Cảnh Vĩnh Phúc không chắc ý đồ của hắn, liền mang theo đám người Ngô Tiên Tử ra tiếp hắn.
Hỉ vương cười dài, đánh giá từng người, rồi nói:
"Huệ Phúc, từ khi từ biệt ở thành trấn, người bên cạnh ngươi càng ngày càng lợi hại, mà bổn vương thì nhân thủ giảm mạnh!"
Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Đó là Vương gia lo lắng hết lòng cho nước Cảnh ta."
Cảnh Thân Uẩn ôn nhu nói:
"Ngươi không thể thương hại ta một chút sao?
Tốt xấu gì thì bổn vương cùng sư huynh đều bị thương như nhau.
Thủ hạ lớp chết lớp bị thương.
Huệ Phúc rất vô tình, không niệm tình bổn vương cùng ngươi cũng coi như từng quen biết, mặt khác còn là hoàng thất chi thân?"
Hắn lại ai thán vài tiếng, làm ra một bộ dáng thương tâm, A Căn thật sự nhịn không được hừ lên tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng thấy ghê tởm, lạnh lùng hỏi: "Vương gia tại sao nói những chuyện này?"
Cảnh Thân Uẩn đôi mắt vừa chuyển, tùy tùng của hắn lập tức đưa ra một vật.
Là một bộ bàn cờ.
Chỉ nghe Cảnh Thân Uẩn nói: "Bổn vương dưỡng thương rất buồn chán, không biết Huệ Phúc có thể cùng bổn vương chơi cờ giải phiền muộn không?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ thầm, hay là thằng nhãi này đến quấy nhiều thời gian của nàng?
"Nếu Huệ Phúc không chịu, bổn vương sẽ càng bị thương." Cảnh Thân Uẩn vẻ mặt đau khổ, lời nói càng thêm đáng thương.
Nếu không phải tất cả mọi người ở đây đều biết rõ người này thì sớm đã bị hắn tác động.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư một lát, bỗng cười nói:
"Nếu như Hỉ vương không chê Huệ Phúc tài cờ nông cạn, Huệ Phúc nguyện cùng Vương gia chơi một ván !"
Hắn biết rõ nàng căm hận hắn, còn làm bộ như vậy, đương nhiên là muốn nàng cách hắn cho xa để hắn có thể âm thầm bố trí hoạt động.
A Căn nhíu mày, Tiểu Thúy thì có chút suy nghĩ khi nhìn bàn cờ kia.
Ngô Tiên Tử chỉ chú ý lời nói và hành động của Cảnh Vĩnh Phúc, sớm tìm vị trí tốt tiêu dao thưởng trà.
Mục Vô Danh sắc mặt trước sau không chút thay đổi, đứng ở phía sau Cảnh Vĩnh Phúc.
Nếu nàng bất động hắn cũng không nhúc nhích.
Cảnh Thân Uẩn thoáng kinh ngạc, giây lát đã tươi cười hoan nghênh: "Huệ Phúc ngươi thật là tốt!"
Cảnh Vĩnh Phúc khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ, rồi ngươi sẽ cười không nổi.
Nàng không phải là tài cờ nông cạn mà căn bản là không có tài đánh cờ, ngoài việc biết quy tắc đánh cờ thì những chuyện khác đều không biết.
Đối với Cảnh Vĩnh Phúc mà nói, chơi cờ chính là chuyện cực lãng phí thời gian. Người ta nói đánh cờ có thể rèn luyện trí tuệ, nhưng chuyện phân thắng bại trên bàn cờ hoàn toàn vô nghĩa.
Đến tột cùng là ai thắng ai, chờ rồi biết!
Trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc tràn ngập ác ý.
Bàn cờ bày xong, Cảnh Vĩnh Phúc chơi quân màu đen đánh trước.
Nàng không chút nghĩ ngợi, hạ quân cờ ngay gần góc chết của bàn cờ.
Cảnh Thân Uẩn ngẩn ngơ, lập tức khen tặng: "Huệ Phúc ra tay bất phàm, vừa hạ cờ đã không giống người thường."
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: "Phải không?"
"Đúng vậy, xem ra bổn vương phải cẩn thận rồi."
Phía sau Cảnh Vĩnh Phúc, biểu tình của A Căn cùng Tiểu Thúy rất thú vị, đáng tiếc Cảnh Vĩnh Phúc không thể quay đầu nhìn bọn hắn.
Năm đó Cảnh Vĩnh Phúc với 10 nước cờ đã làm cho Nhược phu nhân phải bó tay đầu hàng, hoàn toàn buông tha cho nàng không phải bồi dưỡng tài đánh cờ.
Với 9 nước cờ đã có thể làm Tư Mã Thu Địch từ đó về sau không bao giờ đề cập 2 chữ “chơi cờ” với nàng.
Địch vương Lý Phỉ thì chỉ cần 7 nước cờ là đủ thấm thía nỗi đau chơi cờ cùng nàng.
Hiện tại đến phiên Cảnh Thân Uẩn.
Sau 3 nước cờ, quân đen trên bàn cờ đã hình thành một hình tam giác. Cảnh Thân Uẩn tươi cười có điểm quái dị.
Sau sáu bước, quân đen đã thành tam giác lớn hơn một hàng.
Nụ cười của Cảnh Thân Uẩn bắt đầu cứng ngắc.
"Huệ Phúc ra tay thực đặc biệt?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Ta chơi cờ thực quy củ, không tin ngươi xem!"
Lại một quân nữa rơi xuống góc đáy.
Ngô Tiên Tử nhịn không được, phun ra một ngụm trà.
Cảnh Thân Uẩn vẫn còn kiên trì mỉm cười.
Được chín nước cờ, quân đen đã hình thành một hình vuông nhỏ.
Cảnh Thân Uẩn khen: "Thật sự là quy củ!"
Cảnh Vĩnh Phúc cười cười.
Khi Cảnh Thân Uẩn đem quân trắng tấn công trực diện quân đen, đã thấy nàng tay nhăm nhe 1 quân cờ đen, chuẩn bị làm thành 1 hình vuông khác, nét cười vạn năm không đổi của Cảnh Thân Uẩn rốt cục trở nên vặn vẹo.
"Huệ Phúc thật sự là biết chơi cờ?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Biết chứ, ta cùng Tư Mã Thu Địch chơi cờ, hắn đã phải nhận thua.
Cùng mẫu thân chơi cờ, bà nói ta có thiên phú.
Đến nay ta vẫn là chơi cờ vô địch thủ, không ai dám cùng ta chơi ván thứ hai, bất quá Hỉ vương có thể là ngoại lệ. Huệ Phúc thập phần chờ mong."
Phía sau Cảnh Vĩnh Phúc truyền đến vài tiếng cười nhẹ, duy nhất Mục Vô Danh không cười, hắn chỉ thay đổi vị trí, mặt hướng ra cửa sổ.
Tay Cảnh Thân Uẩn run lên, một quân cờ trắng rơi xuống hộp cờ.
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
"Đa tạ đa tạ, Hỉ vương nhanh như vậy đã nhận thua? Bất quá kỳ lực của Hỉ vương thật không sai, đạt tới tiêu chuẩn của mẫu thân ta, ván đầu tiên đã có thể bắt ta đi đến 10 quân!"
Cảnh Thân Uẩn nhìn nhìn bàn cờ, ôn nhã cười:
"Hổ thẹn! Bổn vương quả nhiên không phải đối thủ của Huệ Phúc, như vậy đi, đánh một ván nữa, bổn vương đi trước!"
Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu, cứ tiếp tục đi!
Chỉ thấy Cảnh Thân Uẩn quyết đoán ra tay, đúng là học theo cách đánh của Cảnh Vĩnh Phúc, hạ thẳng quân cờ của mình vào góc chết.
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ, hạ một quân cờ trắng.
Sau 2 bước nữa, Cảnh Thân Uẩn đã hình thành 1 tam giác nhỏ màu trắng, Cảnh Vĩnh Phúc cũng sắp xếp đường thẳng 3 quân cờ đen.
Cảnh Thân Uẩn nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, cười hỏi: "Huệ Phúc chẳng lẽ muốn bắt tam giác của bổn vương?"
Cảnh Vĩnh Phúc tà nghễ liếc hắn một cái, hỏi lại:
"Hỉ vương chẳng lẽ cũng muốn lấy cái tiện nghi quy củ của Huệ Phúc sao?
Hỉ vương phải biết rằng, quy củ này Huệ Phúc có thể nghĩ ra thì đương nhiên có thể phá."
Cảnh Thân Uẩn mỉm cười: "Không sao. Coi như học thêm một cách đánh mới của ngươi."
Hắn bắt đầu ráp hình vuông,
Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc không như hắn suy nghĩ, bắt đầu ráp trục xoay, tiếp theo 3 quân vừa rồi, thêm vào 1 quân ở cạnh bên.
Khi hắn hoàn thành hình vuông 9 quân thì Cảnh Vĩnh Phúc ở phía dưới cũng làm một hình vuông chín quân.
Hiện tại Ngô Tiên Tử cũng đã nhìn ra, hai người này căn bản không "Quy củ" chơi cờ mà chính là quân cờ thực "Quy củ".
Bà buông chén trà xuống.
Ngoài cửa một quân sĩ vội vàng chạy vào, quỳ xuống đưa tin cho Cảnh Vĩnh Phúc:
"Bẩm công chúa, anh nuôi tướng quân đã thuận lợi đến quận Mai Lĩnh, báo bình an!"
"Đã biết."
Quân sĩ cáo từ rời đi, không biết là cố ý hay trùng hợp, hắn đứng lên đụng phải cái kiệu của Hỉ vương.
Cảnh Thân Uẩn đang suy tư, nhất thời chưa chuẩn bị, buông quân cờ rơi vừa vặn vào hộp cờ.
Cảnh Vĩnh Phúc lại cười nói: "Đa tạ đa tạ!"
Cảnh Thân Uẩn ngẩn ngơ, nếu hắn trên người không mang thương tích thì tay chân đã không quá chật vật như vậy.
Nhưng là đánh cờ, đã ra quân thì không hối hận, hắn lại chịu thua thêm một ván.
A Căn nín cười đến không thở nổi, Tiểu Thúy một tay che miệng một tay châm trà cho Ngô Tiên Tử, Ngô Tiên Tử thì cười đến quên mất Tiểu Thúy cô nương gì đó là người thường xuyên mang độc.
Cảnh Thân Uẩn rất nhanh dấu nét mặt buồn cười đi, nhỏ giọng nói:
"Ây da, bổn vương lại thua rồi. Huệ Phúc quả nhiên lợi hại, không biết bổn vương có thể lãnh giáo thêm 1 ván không?"
"Có thể."
Ngoài ý muốn của A Căn và Tiểu Thúy, Cảnh Vĩnh Phúc bất ngờ đáp ứng.
A Căn nhún vai, ý tứ như vậy là không tốt, Bình cô ngươi chờ thảm bại đi!
Kỳ thật Cảnh Vĩnh Phúc không để tâm chuyện thắng thua, cũng chẳng sợ mất mặt. Thật là da mặt sớm đã luyện dày quá rồi.
Cảnh Vĩnh Phúc ra vẻ thâm trầm suy tư một chút, đem quân đen nhấp nhấp ở bốn góc, sau đó dừng ở chính giữa bàn cờ.
Cảnh Thân Uẩn cười, "Theo mãi quy củ cũng không dễ nhỉ?"
Nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, không thể không có quy củ!" Quân đen lại đi tìm góc chết.
Cảnh Thân Uẩn không nói nữa, nghiêm túc đánh cờ. Đem từng quân trắng đánh xuống chính giữa bàn cờ, nàng thì chiếm ba góc chết.
Một quân đen đơn độc bị Cảnh Thân Uẩn lấy đi.
"Cho ngươi một quân." Cảnh Thân Uẩn mỉm cười nói.
"Đồ hình này thực không sai." Cảnh Vĩnh Phúc chỉ vào mấy quân trằng nói, "Hình thoi!"
Cảnh Thân Uẩn khóe miệng khẽ nhếch.
Ván cờ tiếp tục.
Hắn lại giết một đám quân đen của Cảnh Vĩnh Phúc, cuối cùng chỉ còn lại một ba quân đen bên trái.
Nhưng dù chỉ có như vậy, Cảnh Vĩnh Phúc cũng không nhận thua.
Tiểu Thúy đã sớm đến bên cạnh nàng, A Căn cũng coi như có tâm, chàng ràng bên thị vệ của Cảnh Thân Uẩn, chỉ là bốn thị vệ của người ta cũng không phải bất tài.
"A Căn, còn thể thống gì? Trở về mau!" Cảnh Vĩnh Phúc quát.
A Căn cười ngây ngô rồi trở về chỗ, không làm phiền Cảnh Thân Uẩn cân não.
Cảnh Thân Uẩn liếc nhìn hắn rồi mỉm cười hỏi: "Huệ Phúc chỉ còn ba quân, còn không đầu hàng?"
"Lạch cạch" một tiếng, Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên chụp thật mạnh mu bàn tay Cảnh Thân Uẩn, hắn chẳng thể nghĩ tới Cảnh Vĩnh Phúc sẽ dùng đến chiêu thức ấy, quân cờ trằng "Khách" một tiếng rơi vào hộp cờ.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Cảnh Vĩnh Phúc đối A Căn nói:
"A Căn, thấy chưa? Muốn làm thì phải như vậy, thừa lúc người chưa chuẩn bị mà chiếm thế thượng phong.
Còn làm ra vẻ như ban nãy, ngươi cùng thị vệ dây dưa cái gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc quay lại đầu, cười nói:
"Khiến Hỉ vương chê cười.
Huệ Phúc dạy thủ hạ đã làm mất hứng của ngài.
Hỉ vương kỳ nghệ quả nhiên cao cường, ván cờ này nếu không làm ngươi cái trở tay không kịp, Huệ Phúc thật đúng là không thắng được đâu!
Nói thắng thua nhưng thật ra mấu chốt là đùa giỡn cho vui thôi.
Hỉ vương ngươi nói phải không?"
A Căn cười ha ha.
Cảnh Thân Uẩn hết trắng bệch ra lại đỏ hồng, một hồi lâu mới khôi phục bình thường lại có thể ôn nhuận như ngọc, ôn nhu như nước:
"Đúng vậy! Có thể vinh hạnh cùng Huệ Phúc đánh ba ván cờ, bổn vương thật sự là được mở mắt, xin lãnh giáo."
Ngô Tiên Tử ánh mắt luôn luôn đặt trên người Cảnh Vĩnh Phúc, lúc này bỗng nhiên nói: "Ngươi có bản lĩnh thì hãy chân chính thắng hắn một ván!"
Ai cũng không có dự đoán được bên người Cảnh Vĩnh Phúc còn có người phản giác, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Ngô Tiên Tử. Chỉ nghe bà ta nói:
"Ván thứ nhất Hỉ vương cả kinh với lối đánh cờ của ngươi, ván thứ hai hắn bị người ta va vào, ván thứ ba lại bị ngươi không biết xấu làm hỗn.
Chuyện gì cũng vậy, bất quá tam.
Ta muốn thấy ngươi lấy bản lãnh thật sự mà thắng hắn!"
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ, chơi cờ chân chính thì nàng ít khả năng có thể thắng được, không dùng bàng môn tả đạo thì làm sao đắc thắng?
Đã nghe Cảnh Thân Uẩn nói:
"Huệ Phúc có thể như vậy thắng bổn vương, cũng là bình thường.
Nếu có thể chân chính quy củ thắng bổn vương, sợ phải đợi vài năm,
Bất quá lấy trí thông minh của Huệ Phúc thì thời gian này có thể ngắn hơn người thường."
Cảnh Vĩnh Phúc rơi vào trầm tư, Cảnh Thân Uẩn còn nói vài câu, lại nghe Tiểu Thúy xen mồm nói:
"Không cần phải chờ. Chúng ta còn nhiều người mà, tùy tiện tìm một người đánh cờ cùng Hỉ vương không phải cũng được sao?"
Lời này vừa nói thì trong đầu Cảnh Vĩnh Phúc linh quang chợt lóe, vừa muốn mở miệng, Ngô Tiên Tử đã cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngươi không phải đã hiểu, Hỉ vương người ta là đến tìm Huệ Phúc chơi cờ, cùng người chơi cờ, dù toàn thắng từ sáng sớm đến chiều tối thì trong lòng cũng không thoải mái !"
"Các ngươi có tin không? Vào lúc mặt trời lên tới đỉnh núi ngày hôm nay, ta nhất định có thể bằng bản lĩnh thực sự của mình thắng Hỉ vương!"
"Hả?" Cảnh Thân Uẩn kinh ngạc.
Sau ba ván cờ, hắn đã nhìn ra nàng không có căn bản chơi cờ, hiện tại lại nói muốn bằng bản lãnh thật sự thắng hắn, rất kỳ quái.
Ngô Tiên Tử khí thế bức nhân: "Đây chính là ngươi nói, nếu bị thua thì sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Toàn thắng đó là không có khả năng, nếu ta chỉ thắng được một ván, có tính ta thắng không?"
Cảnh Thân Uẩn cười nói: "Như thế cũng coi như Huệ Phúc thắng."
Cảnh Vĩnh Phúc vì thế rất tự tin nói:
"Tốt lắm, nếu ta thắng, xin mời Hỉ vương trở lại kinh thành dưỡng thương. Nếu ta thua, Hỉ vương muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."
Nàng nghĩ lưu hắn tại bên người, không thể giết lại không thể không phòng, thực phiền toái. Chi bằng đuổi hắn trở lại kinh thành, ở đây nàng có thể ung dung mưu tính.
Trước mắt thu phục mười ba quận là quan trọng nhất.
Cảnh Thân Uẩn đương nhiên đồng ý.
Tình thế đảo chiều, từ hắn ngậm đắng nhìn Cảnh Vĩnh Phúc vui vẻ giờ tới nàng ghê tởm ngó hắn tươi cười.
Đến giữa trưa, Cảnh Thân Uẩn mỉm cười nói: "Còn sớm, chúng ta dùng bữa trước đi!"
Tiểu Thúy vui vẻ nói: "Được, ta đi chuẩn bị."
Cảnh Thân Uẩn lập tức thay đổi, cười khổ:
"Tiểu Thúy tỷ tỷ, ngươi đừng có mà lại cho bổn vương ăn đồ ngon nhé!"
Tiểu Thúy cười cười:
"Vương gia bách độc bất xâm, trên thế gian này loại độc có thể độc chết Vương gia thật là khó tìm!
Hạc đỉnh hồng, thiên vương quỳ, tam trùng lục diệp thảo, đều là đồ ăn vặt của Vương gia.
Tiểu Thúy làm sao có bản lĩnh tìm được độc để độc chết ngài chứ?"
Mấy người xung quanh nghe vậy đều biến sắc,
Mấy loại độc dược Tiểu Thúy nói đều là thế gian kịch độc.
Kết hợp với lời Mục Vô Danh từng nói "Trong hoàng thất, ai cũng ăn thảo dược chống độc",
vậy nghĩa là Cảnh Thân Uẩn đều đã ăn qua ba loại độc này, nếu trúng lại sẽ không chết.
Cảnh Thân Uẩn ôn nhu nói:
" Tiểu Thúy ngoan, đừng đem bản vương ra trêu.
Đồ ăn ngươi chuẩn bị bổn vương ăn không quen, ta sẽ tự chuẩn bị rượu và thức ăn."
Ngô Tiên Tử biến sắc, ngay cả Hỉ vương không sợ kịch độc cũng đề phòng đồ ăn qua tay Tiểu Thúy, độc dược và tài hạ độc của nàng ta thật đáng chú ý.
Tiểu Thúy hừ một tiếng, nhìn lướt qua Ngô Tiên Tử, bỏ lại một câu "Hạ độc trong rượu và thức ăn không phải ta không làm được mà là chưa từng làm" rồi đi xuống.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, không phải đầu bếp làm, Cảnh Vĩnh Phúc nhìn mãi vẫn không thấy ngon miệng, miễn cưỡng ăn vài miếng.
Quân sĩ lại báo:
"Khởi bẩm công chúa, Mai Sơn thành quận Mai Lĩnh phát sinh tình huống dị thường, hình như có nội chiến."
Nhanh nói cho bổn vương, để bổn vương cao hứng một chút!"
Cảnh Vĩnh Phúc cân nhắc, sự tình đã vào quỹ đạo, mật thám của Cảnh Thân Uẩn cũng không theo kịp huống chi là những người đang ở trước mặt nàng, vì thế, nàng có thể nói cho họ nghe.
Đầu bếp ban đêm học vài câu Khế ngữ cơ bản, thay đổi Khế y, cõng Tống Sở, chạy tới quận Mai Lĩnh.
Nhân lúc sáng sớm, lẻn vào Mai Sơn thành.
Trong thành hiện có ba bộ tộc Khế Liệt Tát chiếm đóng.
Hai người xác định chỗ của 2 bộ tộc Hồi, Tát rồi Tống Sở giả trang thành người của tộc Tát Nặc Bối Lan, đưa đồ ăn do đầu bếp đặc chế đến chỗ tộc Hồi Lan.
Người Hồi Lan ăn xong thì lăn ra chết.
Hồi Lan tộc liền tìm tới Tát Nặc Bối Lan tính sổ.
Tát Nặc Bối Lan đương nhiên không nhận.
Hai bộ tộc liền đánh nhau.
Cảnh Thân Uẩn nghe được một nửa đã biết quận Mai Lĩnh sắp rơi vào tay Cảnh Vĩnh Phúc, nhưng vẫn giả bộ cực kỳ kính nể hỏi tiếp.
Hai bộ tộc đánh nhau làm Mai Sơn thành vô cùng hỗn loạn, từ một người chết, tiếp theo là rất nhiều người chết.
Chỉ cần thủ lịch bộ tộc Hồi Lan tức giận đâm giao vào ngực Hữu Đao Ma Tước Hồng của Tát Nặc Bối Lan, quận Mai Lĩnh sẽ không cần công mà vẫn phá được.
"Sẽ rất nhanh như vậy." Cảnh Vĩnh Phúc cười nói, "Ta đoán chừng Lưu Ký Thủy đã muốn đi tiếp 1 tay cho anh nuôi tướng quân ."
Cảnh Thân Uẩn sửng sốt: "Xin hỏi anh nuôi tướng quân này là ai?"
Cảnh Vĩnh Phúc cầm 1 chiếc đũa nhất chỉ đồ ăn trước mặt:
"Ngươi xem đồ ăn hôm nay chán thế này, đương nhiên là do thiếu đầu bếp!"
Rồi lại cười nói,
"Ta quên mất, Vương gia không đi cùng ta trên đường từ kinh thành đến miền Bắc nước Cảnh, hẳn không biết đầu bếp của ta ở trong quân không xưng đầu bếp mà xưng tướng quân!"
Cảnh Thân Uẩn thán một tiếng:
"Dưới tay Huệ Phúc người tài ba xuất hiện lớp lớp, chỉ là một đầu bếp đã lợi hại như vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc liếc mắt một cái về phía Ngô Tiên Tử, thầm nghĩ
"Cũng không sai, nhưng người này lợi hại nhất vẫn là Ngô bác gái",
Cũng là Ngô Tiên Tử mặc dù lời nói có nhằm vào nàng nhưng cũng chưa có hại nàng.
Sau khi ăn xong hai canh giờ, Cảnh Vĩnh Phúc đã thua mười quân cờ, quân sĩ lại báo:
“Lưu tướng quân dẫn bộ binh đánh với tàn quân Khế Liệt Tát tại Mai Sơn thành, toàn thắng.”
Cảnh Thân Uẩn nhìn Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Hôm nay Huệ Phúc đánh cờ dù thắng hay bại thì về mặt quân sự cũng đã thắng lớn."
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói: "Đó là nhờ năng lực của Thủy tỷ."
Nàng lại nhìn xung quanh 1 lượt, bỗng cảm thấy buồn cười về cách nói chuyện hôm nay.
Thật là bất kính, nào là đầu bếp của nàng , thị nữ của nàng, … tất cả đều là người tài ba!
Kỳ thật, ngoài trừ đầu bếp thật đúng là đầu bếp cho Cảnh Vĩnh Phúc, Thủy tỷ căn bản chưa bao giờ là thị nữ của nàng,
Thủy tỷ giống đại tỷ nàng, A Căn và Tiểu Thúy là hai đứa em đáng yêu của nàng.
Bọn họ đều là thân nhân của nàng.
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên nhớ tới Nhược phu nhân, không biết bà ở Tư Mã gia có ổn không?
Vì không muốn Cảnh Thân Mậu biết, nàng chỉ có thể để mẫu thân ở lại Tư Mã gia.
Cảnh Vĩnh Phúc mải suy nghĩ tới quên đánh cờ, Cảnh Thân Uẩn cười hỏi: "Lại nhận thua à?"
Cảnh Vĩnh Phúc thuận miệng nói:
"Kỳ thật vẫn là bại, chừng nào Khế Liệt Tát tự nguyên hai tay trả quận Mai Lĩnh, không uổng một nhân mạng nào mới tính là toàn thắng!"
Nhưng trong lòng nàng cũng biết, trên chiến trường, không muốn thương vong, thực là nói dễ hơn làm.
Cảnh Thân Uẩn ngẩn ra, cũng nắm chặt quân cờ trong tay.
Thời gian lặng lẽ trôi, ngày dần tàn.
Cảnh Vĩnh Phúc mặc dù có tinh quái nhưng cũng không thể so với Cảnh Thân Uẩn tinh thông kỳ nghệ.
Từng ván đều thảm bại.
Nhưng nàng vẫn kiên trì.
Mọi người, bao gồm cả Mục Vô Danh, đều bị lôi cuốn vào từng ván cờ của Cảnh Vĩnh Phúc và Hỉ vương.
Tất cả mọi người đều lo lắng nàng thua.
Ngoài bốn người hầu của Cảnh Thân Uẩn, những người còn lại đều xem đánh cờ với một chút khẩn trương.
Cảnh Thân Uẩn cười nói:
"Mới qua một buổi chiều đã tiến bộ như thế, Huệ Phúc quả nhiên thiên phú hơn người.
Chỉ là không biết vì sao Huệ Phúc ở mỗi nước cờ đều có cùng một cách tiếp cận?"
Một quân cờ hạ xuống, Cảnh Thân Uẩn bỗng nhiên ngưng cười, thận trọng nói: "Nước cờ hay!"
Cảnh Vĩnh Phúc thầm nghĩ, đánh cờ cả một ngày rốt cục cũng đến cục diện này.
Đây là nàng trước kia thật sự nhàm chán ngồi xem Nhược phu nhân hòa Tư Mã Thu Địch một ván.
Mà hai người này càng nhàm chán, cùng một kiểu tiếp cận, đánh cờ suốt mấy ngày, chỉ để nghiên cứu ra một thế cờ nhằm xoay chuyển tình thế, từ mười phần thua chuyển thành thắng.
Bởi vậy, Cảnh Vĩnh Phúc nhớ kỹ ván này.
Những ván trước thua cho Cảnh Thân Uẩn, đều vì ván cờ xoay chuyển này!