Đến truyền lời là một thái giám trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt đầy tươi cười, khách khách khí khí hành lễ với đám người Nguyên Thương, nói: ” Phò mã gia mạnh khỏe ! Mộ Dung tướng quân mạnh khỏe ! ”
Mộ Dung Thanh Hoa tùy tiện nói: ” Hoàng Thượng gọi Kì đệ có chuyện gì ? ”
Tiểu thái giám cười đáp: ” Chuyện này nô tài cũng không rõ. ”
Mộ Dung Thanh Hoa hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn vài lần, vác kiếm, mang theo một đám thân vệ nghênh ngang ra khỏi đại môn phủ Phò mã.
Nguyên Thương tao nhã lễ độ chắp tay nói: ” Đa tạ công công truyền lời ! Thỉnh mời uống chén trà ! ”
Tiểu thái giám nói: ” Phò mã gia khách khí ! Nô tài phụng hoàng mệnh, không dám chậm trễ, vạn tuế gia vội vã muốn gặp Phò mã, Phò mã nhanh đi cùng nô tài thôi ! ”
Nguyên Thương không giỏi quyền mưu, nhưng bản thân cũng là một người thông minh, người khác thiết kế cạm bẫy cũng nhìn ra được một hai, đạo lí đối nhân xử thế cũng cực tinh thông. Từ xưa đến nay trong ngoài, không phân biệt quốc tịch, không phân biệt thời kỳ, có một thứ cho tới bây giờ rất thông dụng, đó chính là – tiền.
” Vị công công này quý danh là gì ? ” Nguyên Thương khí chất văn sĩ, nói chuyện ôn nhã lễ độ.
” Phò mã làm nô tài tổn thọ mất ! ” Tiểu thái giám liền nói không dám, ” Nô tài tên Chung Đức, mọi người thường gọi là Tiểu Đức Tử. ”
Vào đại môn hoàng cung, Nguyên Thương bất động thanh sắc nhét tờ ngân phiếu hai trăm lượng qua: ” Không biết phụ hoàng triệu kiến có chuyện quan trọng gì ? ”
Hoạn quan, ở thời điểm mê muội quân vương, thường kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng bọn hắn quyền lợi toàn bộ bắt nguồn từ Hoàng đế, cơ bản không có thế lực của riêng mình. Một Hoàng đế lý trí, đều hạn chế sử dụng hoạn quan, hoạn quan hầu như không có địa vị gì. Minh triều mở ra các công xưởng cửa hàng này nọ, hoạn quan quyền lợi mới chính thức được đề cao. Hoạn quan Đại Yến quốc, ở trong mắt Hoàng đế chỉ là một người hầu hạ cuộc sống thường ngày, là nô tài để truyền lời, bị quan lại chính trực coi rẻ, địa vị vô cùng thấp, truyền lời được thưởng bình thường đều là mấy lượng hay mười mấy lượng bạc, rất ít trên trăm lượng.
Ở trong mắt Nguyên Thương, tiền tài đều là chuyện nhỏ, tình báo mới là quan trọng nhất. Cho nên nàng tuy hiểu giá trị ngân lượng ở Đại Yến quốc, vẫn ra tay hào phóng như trước, Nguyên Thương dùng bạc của Công chúa thưởng cho hạ nhân, chỉ nhìn một chút ở việc này, đám người Lữ Văn Phong, Phùng Triệt đều cười nhạo nàng là tiểu bạch kiểm, ngược lại một chút cũng không sai.
Chung Đức nhìn thấy mệnh giá của ngân phiếu, sắc mặt kinh ngạc chậm rãi nói: ” Phò mã gia, này… Nô tài không dám ! ” Hắn chỉ là một tiểu thái giám quét rác ở ngự hoa viên, bởi vì khúm núm, làm người cẩn thận, lại có tài ăn nói lanh lợi, mới được ở lại hầu hạ bên người Hoàng đế, hắn biết Phò mã là trưởng tôn của Triệu quốc công, Phò mã của Minh Huy Công chúa, đương nhiên không dám đắc tội.
Nguyên Thương lại hết sức kiên quyết nói: ” Ta vừa trở lại kinh thành, các loại quy củ đều không hiểu, còn phải thỉnh công công chỉ điểm nhiều hơn ! Chút lòng thành này, công công cầm lấy uống trà ! ”
Chung Đức nghe thế mới thu ngân phiếu, nói: ” Vậy đa tạ Phò mã gia ! ” Dừng một chút lại nhỏ giọng nói, ” Nô tài cũng không biết bệ hạ vì sao triệu kiến, chỉ là, bệ hạ trước đó hạ một đạo thánh chỉ cho Minh Huy Công chúa. Công chúa một mình điều động Long Võ Quân, hoàng thượng hạ chỉ cấm túc Công chúa ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm. Mục Thắng tướng quân cũng bị phạt bốn mươi trượng, tự kiểm điểm nửa tháng, cắt chức Phó thống lĩnh hữu quân, sung quân đến Tây Cương dưới trướng Bình Tây quân nghe lệnh. ”
Thống lĩnh Long Võ Quân vốn là Trưởng công chúa Cố Thường Y, Cố Thường Y sau khi đi, Hoàng đế ngầm đồng ý cho Minh Huy Công chúa điều động một trăm cấm quân nhàn tản *, nhưng lần này Cố Nguyệt Mẫn vận dụng vượt quá hai trăm người, Hoàng đế không thể không trách phạt, Long Võ Quân liên quan đến an nguy của hoàng thất, nếu không trừng phạt, an toàn của hoàng thất cũng không thể bảo đảm.
( * ) Quân nhàn tản: Binh lính đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Minh Huy Công chúa không hổ là Công chúa được sủng ái nhất, một mình điều động vượt quá trăm cấm vệ quân, nhưng chỉ bị cấm túc, phạt lương bổng, tuy rằng không biết phủ Công chúa phủ lớn bao nhiêu, nhưng nhìn phủ Phò mã của nàng, cũng có thể đoán được phủ Công chúa phủ to bao nhiêu, xa hoa thế nào. Bị phạt nặng lại là Mục tướng quân kia. Nhưng tựa hồ cũng không coi là trách phạt, chỉ sợ Mục Thắng nhận được thánh chỉ còn cao hứng nhảy dựng lên – Đại Yến tôn sùng võ vô cùng, các tướng quân của kinh thành người người đều muốn đi biên cương kiến công lập nghiệp, nên này sao gọi là trách phạt, rõ ràng là Hoàng đế vì ngăn chặn miệng lưỡi quần thần, làm ra vẻ thôi, đồng thời vì tránh cho Minh Huy lần sau lại xúc động mà rút củi dưới đáy nồi.
Nguyên Thương vẫn cho là, nàng vốn đã nhìn thấy Tổng thống, nguyên thủ quốc gia, Hoàng đế cổ đại sẽ không để ở trong mắt. Nhưng thật ra lúc thấy Hoàng đế Đại Yến quốc, lại nhịn không được trong lòng âm thầm gật đầu – Hoàng đế cổ đại một thân nắm quyền sinh sát, vị Hoàng đế Đại Yến quốc đời thứ hai này chỉ huy qua thiên quân vạn mã, trong lòng mang thiên hạ, còn từ trong giết chóc đi đến ngôi vua, quả nhiên cùng thời đại khoa học kỹ thuật tuyển cử lãnh tụ không giống nhau.
Hoàng đế này hẳn hơn năm mươi, nhưng nhìn chỉ khoảng chừng bốn mươi tuổi, tinh thần chấn hưng, vóc người quân vương, chỉ là tóc bạc sớm, nhưng thế lại càng lộ vẻ uy nghiêm. Một thân hoàng bào, thêu kim long năm móng, chòm râu sơn dương tu chỉnh vô cùng sạch sẽ, phú quý ung dung.
” Kì nhi đã trở lại ? Mau mau bình thân ! ” Hoàng đế thấy nàng, lập tức buông bút son, từ ngự tọa đi xuống, tự mình nâng nàng lên. ” Ngươi bị kinh hách, có khá hơn không ? Trần thần y cần dược liệu gì ? Trẫm bảo Thái y viện đem đến cho ngươi ! ”
Một phen hỏi han ân cần, không giống như Hoàng đế nhìn thần tử, mà giống phụ thân cưng chiều hài tử, nghe nói đứa nhỏ ở trường học bị bệnh, nhanh đến xin phép đón trở về, chỉ sợ sẽ gầy mất hai lạng thịt.
” Nhi thần không có việc gì, chỉ là thích khách làm Công chúa bị thương… ” Nguyên Thương bộ dáng kinh sợ, thận trọng.
Hoàng đế nói: ” Kì nhi chịu khổ rồi ! Đều do đứa nhỏ Minh Huy này đưa ra chủ ý lung tung, đi du hồ nhưng không mang theo nhiều thị vệ ? Hừ, Trẫm chính là quá sủng nàng, để cho nàng vô pháp vô thiên ! Trẫm ban cho ngươi thêm hai trăm thị vệ, cùng với hai mươi thị vệ nhất đẳng, về sau xuất môn nhất định phải cẩn thận, thị vệ không thể rời khỏi người. ”
Nguyên Thương vẻ mặt nhu thuận gật đầu.
Hiện tại nàng sắm vai chính là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi hướng nội có chút yếu đuối, nên phải tỏ ra nhu thuận, hiểu chuyện.
Hoàng đế thở dài, ” Trẫm còn chưa thể bình định tứ hải, nhìn Hung Nô, dư nghiệt Tần triều, ngụy Lữ đế tiêu dao xưng bá, lần này người Hung Nô phái người đến Trung Nguyên, chắc là vì chuyện Mộ Dung đã bắt giết chôn sống tù binh nên đến trả thù. Kì nhi yên tâm, gia gia ngươi tất nhiên sẽ hảo hảo thu thập người Hung Nô, báo thù cho ngươi ! Nghiệt tử kia… đợi Trẫm bắt được hắn, sẽ thiên đao vạn quả, tuyệt không dung tha ! ”
Hoàng đế nói đến bốn chữ ‘ Thiên đao vạn quả ‘, sát khí hiện ra, chợt lóe rồi biến mất. Sát khí trong nháy mắt này, so với vung kiếm giết người Mộ Dung Thanh Hoa không ít hơn chút nào.
Tiếp đó Hoàng đế lại hỏi Nguyên Thương về việc học hành, luyện võ, cùng việc ở chung với Công chúa như thế nào. Nguyên Thương tự nhiên tất cả đều nói, hơn nữa còn vẽ ra một bức tranh dựng lên cuộc sống cùng Công chúa tương kính như tân, gia đình hài hòa.
” Vạn tuế gia… ” Bên cạnh một thái giám bốn năm mươi tuổi, mặc lam bào quan phục, hé ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt nho nhỏ, xem ra đây là người Tô Ấm từng đề cập qua tổng quản thái giám Viên Trung Thành.
” Chuyện gì ? Không phải nói lúc Trẫm cùng Phò mã nói chuyện, không được đến quấy rầy sao ? ” Hoàng đế ngữ điệu hơi chút trầm thấp xuống, trong đại điện liền giống như trầm trọng hơn nhiều.
Viên công công cười khổ nói: ” Vạn tuế gia, nô tài không dám không báo a ! Minh Huy Công chúa ở ngoài điện muốn gặp người… ”
” Trẫm lệnh cho nàng ở trong phủ cấm túc, nàng sao còn chưa trở về ? Nói với nàng, Trẫm không gặp nàng, bảo nàng trở về diện bích [ đóng cửa suy ngẫm ] ! ”
Viên công công khó xử nói: ” Vạn tuế gia, Công chúa quỳ gối ở ngoài điện, nói vạn tuế gia không gặp nàng, nàng sẽ không đứng lên ! ”
Hoàng đế nhíu mày, bất đắc dĩ nói: ” Để cho nàng vào đi ! ” Xoay người đối với Nguyên Thương nói, ” Kì nhi, ngươi phải chuyên cần luyện nội công, sớm ngày dưỡng tốt thân thể ! Minh Huy bị nội thương, một hồi nàng đến, ngươi đưa nàng trở về, tĩnh dưỡng cho tốt ! ”
Minh Huy Công chúa tiến vào, Hoàng đế lập tức chỉ vào Nguyên Thương bên cạnh, sủng nịch nói với nàng: ” Ngươi tới đúng lúc, Kì nhi cũng ở đây, ngươi bị thương chạy khắp nơi làm gì ? Để Kì nhi đưa ngươi trở về ! ”
Minh Huy Công chúa hai chân quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, nói: ” Nhi thần cầu phụ hoàng một việc, phụ hoàng nếu không đáp ứng, nhi thần sẽ không đứng lên ! ”
Hoàng đế sắc mặt dần dần nghiêm túc, nghiêm mặt nói: ” Có chuyện gì ? Ngươi mau đứng lên rồi nói ! ”
Minh Huy quỳ trên mặt đất, trong mắt sương mù mông lung, điềm đạm đáng yêu, nói: ” Phụ hoàng, Trần đại nhân, Trương đại nhân, Hạ đại nhân cùng chuyện người Hung Nô lần này không liên quan, bọn họ chỉ là không nghĩ đến Cửu ca sẽ hồ đồ như thế, Thái tử ca ca càng vô tội, còn thỉnh phụ hoàng khai ân một mặt, bỏ qua cho bọn họ ! ”
” Bỏ qua ? ” Nói đến quốc gia đại sự, gương mặt từ phụ của Hoàng đế biến mất, bày ra khí độ nghiêm quân, ” Thích khách Hung Nô vào đến địa giới kinh thành, Hạ Tử Hàm – Thống lĩnh đóng quân thành đông lại hoàn toàn không biết ; Bộc Vương Cố Hiêu không ở đất phong, tri phủ Trần Thuật cũng không phát giác ; Còn có Thái tử ! Thân là Thái tử, thế nhưng để cho hạ nhân trộm lệnh bài đưa cho tên không bằng cầm thú Cố Hiêu ! Quân bất mật tắc thất thần,Thần bất mật tắc thất thân * ! Tương lai hắn kế thừa đại nghiệp thống nhất đất nước, có phải ngọc tỷ cũng sẽ rơi vào trong tay Thiền Vu Hung Nô hay không ? Còn có Hàn lâm đại học sĩ – Trương Sĩ Cát, dạy dỗ Thái tử không thành, sung quân đến Huệ Châu cũng đáng tội ! ”
————–
( * ) Quân bất mật tắc thất thần, Thần bất mật tắc thất thân nằm trong Kinh dịch – Đạo của người quân tử.
Nguyên văn:
Loạn chi sở sinh dã.Tắc ngôn ngữ dĩ vi giai. Quân bất mật tắc thất thần. Thần bất mật tắc thất thân. Cơ sự bất mật tắc hại thành. Thị dĩ quân tử thận mật nhi bất xuất dã ( Bình giải Hào Sơ Cửu quẻ Tiết ).
Dịch nghĩa:
Chẳng ra khỏi cửa mới ngoan,
Dạy rằng: Mầm loạn sẵn mang trong lời.
Vua không kín miệng, mất ngôi,
Tôi không kín miệng, thời rơi mất đầu.
Hở mồm, hỏng việc còn đâu,
Nên người quân tử trước sau e dè.
Lời khuyên: Cẩn trọng lời ăn tiếng nói. ]
————–
” Phụ hoàng ! Thái tử ca ca ở địa vị cao, mọi người ghen ghét, ai lại không đem chủ ý đánh trên người hắn ? Phụ Hoàng anh minh thận trọng, địch quốc không thể sắp xếp gian tế đến bên cạnh phụ hoàng, nên người người đều hãm hại tính kế Thái tử ca ca ! ” Minh Huy giống như một tiểu muội nhìn thấy ca ca bị ủy khuất, tràn đầy khổ sở, ” Lúc Nguyệt Mẫn nhìn Thái tử ca ca, Thái tử ca ca ngay cả giường cũng không xuống được, còn nhớ thương chiến sự phía Đông. Phụ hoàng, Nguyệt Mẫn còn nhớ lúc nhỏ Thái tử ca ca ôm Nguyệt Mẫn đi hái quả rừng, Nguyệt Mẫn còn nhỏ sợ nước, mỗi lần đi qua con sông trên núi, Thái tử ca ca đều cõng Nguyệt Mẫn trên lưng, người đầy bùn lầy, nhưng mặt đầy tươi cười… Nay Thái tử ca ca bị giam ở Tuyển Lãnh đình, tâm ưu quốc sự, người đều gầy… Nguyệt Mẫn nhìn, trong lòng… ”
Nguyên Thương cũng từng nghe qua thanh danh Thái tử. Thái tử có mỹ danh là nhân hậu, hiền đức, được sĩ phu [ người có học vấn ] tôn sùng vô cùng, chỉ ngây người đọc sách, giống một văn nhân sĩ tử hơn là một Thái tử, thường xuyên khiến vị Hoàng đế này bất mãn, thỉnh thoảng còn cùng đại thần thân cận nảy sinh nghi vấn: Nay thiên hạ còn chưa đại thống, Thái tử văn văn tú tú [ nho nhã lễ độ ], có phải sẽ gây bất lợi cho quốc gia ?
Tể tướng Hứa Văn Tú lại nói: ” Bệ hạ sẽ sớm giành được thiên hạ, sau sẽ phải nuôi ngựa xây thành trì. Thiên hạ sơ định, cần một vị nhân đức hiền quân trị quốc, có lợi cho quốc gia tu sinh dưỡng tức * ! ” Vì vậy, Hoàng đế mới miễn cưỡng bỏ ý niệm phế Thái tử trong đầu. Nhưng nhiều lần có ý muốn phế Thái tử, khiến cho rất nhiều đại thần nhìn thấy chỗ hở, luôn tìm cách đem Thái tử đạp xuống ngựa.
( * ) Tu sinh dưỡng tức: Giữ gìn, chỉnh đốn để phát triển.
Cố Nguyệt Mẫn không tranh cãi Thái tử được mất, lại lấy tình động lòng người. Nghe nàng ngữ điệu mềm mại thân thiết, nhìn nàng bộ dáng như đứa nhỏ rưng rưng khóc gần chết, vị đế vương hùng tài đại lược này cũng nhịn không được trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng.
Nhưng vị thánh quân này, sẽ không để chuyện quốc sự vì thân tình mà thỏa hiệp nhượng bộ, nghiêm mặt nói: ” Được rồi ! Không cần nhiều lời, lui xuống dưỡng thương đi ! Thái tử ca ca của ngươi không bị chút giáo huấn, sẽ không bỏ đi cái tính lòng dạ đàn bà ! Để cho hắn ở Tuyển Lãnh đình bế quan một tháng rồi nói sau ! Ngươi cũng ngoan ngoãn ở trong phủ, không cho phép ra ngoài ! ”
Minh Huy Công chúa lại phục trên mặt đất, khóc nói: ” Không ! Phụ hoàng không đáp ứng thả ca ca ra, Nguyệt Mẫn không đứng dậy ! ”
” Ngươi… Ngươi không biết tốt xấu…. Ỷ ngày thường được Trẫm sủng ái, càng lúc càng càn rỡ ! ” Hoàng đế một cước đá gãy cái giá gỗ, những bình sứ tinh xảo rơi trên mặt đất, vỡ tan tành. ” Ngươi nghĩ Trẫm không nỡ phạt ngươi ? Ngươi muốn quỳ, liền đi ra ngoài quỳ cho ta ! Đừng ở chỗ này chướng mắt ! ”
Minh Huy Công chúa cũng vô cùng quật cường, nghe xong lời này không nói một lời đứng lên, rồi đi ra ngoài. Chờ khi không thấy thân ảnh nàng nữa, Hoàng đế ngồi ở ngự tọa, thấy Phò mã kinh sợ đứng thẳng một bên, tức giận dần dần bình phục xuống, nói: ” Đám con này của trẫm, mỗi người đều không thể bớt lo, đứa nhỏ Minh Huy này tuy rằng nhu thuận, nhưng cũng không biết trên dưới. ” Quay đầu đối với Viên công công bên cạnh nói, ” Ngươi đi nhìn xem, Nguyệt Mẫn có trở về không ? ”
Viên công công xoay người lui ra ngoài, một lát sau đã trở lại, nói: ” Vạn tuế gia, Minh Huy Công chúa… Minh Huy Công chúa đang quỳ ở cầu thang bạch ngọc bên ngoài đại điện !
Hoàng đế giận dữ, hung hăng đập một cái trên ngự án, quát: ” Phản phản ! Các ngươi đều là nghiệt tử, một đám không đem Trẫm để vào mắt ! Nàng muốn quỳ, cho nàng quỳ ! Ta xem nàng có thể quỳ bao lâu ! ” Nhìn Tô Kì, lại nói, ” Kì nhi, ngươi chờ ở ngoài điện, nàng khi nào quỳ đủ, ngươi đưa nàng về. Nói với nàng, không có ý chỉ của Trẫm, không chuẩn cho ra phủ Công chúa ! Nếu không Trẫm đánh gãy chân nàng ! ”
Nguyên Thương xuyên qua hành lang dài và hai tầng cung điện, nhìn thấy dưới mái hiên ngoài cửa điện, Công chúa mặc xiêm y hồng nhạt hoa văn cửu phượng ở ngoài điện cung kính quỳ.
” Công chúa. ”
Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu.
” Là phụ hoàng bảo ngươi đến đi. ”
Nguyên Thương thẳng thắn: ” Phải ! Phụ hoàng nói, để ta chờ người, Công chúa khi nào quỳ đủ, sẽ đưa Công chúa trở về. Còn nói, không có ý chỉ của phụ hoàng, không cho người ra khỏi phủ Công chúa, nếu không đánh gãy chân người. ”
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, nói: ” Ngươi cũng biết vì sao phụ hoàng không tự mình nói với ta những lời này ? ” Lúc này Cố Nguyệt Mẫn sao còn bộ dạng thống khổ lê hoa đái vũ * ? Quả thực bình tĩnh tự nhiên, giống như nữ tướng quân ngồi trên yên ngựa bày mưu nghĩ kế.
————–
( * ) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê vương vất những hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi rơi lệ.
————–
Nàng đối với ‘ Phò mã Tô Kì ‘ của nàng không hề xưng ‘ Bản cung ‘, mà dùng danh xưng ‘ Ta ‘.
Thấy Nguyên Thương lắc đầu, Cố Nguyệt Mẫn lại nói: ” Bởi vì hắn biết, hắn không có khả năng sẽ đánh gãy chân ta, nếu hắn tự mình nói sẽ tổn hại uy nghiêm. Nói vậy hiện tại phụ hoàng đã không còn ở Thượng Thư phòng đi ! Ta cùng mẫu hậu đã mất diện mạo có bảy phần tương tự, hắn không đành lòng đánh ta. ”
Cho nên liền muốn làm gì thì làm ?
Nguyên Thương không biết điểm mấu chốt của vị Hoàng đế này ở đâu, nhưng nàng biết, gia đình đế vương không nói tình thân, đặc biệt loại minh quân này. Cố Nguyệt Mẫn nếu vô ý chọc giận Hoàng đế, nhất định kết cục thê thảm.
” Ta đương nhiên sẽ không vượt qua điểm mấu chốt của phụ hoàng. ” Cố Nguyệt Mẫn như biết suy nghĩ của Nguyên Thương, nhìn nàng nói: ” Như thế nào, có phải cảm thấy ta rất tâm cơ ? ”
Nguyên Thương đứng ở trước mặt nàng, trầm mặc không nói.
Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, nói: ” Ngày ấy ở mật thất, ngươi đều nghe thấy được đi ? ”
Nguyên Thương chậm rãi gật đầu. Cố Nguyệt Mẫn thản nhiên nói: ” Một khi đã như vậy, ngươi cũng nên biết ta là dạng người gì. Hy vọng ngươi giúp ta giữ bí mật, chúng ta sau này sẽ không quấy rầy nhau. Chỉ cần mặt ngoài yên bình, để cho phủ Triệu quốc công cùng phủ Công chúa hòa thuận hài hòa, mặc kệ ngươi làm cái gì ta cũng không quản. Cho dù ngươi muốn dưỡng tiểu thiếp, chỉ cần đừng để phụ hoàng biết, dưỡng bao nhiêu cũng đều tùy ngươi, tất cả chi tiêu tính cho phủ Công chúa. ”
Đoạn thoại này hình như dùng hết khí lực của Cố Nguyệt Mẫn, sau khi nói xong, nhẹ giọng hít một hơi, nói: ” Thái tử cùng thái phó của Thái tử đều chịu phạt, triều đình và dân chúng mạch nước ngầm mãnh liệt, phụ hoàng nếu không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chỉ sợ Thái tử ca ca trữ vị liền không thể bảo toàn. Ta sẽ không trở về, ngươi đi đi ! ” Nói xong nhắm hai mắt lại, lẳng lặng quỳ gối ở cửa đại điện.
Lúc này, Viên công công từ trong điện đi ra, vẻ mặt cười khổ, đối với Minh Huy Công chúa nói: ” Tiểu công chúa, bệ hạ đã đi Phù Dung Viên, hôm nay cũng không biết có còn đến đây hay không… Người vẫn nên về trước đi ! Đêm nay trời sẽ rất lạnh, bị lạnh hỏng rồi phải làm sao đây ? ”
Minh Huy Công chúa như trước nhắm mắt lại, nói: ” Để cho ta quỳ đi. Ta ở chỗ này chờ phụ hoàng nhớ tới. ”
Chờ Hoàng đế nhớ tới ? Nói không chừng ngài ấy còn muốn sủng hạnh vị phi tử kia đấy !
Viên công công bất đắc dĩ, nhìn Nguyên Thương, nói: ” Phò mã, người khuyên nhủ tiểu Công chúa, nô tài bây giờ phải đi Phù Dung Viên hầu hạ, phải đi rồi ! ”
Nguyên Thương gật đầu nói: ” Viên công công thỉnh đi, ta sẽ ở trong này cùng Công chúa. ”
Chờ Viên công công đi rồi, Nguyên Thương đối với Minh Huy nói: ” Ngươi khôn khéo như vậy, biết rõ quỳ ở nơi này cũng vô dụng, cần gì phải làm việc uổng công ? ”
” Ai nói vô dụng đâu ? ” Minh Huy Công chúa nói, ” Ta quỳ ở nơi này không phải để phụ hoàng nhìn, mà là để bá quan văn võ cả triều nhìn. Để cho bọn họ biết, Công chúa ta đây, cháu gái duy nhất của Trấn Bắc tướng quân sẽ không bỏ rơi Thái tử. ”
Nguyên Thương không nói gì, bình tĩnh nhìn nàng.
Cố Nguyệt Mẫn nội thương rất nặng, tuy rằng mặt ngoài thấy nàng di chuyển cùng hành động không có gì đáng ngại, nhưng kinh mạch bị hao tổn, không mất mười ngày nửa tháng, không có khả năng chuyển biến tốt. Buổi tối chạng vạng hai ngày trước, Minh Huy Công chúa là lần đầu sinh hoạt vợ chồng, do dược vật nên không có tiết chế, cho dù Nguyên Thương rất cẩn thận, cũng làm phía dưới nàng bị thương, lúc này không biết còn khó chịu hay không ?
Nguyên Thương đi đến bên cạnh Công chúa. Minh Huy ngẩn người, nhưng thấy nàng vén lên vạt áo trước của trường sam, hai chân khom xuống, quỳ ở bên cạnh nàng.
Một quỳ này, kiên định cương nghị, không chút do dự, đầu gối chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang nhỏ. Nguyên Thương quỳ gối bên cạnh, phảng phất như Thái sơn sừng sững, không chút nhúc nhích, Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện lên kinh ngạc vô cùng, không biết nói cái gì cho phải, lát sau nói ra ba chữ: ” Tại sao ngươi… ”
Nguyên Thương nhắm mắt lại, điều chỉnh một chút vốn thẳng tắp thân mình, cảm giác nhất thời thay đổi, tựa hồ không phải đang quỳ, mà là đang ngồi trên nhuyễn tháp lông cừu mềm mại, nhàn nhã thong dong, nói: ” Hoàng Thượng có chỉ, để cho tiểu thần khuyên nhủ Công chúa hồi phủ. Ngươi không quay về, ta chỉ có thể chờ. Cũng không thể để ngươi quỳ, ta ngồi đi ? ”
” Ngươi – ” Công chúa cắn môi dưới, không biết nói cái gì cho phải. Vì thế chỉ có thể tùy ý Phò mã cùng nàng quỳ ngoài cửa điện.
Lúc này sắc trời đã tối, trong đại điện ánh nến xuyên thấu qua, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trăng trên trời đêm nay rất tròn, màu ánh trăng bàng bạc mông lung chiếu rọi, hai bóng người một chút cũng không tịch mịch.
Lân cận không có người, Công chúa cũng không cần quy củ, im lặng quỳ diễn trò. Nàng nhìn thoáng qua Phò mã của mình.
Phò mã này, làm sao gọi là quỳ ? Thấy thế nào cũng giống như nửa ngồi thưởng thức tòa đại điện. Nếu nơi này có một cái đĩa thức ăn, một bình rượu nhỏ, là có thể ngắm trăng đến bình minh đi.
Các nàng quỳ ở hành lang, ở Thành Cực điện bên ngoài thượng thư phòng. Thành Cực điện là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ cùng triệu kiến trọng thần, uy nghiêm đại khí, ngoài điện là một cái sân rộng thật lớn, là nơi tiếp đãi văn võ bá quan Đại Yến ; Nối liền đại điện cùng sân lớn là cầu thang bạch ngọc bao quanh toàn bộ đại điện, cầu thang cao ước chừng mười thước. Chỗ hai người Nguyên Thương quỳ vừa lúc có thể nhìn xuống toàn bộ sân lớn, cùng với hơn một nửa cung điện xung quanh, tầm nhìn rộng lớn. Nguyên Thương lại bị bệnh nghề nghiệp, ở một cái địa phương xa lạ sẽ quan sát tình hình, ví dụ như xem chiều cao, xem góc ẩn núp thích hợp… Thậm chí còn tự hỏi làm thế nào để xâm nhập, làm sao dò thám, làm sao bỏ chạy, Nguyên Thương ánh mắt không chút nào chán chường mà nhìn mỗi cái ngõ ngách trong cung điện, ghi nhớ trong lòng.
Mà ở trong mắt Công chúa, như thế này lại là tản mạn mà lạnh nhạt.
Minh Huy Công chúa rõ ràng nhớ, hoàng hôn hôm qua, tình tình khi nàng đến khách điếm tìm Nguyên Thập Tam. Chỗ khách điếm Nguyên Thập Tam ở tìm không thấy tung tích Nguyên Thập Tam, lại tìm được Phò mã. Khi đó, ở trong phòng Nguyên Thương cũng đang là bộ dáng nhàn nhã này, buồn chán uống canh. Khi đó nhìn dáng vẻ Phò mã thế nào cũng không giống bị bắt, mà giống như ra ngoài du ngoạn.
– Chẳng lẽ, vị Phò mã này, là ở mật thất nghe lời mình nói cho nên nản lòng thoái chí, tự nguyện cùng thích khách rời đi ? Khó trách, thích khách kia không có cùng Phò mã ở chung một chỗ, lại biết chắc Phò mã sẽ đi đến cửa hàng đồ ngọc ở Bạch Mã Tự, có lẽ hai người trước đó giao ước, nhưng thích khách này vì nghĩ cách cứu sư tỷ của mình, quay đầu liền bán đứng Phò mã !
Nhưng tại sao lại không thấy Nguyên Thập Tam ở trong khách điếm… Hay là, Thập Tam biết Phò mã ở khách điếm đó, vì giúp mình, cố ý dẫn nàng tiến đến ? Nếu vậy, Nguyên Thập Tam này cũng quá lợi hại, quá khủng bố đi ! Nàng thật chỉ là một người, không phải một tổ chức ? Nguyên Thập Tam thần thần bí bí, nếu nàng cố ý cùng Đại Yến là địch…. Không được ! Nhất định phải tìm được Nguyên Thập Tam, đem nàng lôi kéo về đây….
Nghĩ đến Nguyên Thập Tam, Minh Huy Công chúa liền nhịn không được nhớ đến sự tình đêm đó, tức giận đến trong lòng nghiến răng.
Phu quân bồi quỳ bên cạnh, thâm tình ý trọng, trong lòng lại nhịn không được nghĩ đến người khác, lại còn là một nữ tử, ghê tởm hơn nữ tử này còn đoạt đi lần đầu tiên của nàng, cho tới bây giờ chỗ đó tựa hồ vẫn còn đau.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên cảm thấy, cùng Phò mã quỳ thế này, thể xác và tinh thần đều chịu dày vò.