Kinh Lôi đao của Nguyên Thương cùng Yêu Nguyệt kiếm của Cố Nguyệt Mẫn giao nhau để ở trên cổ người mới đến. Còn chưa nhìn rõ bộ dáng, đã nghe thấy thanh âm người này.
” Hắc, mới ra hang cọp, lại tiến vào hang sói, lão Thành ta hôm nay xui tám đời ! ”
Người này bộ dạng vô cùng cường tráng, ngồi dưới đất khom mình cũng cao hơn nửa người Nguyên Thương, phỏng chừng đứng lên ít nhất cũng cao khoảng một mét chín đến hai mét. Hắn khoảng ba, bốn mươi tuổi, chòm râu rậm rạp, so với hán tử mặt đen Trình Duyên này còn muốn uy vũ hơn nhiều. Hắn cả người đầy bụi đất, vạt áo trước đã rách nát, trước ngực một đạo vết thương dài, sâu ba bốn tấc, chỗ vết thương hở chảy rất nhiều máu, nhưng hắn giống như không có cảm giác, nghểnh cổ không hề sợ hãi.
Cố Nguyệt Mẫn kinh ngạc nói: ” Ngươi là Thành Thiên Phách ? ”
” Ừ ? ” Đại hán ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, ” Tiểu nha đầu quen biết ta ? ”
Cố Nguyệt Mẫn thu trường kiếm, nói: ” Thành sư huynh, ta là đệ tử nội môn của Tiêu Dao Chân Nhân, năm đó lúc nhập môn, ngươi có tới xem lễ, còn dạy cho ta một bộ chưởng pháp ! ”
Thành Thiên Phách trừng mắt nhìn nàng, kinh ngạc nói: ” Ai nha, ngươi là tiểu nha đầu thông minh kia ! ”
Cố Nguyệt Mẫn hướng cửa đối diện hô: ” Người đâu ! ”
Hai thân vệ canh cửa đẩy cửa tiến vào, chợt thấy một nam tử cả người đầy máu, trong mắt lộ ra cảnh giác, nhưng thấy Kinh Lôi đao của Nguyên Thương còn đặt trên cổ hắn, nên cũng không phải chuyện gì lớn, chắp tay nói: ” Đại công tử ! ”
” Đi gọi Phong Nhị Lang đến đây ! ”
” Vâng ! ”
Thân vệ đóng cửa rời đi, ánh mắt Nguyên Thương quét qua quét lại vài lần trên người Thành Thiên Phách, rồi mới chậm rãi thu hồi Kinh Lôi đao, lui ra sau một bước.
Thành Thiên Phách đối với đao kiếm đặt trên cổ hắn không chút để ý nào, ha ha cười nói: ” Không thể tưởng tượng được mệnh của lão Thành ta không tuyệt ! Cố sư muội, ta nghe lão gia tử nhà ta nói ngươi là kim chi ngọc diệp *, tại sao lại ở biên cương thâm sơn cùng cốc này ? ”
( * ) Kim chi ngọc diệp: Cành vàng lá ngọc. Chỉ con nhà quyền quý.
Cố Nguyệt Mẫn cũng không trả lời, điểm huyệt đạo quanh miệng vết thương của hắn, cười nói: ” Người luyện võ, thiên hạ có nơi nào không đi được ? ” Đối với Nguyên Thương nói, ” Thập Tam, đây là tứ đệ tử của Hoàng Tuyền Cốc, Thành Thiên Phách – Thành sư huynh, là con trai của sư thúc Thành Thiên Xa Hoàng Tuyền Cốc, cũng là một trong ngũ đại tông sư của võ lâm. ”
Nguyên Thương gật đầu. Người có liên quan đến ngũ đại tông sư nàng cũng đã gặp qua một lần. Lão ngoan đồng – Thần Cơ Tử Thần Y Môn kia không cần phải nói, đệ tử của Tiêu Dao Chân Nhân Thiên Vân Quan là người trong lòng nàng, vị tông sư Thiên Ngọc Lâu kia chưa gặp qua, nhưng cũng gặp qua Ngọc Khanh Hồng – đệ tử của Ngọc Hoàn Điền bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, đại đệ tử của Không Văn đại sư Bạch Mã Tự – chủ trì của Bạch Mã tự cũng gặp qua một lần, Hoàng Tuyền Cốc có vẻ thần bí, bất quá con của Thành Thiên Xa lại ngay trước mặt, cũng coi như đánh nhau mà quen. Nếu tính như vậy, võ lâm ngũ đại nhân vật đều có liên quan.
Cố Nguyệt Mẫn nói: ” Thành sư huynh, võ nghệ của ngươi là được chân truyền của sư thúc Thành Thiên Xa, ai lại có thể làm ngươi bị thương ? ”
Thành Thiên Phách cầm chủy thủ trong tay ở trên ống quần lau lau vết máu, cắm vào trong giày, nói: ” Đừng nói nữa ! Tiểu tử Lam gia kia bày ra mai phục, phục kích ta ! Hoàn hảo Yên Nương có nghĩa khí, cho ta một ánh mắt ra hiệu, nếu không lão Thành ta liền bại trong tay đám tiểu mao tử kia ! ” Nhìn thoáng qua Nguyên Thương, nói, ” Ngươi dùng nội công chính thống của Thần Y Môn. Ngươi là đệ tử của ai, sao ta không có nghe vài vị sư huynh nói qua có thu nhận đệ tử chân truyền ? Nếu sớm biết, nhất định đi cổ vũ ! ”
Cố Nguyệt Mẫn nói: ” Ngươi đoán xem ? ” Đối với Nguyên Thương nói, ” Thành sư huynh thích nhất là tham gia náo nhiệt, lúc trước ta nhập môn, Thành sư huynh cũng tới, ta xem hắn như sư huynh mà tôn kính. ”
Nguyên Thương nghe Cố Nguyệt Mẫn nói cùng Thành Thiên Phách thân cận như thế nào, bỗng nhiên phát giác, chính mình đối với chuyện trước kia của Cố Nguyệt Mẫn một chút cũng không biết, không biết nàng từng nhận thức qua người nào, cũng không biết nàng khi còn bé là thế nào trôi qua.
Nguyên Thương tuy thần sắc trên mặt không chút biến hóa, Cố Nguyệt Mẫn đã quen nhìn ánh mắt của nàng đọc thông tin, chỉ cần một động tác nhỏ của Nguyên Thương, liền có thể nhìn ra manh mối. Thấy Nguyên Thương không vui, cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nàng, nói: ” Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao ta lại vì chuyện lúc vào thành mà không vui chưa ? ”
Nguyên Thương sửng sốt, đúng vậy, chỉ là một vị sư huynh có chút thân cận với Cố Nguyệt Mẫn, đã làm cho nàng trong lòng buồn bực, Chu Vân Tuyền của Tiếu gia còn là thanh mai trúc mã với Tô Kì, Cố Nguyệt Mẫn sẽ lại nghĩ như thế nào ?
Trong lúc Nguyên Thương sửng sốt, Cố Nguyệt Mẫn đã lôi kéo tay nàng giới thiệu với Thành Thiên Phách, nói: ” Đây là Phò mã của ta, đúng là người của Thần Y Môn, cũng là đệ tử Thần Y Môn. ”
Thành Thiên Phách không tin, nói: ” Làm sao có khả năng ? Nếu không phải là đệ tử Thần Y Môn, chỉ là truyền nhân ngoại môn, không có khả năng học được Thiên Tàn chưởng của sư bá Thần Cơ Tử, xem chưởng lực này, nội lực cũng bất phàm như vậy, nhất định là thân truyền dòng chính ! ” Hai mắt nhìn kỹ, nói, ” Nhìn không giống như là sơn tặc, đạo phỉ ; cũng không giống đạo tặc độc hành [ một mình hành động ] cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhìn Phò mã của ngươi lãnh tĩnh nội liễm, có vài phần hương vị sát thủ, nhưng lại quá mức sạch sẽ, mùi máu tươi trên người rất nhạt, thụ thương cũng không có dính qua bao nhiêu máu tươi… Ừ, chẳng lẽ thật là đệ tử thế gia ? Thần Y Môn cho tới bây giờ đều chỉ nhận đệ tử hắc đạo, cũng không nhận con cháu quan lại, sẽ không vì hắn mà ngoại lệ đi ? ”
Cố Nguyệt Mẫn nhìn Nguyên Thương thản nhiên cười, nói: ” Không phải đệ tử thế gia, sao có thể trở thành Phò mã của ta ? Nhưng nàng không phải đệ tử của Thần Y Môn, mà là sư phụ của Thần Cơ Tử. ”
Thành Thiên Phách khó có thể tin nói: ” Cố sư muội, chuyện này cũng không thể đem ra đùa giỡn ? ”
Lúc này, thân vệ ngoài cửa vừa lúc đem hòm thuốc đến. Cố Nguyệt Mẫn nói: ” Thử xem liền biết ! Nếu không phải y thuật phi phàm, sư bá Thần Cơ Tử làm sao chịu bái sư ? ”
Nói vậy lúc này Thần Cơ Tử đang trên đường đi Tây Vực đi ? Hắc y nhân che chở cho Sở vương đào tẩu, mà Thần Cơ Tử gọi là ‘ Hoàng cá chạch ‘, là người thuộc một môn phái trong võ lâm hơn mười năm trước, bởi vì cùng Tần Hoàng quan hệ chặt chẽ, lúc Tần triều bị diệt, môn phái này che chở người còn sót lại của Tần triều rời đi, còn cùng Đại Yến đối địch, bị Đại Yến truy nã. Duy nhất khiến Thần Cơ Tử không cam lòng là, lúc môn phái này cùng Tần triều đào tẩu, còn mang đi một quyển《 Tần Hoàng nội kinh 》trong hoàng cung Tần Hoàng, nghe nói là kết tinh y học vĩ đại, Thần Cơ Tử nhớ thương bao lâu a, lúc còn trẻ vài lần đi hoàng cung trộm quyển sách này, nhưng lại bị nhóm cung phụng môn ngăn cản. Hiện tại có cơ hội, lập tức chạy như điên đi Tây Vực tìm kiếm.
Nguyên Thương cổ tay khẽ lật, ngân châm trong tay hướng trên người Thành Thiên Phách đâm xuống, thuần thục đem rượu, thuốc bột trị thương, thoa dược cho hắn.
Thương còn chưa xử lý xong, dưới lầu bỗng nhiên huyên náo. Cố Nguyệt Mẫn hỏi: ” Bên ngoài có chuyện gì ? ”
Thân vệ ngoài cửa đáp: ” Là người của hiệu buôn Lam gia đến. ”
Thành Thiên Phách mắng: ” Mẹ nó, thằng nhãi con này đuổi tới ! ”
Cố Nguyệt Mẫn âm thanh lạnh lùng nói: ” Đánh ra ! ”
” Vâng ! ” Thân vệ kia lớn tiếng nói, ” Đại công tử có lệnh, tự tiện xâm nhập đánh ra ngoài ! ”
Bọn thị vệ phủ Phò mã – Công chúa ở kinh thành đều là người hô phong hoán vũ vô pháp vô thiên [ kêu mưa gọi gió, coi trời bằng vung ], làm sao đem đám hộ vệ thương đội ở thành nhỏ xa xôi đặt ở trong mắt, đám người này chỉ sợ thiên hạ còn không loạn, lớn tiếng đáp: ” Tuân mệnh ! ”
Thành Thiên Phách nghiêm mặt nói: ” Các ngươi cẩn thận một chút ! Ta biết Cố sư muội ngươi là kim chi ngọc diệp, nhưng nhìn ngươi, hẳn là cải trang đến đây ? Lam gia ở Đại Yến quốc không là cái gì, nhưng ở Cổ Lan trấn này, cũng là địa đầu xà, cường long nan áp địa đầu xà *, các ngươi tốt nhất không nên cùng bọn hắn cứng rắn quá… Aiz — Ôi ! Ta nói Phò mã gia, ngươi nhẹ chút a ! ”
————–
( * ) Cường long nan áp địa đầu xà:
Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.
Còn nghĩa bóng: ( cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương ( phép vua thua lệ làng ).
————–
Nguyên Thương trong mắt lộ ra sát khí: ” Quản hắn Lam gia Lục gia cái gì, đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một đôi ! ”
Thành Thiên Phách nhìn nàng nói: ” Ôi, vị Phò mã gia này thật có vài phần sát khí ! Đại Yến khai quốc cũng được vài chục năm đi ? Hiện tại đệ tử thế gia tính tình như vậy thật hiếm có ! ”
Cố Nguyệt Mẫn bất động thanh sắc đánh gãy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thành Thiên Phách, nói: ” Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì ? Vì sao Lam gia không chịu buông tha đến bắt ngươi ? ”
Thành Thiên Phách đắc ý nói: ” Đương nhiên là chuyện tốt ! Ta cầm một chút đồ của Lam gia ! ” Thành Thiên Phách cố ý hạ giọng, thần bí nói, ” Đã gặp thì cũng có phần, sư huynh chia cho các ngươi một chút ! ”
” Có thể là bảo vật gì ? Còn có thể là Tần Hoàng bảo tàng hay sao ? ” Cố Nguyệt Mẫn cười nhẹ, trong mắt mang theo một tia vui đùa, hiển nhiên hoàn toàn không tin.