọi chuyện phải để ý kỹ càng."
Cuối cùng nói thêm một câu để Lâm Nhược Thu yên tâm: "Đoàn thuyền Cố gia tới tay ta rồi thì ta mới có thể bàn chuyện hôn sự với Lâm lão gia."
Trên đường hồi phủ, Lâm Nhược Thu cân nhắc xem làm thế nào để thử Cố Trầm. Cố Trầm suốt ngày quấn lấy Nhạc Doanh Khuyết, phải tìm lúc hắn sơ hở nhất. Nếu làm quá lộ liễu thì người ta sẽ nghi ngờ, dù sao cũng phải tìm ra cách nào đó.
Tiếng rao bán hàng vang bên tai đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Nhược Thu, người bán hàng rong đang gánh hàng lướt qua vai nàng, Lâm Nhược Thu hỏi nha đầu Đông Lê: "Bán gì vậy?"
"Tiểu thư, bán đậu phụ." Đông Lê đáp, "Tiểu thư muốn ăn ạ?"