Nguyên Thương lấy ra lệnh bài điều động binh của Giang Vương, thuận lợi ra khỏi cửa thành, theo hướng Bắc mà đi, đến thôn trang của Công chúa ở phía Bắc ngụy trang một phen, lấy hàng hóa đã tích trữ sẵn ở thôn trang, giả dạng thành thương đội xuất phát. Ba ngày sau đến Cổ Lan trấn ở phía Bắc Đại Yến.
Cổ Lan trấn là một cứ điểm của quân đội, tuy rằng phải đối mặt với tập kích của các dân tộc thiểu số như Hung Nô, Đột Quyết, nhưng vô cùng phồn hoa. Đoàn người Nguyên Thương đến Cổ Lan trấn, binh sĩ thủ thành vô cùng thuần thục việc kiểm tra hàng hóa, thu phí vào thành, thấy đoàn bọn họ khoảng bốn trăm người, rất ngạc nhiên hỏi: ” Các ngươi là người của thương đội nào ? Tại sao trước giờ chưa gặp qua ? ”
Cổ Nghiên đem dây cương đưa cho thuộc hạ, mặt tươi cười tiêu sái đi đến, đối với binh sĩ thủ vệ nói: ” Chúng ta là Nguyên thị thương đội, lần đầu đi Bắc thượng làm chút buôn bán nhỏ. ” Nói xong lấy một thỏi bạc đưa qua.
Binh sĩ nhìn thoáng qua số ngân lượng, sắc mặt không thay đổi, nhưng cầm lấy rồi thoải mái nói: ” Các vị là lần đầu tiên đến ? Có công văn của bộ binh không ? Không có công văn bộ binh, thương đội không thể vào thành, bằng không thì phải gia nhập vào thương đội có công văn, những điều này chư vị biết rõ chứ ? ”
” Ha ha, đa tạ tiểu ca nhắc nhở. ” Cổ Nghiên dù sao cũng xuất thân con quan, bản thân cũng là thị vệ quan lục phẩm, mặc dù ở kinh thành không coi là cái gì, nhưng ở bên ngoài so với tri huyện cao hơn một cấp, hơn nữa, ở kinh thành, đứng trước cửa Tể tướng cũng là quan thất phẩm, hắn là thị vệ trưởng của phủ Công chúa, nịnh bợ hắn còn ít sao ? Quan trường giao tiếp đều thuận buồm xuôi gió, đạo lí đối nhân xử thế lại hiểu rõ, vì thế lặng lẽ thêm một thỏi bạc.
Binh sĩ kia thấp giọng nói: ” Ta thu bạc các ngươi, nên nhắc nhở các ngươi vài câu: Ba đại thương hành gần đây đều đang chuẩn bị xuất phát, thương đội các ngươi có thực lực như vậy, là đối tượng mà ba đại thương đội muốn mời chào, nên đợi nhìn tình thế hẳn quyết định. Bất quá, ta đề nghị các ngươi gia nhập Lam gia thương đội hoặc Tiếu gia thương đội. ”
Hắn nói rất dễ hiểu, ý tứ rất rõ ràng, để cho người đi đường như mình đợi chào giá. Ba thương hành, duy chỉ không nói nhà sau cùng, thuyết minh chắc chắn có nội tình gì đó. Nhưng, hai thỏi bạc cũng chỉ có thể nói nhiêu đó, muốn nhiều hơn, tiểu binh này phỏng chừng cũng không dám tiết lộ.
Vì thế Cổ Nghiên tươi cười nói lời cảm tạ: ” Đa tạ đa tạ, chúng ta nhớ kỹ. ”
Bốn trăm người dẫn ngựa, chậm rãi đi vào, lực lượng này thực sự không thể làm người khác coi nhẹ. Chọn lựa ra mười cao thủ tinh nhuệ nhất của phủ phò mã và phủ Công chúa làm thân vệ cho Cố Nguyệt Mẫn và Nguyên Thương, lúc này cũng phụ trách giúp Công chúa dẫn ngựa. Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn đi xa ở phía trước, nghe Cổ Nghiên nói tình báo mà Mặc Ngôn truyền đến:
” Cổ Lan trấn là một trong những cứ điểm quân đội ở phương Bắc, thủ tướng nơi này là Đặng Tiên, từng là thuộc hạ của Tấn quốc công. ”
Vừa mới nói chưa được vài câu, bỗng nhiên sau lưng vang lên một thanh âm trung khí mười phần:” Kì muội ! Kì muội ! ”
Hai tiếng này xuất phát từ miệng một người có nội lực, ở trên đường cái hô lên, nhất thời những người qua đường đều nhìn về phía hắn. Cổ Lan là thị trấn quân sự trọng yếu, thương đội hay lui tới, so với những trấn ở phía Nam đều phồn hoa hơn, dân chúng trên ngã tư đường đa phần dáng vẻ bưu hãn, lòng cảnh giác cũng rất mạnh, ánh mắt đều tập trung về phía người đó, đủ để dọa người bình thường sợ đến nằm sấp xuống.
Nhưng khi bọn hắn thấy trang phục của người nọ, liền điềm nhiên xoay đầu đi như không có việc gì.
” Nguyên lai là người Tiếu gia. ”
” Là người thương đội Tiếu gia ! ”
Có mấy người nói thầm rồi bỏ đi.
Nguyên Thương và Cố Nguyệt Mẫn cũng không phải là người thích xen chuyện bao đồng, đều không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước. Cổ Nghiên xoay người nhìn thoáng qua, phát hiện có hai con ngựa đang vội vàng hướng bên này chạy đến. Căn cứ theo tư liệu của Mạc Lan cung cấp, ở Cổ Lan trấn, người bình thường đều không được phép cưỡi ngựa, chỉ có binh sĩ truyền lệnh hoặc kỵ binh chuẩn bị xuất chiến mới có thể, nếu không đều bị binh tuần tra coi là dân nhiễu loạn bắt lại. Thế nhưng hai người này ở trên đường cái không chút kiêng kỵ phóng ngựa chạy nhanh, nhưng không bị chặn lại, như vậy, thân phận rõ ràng là không đơn giản.
” Kì muội ! ” Thanh niên cầm đầu ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, đầu đội khăn bằng vải đay, thân mặc cẩm bào, thắt lưng đeo trường kiếm, thoạt nhìn giống như võ lâm nhân sĩ, diện mạo tuấn tú, trên mặt lộ ra ngạo khí. Phía sau là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, cũng mặc trường bào hoa lệ, trên mặt còn mang theo chút trẻ con, nhưng cũng rất trầm ổn.
Thanh niên ở cách đó không xa tung người xuống ngựa, hướng bên này chạy tới. Cổ Nghiên hét lớn một tiếng ” Bảo hộ Công tử gia ! “, hai mươi cái thân vệ ” Xoát ” một tiếng, đồng loạt rút đao ở thắt lưng.
” Lớn mật ! ”
Trình Duyên dẫn đầu trong đội ngũ nhảy ra ngoài, mắng: ” Không có mắt, dám mạo phạm công tử chúng ta ! ”
Thanh niên kia liếc mắt thấy tên đại hán mặt đen vọt ra, một quyền đánh tới, cũng không thèm nhìn, thân thủ đem quyền của hắn cuốn lấy nửa vòng, nhẹ nhàng khéo léo mượn lực đem hắn đẩy ra.
Trình Duyên lảo đảo một cái, giận dữ nói: ” Hảo tặc tử ! ” Rút đao muốn hướng phía sau thanh niên chém tới.
Cố Nguyệt Mẫn lúc này đã dừng bước, quay đầu dùng tay ra dấu, Trình Duyên hướng sau lưng hắn phun một ngụm nước miếng. Toàn bộ đội ngũ hơn bốn trăm người, đứng tại chỗ quan sát, tay đều đặt trên thắt lưng, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, liền động thủ.
Nguyên Thương nhìn thanh niên kia, làm như nhớ tới cái gì, khẽ nhíu mày. Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười không gợn sóng không sợ hãi nhìn nàng một cái, Nguyên Thương vẻ mặt hờ hững, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như không phát hiện ánh mắt Cố Nguyệt Mẫn, thật như đang quan sát mái hiên bên cạnh.
Thanh niên cùng Nguyên Thương trong lúc đó còn cách thân vệ, nhìn Nguyên Thương khó dằn nổi nói: ” Kì muội ! Ta là lục sư ca a ! Ngươi không nhớ ta sao ? ”
Nguyên Thương chuyển kiếp với gương mặt này, cũng chính là gương mặt Tô Kì, không thể so với Minh Huy Công chúa, nhưng cũng có vài phần tư sắc, tướng mạo nữ tử mười phần, nếu không cũng sẽ không bị nhóm người kinh thành cười nhạo là tiểu bạch kiểm. Nguyên Thương lúc này không có dịch dung, vẫn là bộ dáng của Tô Kì, chỉ là đuôi lông mày được vẽ phác thảo một chút, thoạt nhìn liền cải biến rất nhiều. Bình thường mà nói, không phải người quen thuộc cực kỳ thì sẽ không nhận ra. Điểm này Cố Nguyệt Mẫn cũng rõ ràng. Nhưng thanh niên này thoạt nhìn tựa hồ nhận ra Tô Kì là nữ tử giả trang, Cố Nguyệt Mẫn không biết Nguyên Thương cùng Tô Kì là hai cái linh hồn, nghĩ là bạn cũ của Nguyên Thương, ánh mắt kia tất nhiên không thể mềm mại.
Nguyên Thương lập tức mặt lạnh, nói: ” Vị huynh đài này, ngươi với ta có thù giết cha ? ”
Thanh niên kia nhất thời không hiểu được chuyện gì xảy ra, theo lời Nguyên Thương đáp: ” Chuyện này là sao ? Ta ngươi… ”
” Ngươi với ta có mối hận đoạt thê ? ”
Thanh niên lại sốt ruột, đáp: ” Chuyện này sao có thể ? ”
Nguyên Thương ” Xoát ” đem trường đao Kinh Lôi rút ra, quát: ” Ngươi với ta không có thù giết cha, lại không có mối hận đoạt thê, vì sao muốn nhục nhã ta ? Hôm nay nếu không nhận lỗi, đừng trách thiếu gia ta đao kiếm vô tình ! ”
Thanh niên kinh ngạc nói: ” Ngươi, ngươi không biết ta sao ? ”
Thiếu niên phía sau hắn rốt cuộc cũng kéo hắn lại, nói: ” Lục sư ca, ngươi nhận lầm rồi ! Đây không phải là tiểu sư muội ! ”
Thanh niên lắp bắp nói: ” Như thế nào không phải là Kì muội ? Rõ ràng chính là… ”
” Ai nha ! Người ta rõ ràng là một vị công tử ! ” Thiếu niên kia chắp tay nói, ” Thật sự xin lỗi, sư ca của ta vài ngày trước bị thương, đầu óc không rõ ràng, đem vị… vị huynh đệ này nhận lầm, thỉnh thứ lỗi ! ”
” Ba ! ” Chiết phiến trong tay Cố Nguyệt Mẫn mở ra, tiến lên hai bước, nói, ” Tại hạ Nguyên Văn, người này là nhị đệ của ta Nguyên Phó *. Ta xem vị huynh đài này chắc là nhất thời sốt ruột nên nhận lầm người, sẽ không để ý. ”
( * ) Dịch đúng là Nguyên Phụ, nhưng đọc kì quá ta tự sửa ! =]]
Thời đại này còn chưa có chiết phiến, đây là Nguyên Thương làm cho nàng, vì để cho Cố Nguyệt Mẫn chưa phẫn nam trang bao giờ nhìn giống nho sinh một chút, hơn nữa chuôi phiến được làm bằng thép, bên trong có trang bị ám khí, dùng để phòng thân không thể tốt hơn. Cũng không nghĩ đến Cố Nguyệt Mẫn chẳng những là người giỏi mưu kế, cũng có đầu óc thương nhân, lập tức dùng bồ câu đưa tin để cho Mặc Ngôn tìm một nhóm người bắt đầu thực hiện vụ làm ăn này. Đây là cây quạt đầu tiên Nguyên Thương làm, Cố Nguyệt Mẫn luôn mang theo bên mình, ngắn ngủn mấy ngày, đã thành thói quen.
Nếu Cố Nguyệt Mẫn trừng mắt tức giận quát lớn, nói không chừng vị thanh niên có chút ngạo khí này sẽ còn cùng nàng tranh chấp xung đột, nhưng hai sư huynh đệ này thấy Cố Nguyệt Mẫn tuấn tú tiêu sái, lại khoan dung, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ, khiến vị thanh niên ngạo khí này cũng khó có thể phát hỏa.
Hai vị thị vệ trưởng Cổ Nghiên và Mộ Sính thấy thế, trong lòng đối với Công chúa khâm phục không thôi. Chủ tử như vậy đáng giá để đi theo.
Thiếu niên kia thừa dịp thanh niên còn không có phản ứng lại, lôi kéo hắn chạy nhanh đi. Thanh niên đi hai bước mới phản ứng lại, giãy dụa xoay người nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Nguyên Thương, thiếu niên ghé vào lỗ tai hắn nói: ” Đi về trước, bàn bạc kỹ hơn ! Nơi này nhiều cao thủ, chúng ta không phải đối thủ ! ”
Thanh niên biến sắc, tựa hồ lúc này mới phát hiện tình thế xung quanh, nóng vội cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn lướt qua thương đội Nguyên Thị của phủ Phò mã phủ Công chúa, ánh mắt có chút khinh thường, từ xa nhìn thoáng qua Nguyên Thương, ánh mắt không nỡ, thẳng đến khi thiếu niên lôi kéo hắn đi xa.
” Đại công tử, nhị công tử, có muốn thuộc hạ đuổi theo hay không… ” Trình Duyên đi tới, ở bên cạnh hai người Nguyên Thương Cố Nguyệt Mẫn thấp giọng nói.
Đại công tử là chỉ Cố Nguyệt Mẫn, nhị công tử là chỉ Nguyên Thương. Cố Nguyệt Mẫn mười bảy tuổi, còn Nguyên Thương mới mười sáu, so với Cố Nguyệt Mẫn nhỏ hơn một tuổi, hoá trang sau, phối hợp biểu tình trên mặt, thấy thế nào cũng giống một ca ca tiêu sái cùng một đệ đệ trầm mặc, khó tính. Nhìn bộ dáng các nàng, ngay cả Phong Lão Nhị càn quấy nhất cũng ngoan ngoãn thừa nhận – Công chúa Điện hạ là lão đại, Phò mã gia chỉ có thể là lão nhị, cuối cùng còn thở dài: ” Ôi, thảm, gia của chúng ta vừa thấy đã biết là sợ vợ, về sau chúng ta muốn đè đầu phủ Công chúa, thì phải nhờ vào công phu, gia không giúp được chúng ta ! ” Nói xong nhận lấy cái coi thường của ba vị thủ lĩnh.
Bao một cái khách điếm, biết rõ Nguyên Thương là nữ tử nên Cổ Nghiên lập tức đối với huynh đệ mình đánh một cái ánh mắt, cách Công chúa Phò mã rất xa ; Thấy sắc mặt Cổ Nghiên, Mộ Sính và lão trinh sát Phong Lão Nhị – có trực giác nguy cơ vượt xa người thường, cũng lôi kéo các huynh đệ của mình đi ra, chỉ có mười thân vệ đứng ở chỗ trọng yếu cách xa đó.
Trong phòng có trường ghế, Cố Nguyệt Mẫn cầm chiết phiến quạt quạt lười biếng dựa vào ghế, nửa híp mắt, chân ngọc thon dài đặt trên tay vịn, một chân hơi cong, không nói một lời.
Nguyên Thương ngồi ở bàn bên cạnh cách đó không xa lẳng lặng uống trà, chỉ cảm thấy đây là yên lặng trước bão táp.