Tới kinh thành chưa được ba ngày, Cảnh Vĩnh Phúc đã là người mà toàn bộ nữ tử nước Tiếp ghen ghét lại hâm mộ. Ngày ấy cùng Tư Mã Thu Địch du ngoạn, liền nhận quá vô số ánh mắt khác nhau của các cô gái trẻ. Ngay lúc đó nàng còn có một phần đắc ý cùng hư vinh. Không sai, tuy rằng nàng không phải mỹ nhân, còn thiếu không ít lông mi, nhưng bên cạnh lại là một công tử giàu sang tuấn tú. Tiếp đến nàng lại liên quan đến Địch vương Lý Phỉ, lần này thì không chỉ các cô gái trẻ nhìn nàng. Địch vương mị lực có thể nói là khuynh đảo cả nam lẫn nữ, không kể trẻ già.
Địch vương triệu kiến, Cảnh Vĩnh Phúc lại đi vào Địch vương phủ. Chuyện thứ nhất bị yêu cầu chính là thay hình đổi dạng, thay đổi hình tượng mà Lý Dịch đã tạo cho nàng, dưới bàn tay biến hóa của thị nữ trong phủ Lý Phỉ, nàng nhanh chóng miễn cưỡng trở thành một mỹ nhân.
Xiêm y xanh biếc, áo khoác trắng dài quá gối, hài bằng tơ vàng lụa trắng, đồ trang sức là một cây quạt ngọc bích chạm khắc khéo léo. Về sau, Tư Mã Thu Địch có lần gặp nàng phục trang như vậy, tròng mắt như muốn lồi ra. Không thoa son, duy chỉ điểm nhẹ trên trán chút vàng nhạt như hoa sen đang nở. Soi vào gương đồng, Cảnh Vĩnh Phúc không thể tin tiểu mỹ nhân kia là nàng.
Nàng còn đang ngắm nghìa thì sau lưng đã nghe tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Lý Phỉ vang lên: "Nếu như lông mi giống như lúc trước, trơ trụi vài cọng thì ngươi như có chút thanh tao!"
Cảnh Vĩnh Phúc làm bộ như không nghe, xoay người thi lễ: "Xin chào Vương gia."
"Miễn nghi lễ, về sau cứ như vậy."
"Không biết Vương gia triệu kiến, có gì chuyện quan trọng?"
Lý Phỉ đến gần chăm chú nhìn mặt nàng, đáp: "Không có đôi mắt này, ngươi chỉ là một nha đầu tầm thường. Chính là đôi mắt lấp lánh như sao này làm người ta không thể bỏ qua."
Gần gũi với Lý Phỉ làm cảm giác bị áp bách trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc càng thêm mãnh liệt, nhưng nàng không trốn tránh.
"Đại Phúc lớn mật, thỉnh giáo Vương gia, ngài chỉ muốn nhìn 2 con mắt này?" Ngay cả Địch vương xinh đẹp như tiên Cảnh Vĩnh Phúc cũng không mấy chú ý.
Nhưng là Cảnh Vĩnh Phúc không ngờ Lý Phỉ đột nhiên chỉ hai ngón tay lên trán nàng, móng tay chạm vào da mặt nàng.
"Ngươi tin hay không, vì những lời này bổn vương có thể móc con mắt ngươi ra?"
"Vương gia muốn thật sao? Nếu thật muốn móc mắt Đại Phúc, đầu ngón tay ngài còn có thể điểm trên trán tôi sao?" Lời tuy thế nhưng sau lưng Cảnh Vĩnh Phúc đã toát mồ hôi lạnh.
Đôi môi Lý Phỉ hé nụ cười lạnh, làm nàng cảm thấy nụ cười của hắn có điểm đáng sợ.
Tay hắn dần dần hạ xuống, phớt qua chóp mũi của nàng, nàng nhất thời hô hấp trầm trọng, phải biết Lý Phỉ võ công thượng thừa, hắn chỉ cần thêm một phần lực thì mũi của nàng sẽ bị hắn xẻ thành hai nửa.
"Tiểu nha đầu, vẫn còn biết sợ!" Thình lình, hắn nâng cằm nàng lên.
Cảnh Vĩnh Phúc thức thời cụp mắt: "Đúng vậy, Vương gia."
Lý Phỉ thu hồi tay, cười thành tiếng, một tiếng cười dễ nghe đối với Cảnh Vĩnh Phúc.
"Đi cùng bổn vương."
Cảnh Vĩnh Phúc ngoan ngoãn theo đuôi, thầm than nếu Lý Dịch nhìn thấy người con gái kiêu ngạo trước hắn chỉ có thể ăn nghẹn trước Địch vương thì không biết hắn sẽ vui sướng khi người gặp họa hay là nên kiểm điểm kỹ thuật áp chế người khác của mình? Kỳ thật là Lý Dịch có quan tâm nàng còn nàng lại không dám tin hắn có tâm, còn với Địch vương nàng có tâm thăm dò hắn còn hắn lại không quan tâm nàng. Trạng huống là hoàn toàn bất đồng.
Nhưng nàng như thế nào cũng không thể tưởng được Lý Phỉ quan hệ rộng lớn như vậy. Có thể nói Địch vương vừa động, cả kinh thành liền nổi gió.
Thứ nhất ngày, vui chơi giải trí.
Ngày thứ hai, khúc nghệ thăng ca.
Ngày thứ ba, du thuyền kinh mộng.
Lấy xa hoa phô trương cho Vương gia, mở đường bằng cả trăm kỵ binh, rồi sau đó ở trước mắt bao người, là hình ảnh 1 mỹ nhân theo đuôi Vương gia tuấn mỹ, lại còn hoá trang như lên sân khấu. Nếu ánh mắt có thể giết người, Cảnh Vĩnh Phúc mỗi ngày đều bị giết trăm ngàn lần.
Hôm nay là ngày thứ ba, Lý Phỉ mang nàng du thưởng hồ Vinh Quang. Đây là lần thứ hai nàng du hồ Vinh Quang, tâm tình cực khác lần trước. Chuyện đãi ngộ, nàng nhận được thực cao hơn không chỉ một bậc, nam tử bên người lại ...thực là không thể so sánh. Vì vậy, nàng có thể tình nguyện cùng Lý Phỉ ngồi ở đầu thuyền, để chân trần nghịch nước.
Lý Phỉ chỉ lo múa bút, gửi gắm tình cảm vào trong tranh. Khi nào hắn ngẫu nhiên hỏi đến, nàng liền cung kính: "Đúng vậy, Vương gia." Bởi vì nàng muốn giữ tròng mắt càng muốn giữ cái đầu. Lý Dịch chỉ dọa nhổ lông mi của nàng, còn Lý Phỉ tuy rằng tạm thời nhìn không ra hắn muốn cái gì, nhưng hắn nếu muốn, khẳng định sẽ còn ác hơn nhổ lông mi.
Yên lặng dễ làm người ta buồn ngủ, huống chi sau giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, nước gợn thôi miên. Cảnh Vĩnh Phúc dựa vào lan can thuyền dần dần mơ hồ.
Lý Phỉ vẽ xong bức tranh mặt hồ, giương mắt thấy bộ dáng của nàng, liền ngưng bút hỏi chuyện làm nàng bừng tỉnh.
"Lại đây xem bổn vương vẽ!"
"Đúng vậy, Vương gia." Nàng giật mình một cái, rồi đi qua xem, ngoài miệng đưa lên vài câu nịnh bợ, "Vẽ đẹp, nét vẽ rất có ý, mặt nước mênh mông, mây trên núi xa, thản nhiên vài nét bút mà làm nổi bật mặt hồ."
"Ngươi cũng tạm coi như biết xem tranh." Lý Phỉ lãnh đạm một câu.
Cảnh Vĩnh Phúc mặc dù cùng họa nghệ vô duyên nhưng tốt xấu gì cũng đã qua tay Nhược phu nhân hun đúc, năng lực phê bình tranh vẫn phải có.
"Ngươi tới vẽ đi!"
"Hả..." Nàng thán một tiếng, quả nhiên không thể nhiều lời, "Vương gia, ta không vẽ được."
"Bút ở trong tay ngươi." Lý Phỉ nhướn mắt đầy tà ý.
"Vương gia, ta thật sự không biết vẽ." Nàng hai tay đem bút dâng lên.
Một bàn tay nắm mạnh cổ tay nàng, Lý Phỉ một tay giữ tay nàng, tay kia nhét bút vào tay còn lại của nàng, không chấp nhận từ chối: "Vẽ!"
Cảnh Vĩnh Phúc đáng thương chỉ có thể lại đáp: "Đúng vậy, Vương gia."
Lý Phỉ ra chỗ ngồi, người hầu đưa lên trà hoa, hắn bưng chén trà, liếc mắt một cái: "Còn không mau vẽ?"
Cảnh Vĩnh Phúc vẻ mặt đau khổ, liếc mắt nhìn khuôn giấy trắng, lại nhìn cây bút vẽ đặc chế cho hoàng gia trong tay mình, thầm nghĩ, không phải ta muốn ủy khuất các ngươi mà là Địch vương muốn ta đạp hư các ngươi. Sau khi truy điệu giấy bút một phen, nàng ngước nhìn Lý Phỉ đang khí định thần nhàn trước mặt, cắn răng hỏi: "Có thể không vẽ cảnh mà vẽ người không?"
"Vẽ đi!" Lý Phỉ bắt đầu uống trà.
Cảnh Vĩnh Phúc bắt đầu vẽ. Yêu cầu khi vẽ người cũng cao như vẽ cảnh, bất quá nàng đã từng vẽ qua đến 20 người trong các tư thế tu luyện võ công.
"Tốt lắm! Vương gia!"
Lý Phỉ còn ngậm trà trong miệng, thiếu chút nữa sặc, bèn trấn tĩnh nuốt xuống rồi hỏi: "Nhanh vậy sao?"
"Đúng vậy, Vương gia."
Hắn đứng lên đi tới, vừa nhìn thấy liền chỉ tay vào mũi nàng: "Đây là cái gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc giải thích: "Hồi Vương gia, vòng tròn là đầu, nét dọc là thân thể, nét ngang phía trên là hai tay, phía dưới là hai chân."
Ngón tay trên mặt Cảnh Vĩnh Phúc phất lên, hơn nửa ngày mới thu lại. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Sau cùng hắn không nhịn được nữa, bộc phát ra tiếng cười không thể kiềm chế âm lượng.
Trong lúc Lý Phỉ cười. Cảnh Vĩnh Phúc uể oải nghĩ vẽ không xong lại còn bị giễu cợt, còn bị cười lớn tiếng như vậy!
Lý Phỉ ngừng cười, từ từ nói: "Có thể đem bổn vương vẽ thành như vậy, có thể có lá gan vẽ thành như vậy, thiên hạ chắc không có người thứ hai."
Cảnh Vĩnh Phúc một tay che trên trán: "Đại Phúc vô cùng xấu hổ." Hắn nghĩ nàng vẽ hắn. Thì ra là thế, cũng không hẳn là hiểu lầm!
Mấy ngày sau, vẫn tiếng nói mát lạnh, hắn hỏi, "Ngươi biết đánh đàn không?" Nàng nghe xong liền xác định, hắn lại muốn giễu cợt nàng!
...
Tiếng cười Địch vương còn vang vọng trên hồ Vinh Quang, đêm đó đã trùng hợp gặp gỡ Phái vương Lý Huyễn trên gác hoa ở hồ Kiệu Xuân.
Có thể so với Địch vương, toàn bộ kinh thành không có mấy người, Phái vương Lý Huyễn chính là một trong số đó. Luận về khí thế, Lý Huyễn không có cái hiên ngang cùng lợi hại của Lý Dịch, bàn về diện mạo, cũng khó so với vẻ đẹp làm người loá mắt của Lý Phỉ. Nhưng Lý Huyễn hơn người ở thái độ thân thiện cùng ấm áp, làm người ta đã gặp thì khó quên. Nếu không hiểu rõ về hắn, sẽ dễ dàng bị sự tao nhã, ôn hòa, không có đến nửa điểm kiêu căng của hắn cuốn hút.
Lý Huyễn một thân trang phục tinh xảo, hoa lệ càng tôn thêm vẻ khoa trương của tấm áo bào xanh ngọc, để lại thị vệ ở ngoài, một mình tiến đến, gọi một tiếng thân thiết "Lục đệ", rồi cùng tham gia đêm yến tiệc tiệc với Địch vương.
Thấy hắn xuất hiện Cảnh Vĩnh Phúc liền đứng dậy, đứng ở một bên nghe hắn hàn huyên.
Có loại người có thể vừa đến liền thu hút ánh mắt mọi người, Phái vương chính là người như vậy.
"Khó được như hôm nay, lục đệ tới đây cùng vương huynh tương thông." Lý Huyễn trêu ghẹo nói, "Nếu mỗi lần muốn lại đều được gặp ở chỗ như thế này thì tốt quá!"
Lý Phỉ nói: "Vương huynh cả ngày vì phụ vương bôn ba, nếu mỗi lần nghĩ đến Phỉ nhi lại đến những chỗ như thế này thì đâu phải vương huynh."
"Nói cho cùng!" Lý Huyễn hơi thầm oán nói, "Lục đệ cũng nên ra ngoài làm việc nhiều hơn, thứ nhất là vì phụ vương chia sẻ quốc sự, còn không vì phụ vương thì ít nhất cũng phải vì chính mình mà thay đổi, cả ngày ở trong phủ, vi huynh thật đúng là sợ lục đệ buồn đến hư người."
"Sao còn không ra đây?" Lý Phỉ thản nhiên cười nói, "Để Phỉ nhi giới thiệu với vương huynh một người thú vị. Bình nha đầu, lại đây."
Lý Huyễn ánh mắt từ lúc tiến vào đã liền đánh giá tiểu nữ tử bên cạnh Lý Phỉ, lúc này càng thêm xem xét cẩn thận.
"Vị cô nương này là ai?"
Lý Phỉ lạnh lạnh nói: "Vương huynh không biết à? Nàng là người mới tới Dễ Dàng phủ của thái tử điện hạ, có thể là vương phi đó!"
"Hả? Thất kính thất kính." Lý Huyễn nói với Cảnh Vĩnh Phúc, "Trong Dễ Dàng phủ người tài ba xuất hiện lớp lớp, ngươi tuổi trẻ như thế có thể ở trong Dễ Dàng phủ, tất có chỗ hơn người."
Cảnh Vĩnh Phúc thi lễ với hắn rồi cười khổ nói: "Tiểu nữ tử cũng không có tài nghệ gì, hôm nay Lục Vương gia cũng đã biết rồi!"
Lý Phỉ nghĩ tới chuyện buổi chiều, không khỏi mỉm cười, cũng không nói gì.
Lý Huyễn nghi ngờ nói: "Vậy là thể nào? Bình cô nương có lẽ nào là kẻ lù khù vác cái lu mà chạy chăng!"
Cảnh Vĩnh Phúc giả bộ thương tâm: "Thật sự, nói không chừng thì sáng mai ta sẽ bị thái tử điện hạ đuổi ra khỏi Dễ Dàng phủ. Mấy ngày nay có thể được ở cạnh Lục Vương gia đã là phúc của tiểu nữ tử rồi."
Lý Huyễn cân nhắc lời nói của Cảnh Vĩnh Phúc. Lý Phỉ lại thản nhiên buông một câu: "Không ngại, nếu Ngũ Ca không cần ngươi thì bổn vương nhận ngươi."
Thần sắc Lý Huyễn nhất thời biến đổi, Lý Phỉ vốn không từng nghĩ đến chuyện cưới phi lập thiếp, bây giờ sao lại có sự quan tâm đặc biệt đến tiểu nữ tử này.
Lý Huyễn sớm biết được Lý Dịch chưa chết, chỉ bị thương nhẹ, cùng Hiên Viên ở lại bình nguyên, lại phái một nha đầu mười bốn tuổi về kinh thành. Nha đầu kia thật cổ quái, đến cái tên cũng kỳ lạ, tên tốt không lấy, lấy tên Đại Phúc. Nàng đến kinh thành 1 ngày đã được Tiết Đồng Di an bài gặp Địch vương, kế tiếp liền càng không thể tưởng tượng, nàng cư nhiên còn cùng Tư Mã gia tiểu công tử giao hảo. Mà Địch vương Lý Phỉ này nguyên không hợp với các quái nhân vậy mà tựa hồ cũng bị nàng hấp dẫn, liên tiếp tiếp xúc cùng nàng. Điều này làm cho Lý Huyễn hoài nghi bên trong có âm mưu, vì vậy hắn mới cố ý tới gặp.
Có thể thấy được nhưng cũng không nhận ra điều gì, chỉ là một nha đầu tầm thường. Càng kỳ quái là, một nha đầu như vậy, Lý Phỉ lại muốn nhận. Chữ nhận của một Hoàng tử Vương gia có rất nhiều nghĩa, có cả nghĩa lập phi nạp thiếp?
"Đa tạ Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu, "Chính là quán nhà tiểu nữ tử ít việc nên mới có thể đến kinh thành một chuyến, đã cảm thấy mỹ mãn. Chờ khi đầu bạc, nhớ lại thời gian này, nhất định rất sung sướng."
"Thời gian này? Sung sướng?" Lý Phỉ nghiền ngẫm, bỗng nhiên cười nói, "Bổn vương làm sao lại quên mất, ngươi chính là một tiểu nha đầu biết làm trò."
Làm trò? Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng đột nhiên vừa động, có chỗ không đúng, muốn nghĩ lại, nhưng chưa nghĩ được rõ ràng, Lý Huyễn đã ở một bên nói tiếp: "Cũng là tận hưởng lạc thú trước mắt. Lục đệ, chúng ta đừng chỉ nói chuyện, đồ ăn đều nguội lạnh mất rồi."
Ba người ngồi ăn mà trong lòng đều có tâm tư riêng, chỉ có vẻ mặt tỏ ra sung sướng là giống nhau.
Trước khi rời đi, Lý Huyễn thưởng Cảnh Vĩnh Phúc một chuỗi châu mắt mèo. Nàng cũng không chối từ, liền đeo vào tay. Lý Huyễn thực biết mua chuộc lòng người, chưa cần biết đồ được tặng người ta có thể dùng hay không nhưng chắc chắn đã để lại ấn tượng tốt về hắn. Đồng thời, tặng vật này cũng có dụng ý. Tặng chuỗi mắt mèo, từng hạt từng hạt có dạng hạt châu cũng là quân cờ. Cảnh Vĩnh Phúc rất hiểu, bất quá, nàng thích ý nghĩ có thể bán lấy tiền hơn.
Chờ hắn rời đi, Lý Phỉ ở trong xe ngựa lạnh lùng hỏi nàng: "Lúc ngươi ra khỏi Dễ Dàng phủ cũng là lúc Ngũ Ca về kinh thành phải không?"
Nàng hỏi lại: "Vương gia nghĩ điện hạ khi nào thì trở về?"
Lý Phỉ miết chuỗi hạt trên cổ tay nàng: "Ngươi có thể nhận đồ của Tam ca, vậy sẽ không từ chối đồ của bổn vương chứ?"
Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt. Ba ngày qua Lý Phỉ không có tặng nàng tài vật, chỉ là mỗi ngày thay đổi trang phục cho nàng, lại phóng túng chi phí, cũng đã tốn khá nhiều, tuy là không thể so với hạt châu của Lý Huyễn.
Lý Phỉ kề sát vào nàng, gương mặt tuần mỹ vô song kia thật có lực sát thương như đao kiếm. Cảnh Vĩnh Phúc nhấp nháy mắt mấy lần, bỗng nhiên cười nói: "Kỳ thật Vương gia đã muốn tặng."
"Hả?" Lý Phỉ lơ đãng đưa mắt ra xa.
"Vương gia đưa là —— "
Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, nhích mình ra gần cửa xe mới tiếp tục nói một cách châm chọc,.
"Sắc!"
Nói xong nàng mở cửa xe, không để ý, cứ thế nhảy xuống, bọn thị vệ nghẹn họng nhìn trân trối, nàng chạy một đoạn rồi quay đầu quát to: "Lại đa tạ Vương gia!"
"Ha ha..." Hắn cúi đầu cười, tiếng cười vang từ trong xe vang ra.
Cảnh Vĩnh Phúc thầm than một tiếng. Xét thân thủ của Lý Phỉ, muốn không cho nàng xuống xe rất dễ dàng, nhưng đó là phản ứng của người bình thường, nên nàng càng khẳng định hắn là người phi thường.
Phái vương Lý Huyễn dùng vật mua chuộc người, Địch vương Lý Phỉ lấy sắc mê hoặc người. Người trước làm Cảnh Vĩnh Phúc có cảm giác không cần từ chối, người sau lại không vội vàng.
Nàng ở Dễ Dàng phủ quyết định trước tiên hạ bút — cũng là nàng và Lý Dịch thương nghị tốt, nàng có thể thay hắn viết tấu chương — nàng bỗng nhiên bật cười, chuyện này không phải cũng là quyết định của Lý Dịch sao? Bằng không hắn sẽ không bảo Tiết Đồng Di chuyển cáo rằng sẽ đưa Nhược phu nhân đến kinh thành.
Đêm đó, Cảnh Vĩnh Phúc bảo Tiết Đồng Di bắt chước tư thế và ngữ khí của Lý Dịch, diễn thử cho buổi lâm triều ngày mai. Đại ý là đám người trường kỳ quấy rầy biên cảnh là người nước Cảnh, tất cả đã bị bắt, sau khi tra hỏi lại khai bậy để ly gián. Tình cảm của huynh đệ Lý Dịch xưa nay hữu ái tình thâm, chỉ chuyện này khẳng định chẳng thể phá hỏng. Học hỏi nhân nghĩa từ bi của Tiếp vương, Lý Dịch không muốn đại khai sát giới, chỉ trừ bỏ trùm thổ phỉ, sau đó chiêu hàng đám người nước Cảnh còn lại.
Hôm sau, Cảnh Vĩnh Phúc đến cửa Đông kinh thành, đón Nhược phu nhân cùng đám người Thủy tỷ. Thủy tỷ ăn mặc như một thương phụ tầm thường, đầu bếp vẫn như cũ nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
"Ai lợi hại như vậy, có thể biến ngươi thành một thiên kim tiểu thư?" Thủy tỷ xoay người xuống ngựa, kéo tay Cảnh Vĩnh Phúc, nhìn trái nhìn phải, trong mắt lộ vẻ vui mừng, đầu bếp đứng ở một bên cũng vô cùng kinh ngạc.
"Phu nhân, mau đến xem xem." Tiểu Thúy vươn đầu ra ngoài xe, lại rụt vào, theo sau lôi kéo Nhược phu nhân xuống xe ngựa.
"Phúc Nhi..." Nhược phu nhân cũng vui mừng kinh ngạc, nói không ra lời. A Căn xuống xe cuối cùng, cúi đầu một câu: "Cuối cùng cũng giống con gái."
Cảnh Vĩnh Phúc liếc A Căn một cái rồi nói: "Chuyện này phải cảm tạ Địch vương. Một thân ta đều là hắn sai người chuẩn bị từ đầu đến cuối."
Nhược phu nhân khen: "Địch vương thật biết nhìn, có cơ hội ta muốn đích thân cám ơn hắn."
Cảnh Vĩnh Phúc như cắn phải lưỡi, gặp cái tên không bình thường đó? Nói giỡn chắc! Nàng vội vàng buông tay Thủy tỷ, bổ nhào vào lòng mẫu thân làm nũng: "Không nói nữa, mẫu thân đi đường mệt mỏi, chúng ta về trước. Mẫu thân, con rất nhớ người ..."
Đoàn người đến ngôi nhà mới mà Tiết Đồng Di an bài. Thủy tỷ ở trong xe ngựa hỏi Cảnh Vĩnh Phúc: "Nghe đồn Địch vương rất đẹp trai?"
Đầu bếp nhất thời vãnh tai.
"Đẹp thì có đẹp, bất quá, không đẹp bằng mẫu thân!"
"Hài tử ngốc!" Nhược phu nhân nghe Cảnh Vĩnh Phúc nói vậy thì nhẹ nhàng cười rồi quay mặt đi.