Lữ Văn Phong vẻ mặt căm phẫn, nói:”Minh Huy Công chúa là nữ nhi bệ hạ thương yêu nhất, dù sao cũng không thể để cho nàng vì cái tên nửa chết nửa sống này ở góa đi ?”.
“Bệ hạ còn có thể nói cái gì ? Tô Kì là trưởng tôn của Triệu quốc công, Triệu quốc công ở trong lòng bệ hạ là cái địa vị gì, người trong thiên hạ đều biết. Vì lão hồ ly này, đừng nói một công chúa, mười tám cái công chúa cũng bỏ được ! Ta nghe nói, Hoàng hậu có ý cho Thái tử lấy tôn nữ của Triệu quốc công làm trắc phi kìa !”.
“Không phải chỉ một cái Đại nguyên soái sao ? Công lao của ông ta, lại thế nào so được với gia gia của Phùng huynh ? Vẫn là năm đó thời điểm chiến tranh, Sở quốc công liền đi theo Cố thị hoàng tộc, ủng hộ lập Tiên đế, lại vì Đại Yến hoàng triều lập được công lao hiển hách…… Triệu quốc công Tô Phong, bất quá chỉ là khi Hoàng Thượng thượng vị chịu chút ít khổ sở thôi, Bệ hạ thiên vị ông ta quá…… Xem Tô Kì này bộ dáng ốm yếu, làm sao so được với Phùng huynh ngươi ? Huống hồ, Công chúa đối với hắn bất quá là gặp dịp thì chơi thôi, nếu muốn nói đến mến mộ, thì phải nên là Phùng huynh ngươi thiếu niên tuấn kiệt ngọc thụ lâm phong a !”.
Một phen nói làm khuôn mặt Phùng Triệt hiện lên ửng hồng, giống như có được Công chúa dễ như trở bàn tay. Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của tài tử Giang Nam Mẫn Hán Văn:”Tên vũ phu này, sao có thể ở tiệc rượu của Công chúa nói năng như thế ?”
Nguyên Thương sớm đem sự việc nhìn trong mắt. Lúc đầu, Công chúa ở đây, Mộ Dung Thanh Hoa còn có chút thu liễm, công chúa vừa đi, lập tức không chút nào che dấu đối với nhóm vũ nữ trong sân chỉ trỏ, ngôn ngữ hạ lưu, cố tình âm thanh còn không nhỏ, làm cho vài vị sĩ tử nhíu mày không thôi.
Tên Mẫn Hán Văn tuổi trẻ khí thịnh, lúc này liền nhịn không được đứng lên quát mắng.
Vài tên tùy tùng phía sau Mộ Dung Thanh Hoa nghe thấy có người đối với Tướng quân nhà mình ngang ngược chỉ trích, nhất thời mặt đầy hung quang, tay cầm chuôi đao, thân đao được rút ra khỏi vỏ hai tấc, hàn quang chợt lóe. Bọn họ ai cũng thân cường thể tráng, không chút thịt thừa, ánh mắt kiên nghị, đao cầm hữu lực, vừa nhìn là biết tinh binh này được tuyển từ trong trăm vạn quân binh chém giết mà ra.
Phùng Triệt cùng Lữ Văn Phong nguyên bản chỉ nhỏ giọng nói chuyện, lúc này ngạc nhiên nhìn giữa sân. Vẫn là Phùng Triệt phản ứng nhanh nhất, đứng dậy hoà giải nói:”Mộ Dung tướng quân bớt giận, thiếu niên không hiểu chuyện, ngài đừng để ở trong lòng !”.
Nguyên Thương ngồi trên trường ghế hoa lệ của Công chúa, không nhanh không chậm tiếp tục dùng bữa uống rượu, phía dưới tranh luận cùng đằng đằng sát khí cùng nàng không chút nào liên quan.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Hoa cười lạnh một tiếng, khẽ quát nói:”Động thủ !” Tùy tùng phía sau hắn lập tức rút đao nhào vào giữa sân. Nhìn thấy đao quang kiếm ảnh hướng giữa sân, nhắm về phía đám người bên trong.
Mộ Dung hét lớn một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang:”Không để một tên chạy thoát !”.
Mẫn Hán Văn sợ tới mức hai chân run lên, này nhóm sĩ tử động cũng không dám động, nhưng thật ra vị đứng đầu Thái Học viện Lâm Tu này tức giận đến xanh mặt nhìn gần mười tên binh sĩ giống như lang sói tiến vào bầy dê.
Lữ Văn Phong sợ tới mức liền tránh ở phía sau bàn Phùng Triệt. Phùng Triệt cũng là vừa sợ vừa giận, sớm biết Mộ Dung Thanh Hoa là cái mãng phu, không nghĩ tới hắn dám ở tiệc rượu Công chúa hành hung ! Phùng Triệt cố gắng trấn định, tuy rằng hắn luôn luôn sống an nhàn sung sướng, nhưng thân có võ, đảm nhiệm chức ngự tiền thị vệ, cũng có vài phần công phu thật sự. Đối với khuôn mặt đầy sát khí của nhóm binh sĩ, vẫn như cũ rút đao ra.
Còn không đợi hắn xuất thủ, bỗng nhiên thấy đám binh sĩ như lang như hổ đánh tới, mục tiêu là đám người đánh đàn kéo nhạc bên cạnh !
Lúc này, Nguyên Thương nhanh chóng phản ứng, đối với Tô Ấm bên cạnh nói:”Mau mau ! Đi bảo hộ Công chúa !”.
Tô Ấm vội vàng che chở nàng, nói:”Ta không đi ! Ta muốn bảo hộ người ! Minh Huy Công chúa……”.
Minh Huy Công chúa chết sống liên quan gì đến ta ?
Những lời này còn chưa nói, liền bị Nguyên Thương mắng trả lại:”Ngươi nói bậy bạ gì đó ? Công chúa nếu có chút sơ xuất, ta còn mặt mũi sống sao ?”.
Tô Ấm sửng sốt:”Thiếu gia, ta lần đầu tiên thấy người hung dữ như vậy……”.
“Lúc này còn lòng dạ nói lời vô nghĩa !” Nguyên Thương cả giận nói,”Nơi này Mộ Dung…… Mộ Dung sư huynh sẽ bảo hộ ta, ngươi nhanh đi bảo hộ công chúa đi !”.
Tô Ấm phục hồi lại tinh thần, trịnh trọng gật gật đầu, lập tức xoay người, bay vọt lên, trên đường đi chỉ chạm nhẹ trên rào chắn một cái liền bay vùn vụt nhiều trượng.
Nguyên Thương nhìn màn trước mắt ngạc nhiên, nghĩ rằng:”Đây là võ công ?”.
Nhìn chung quanh, vô cùng hỗn loạn, Mộ Dung mang theo nhóm tùy tùng cùng đánh với nhóm sát thủ lâu la chiến thành một đoàn, chúng sĩ tử chật vật chạy trốn, Lữ Văn Phong núp ở dưới bàn, Phùng Triệt gia nhập trận chiến, nơi nơi là tiếng thét chói tai của nhóm vũ nữ. Mà Tô Ấm cũng đã chạy đi tìm kiếm Công chúa.
So với trong kế hoạch còn tuyệt vời hơn ! Mọi việc đã an bài ! Nguyên Thương thừa dịp mọi người không chú ý đến nàng, cúi người leo đến mép thuyền, dư quang nhìn quét một chút bốn phía, liền muốn nhảy thuyền.
Đang ở giờ phút này, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm phía sau:”Phò mã gia, cẩn thận !”.
Nguyên Thương cảm giác trên cổ chợt xuất hiện hàn khí, lập tức hướng bên trái lăn một vòng, một thanh phi đao sượt qua cổ nàng, cắt đứt của nàng vài sợi tóc mai, thật sâu cắm trên hàng rào bằng gỗ, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Nguyên Thương lăn lộn trên mặt đất, thân thể xoay tròn, làm một động tác tránh né không có quy luật. Động tác này nguyên bản được dùng để tránh né súng đạn, lúc này dùng để tránh né phi đao, dư sức. Tuy rằng chủ nhân phi đao sử dụng nội lực, cũng không thể so với tốc độ viên đạn nhanh hơn đi ?
Nguyên Thương cảm nhận được sát khí bức người kia, đúng là thích khách lão huynh mà nàng chờ đợi từ lâu. Gọi thích khách lão huynh cũng không chính xác, phải gọi là thích khách Đại tỷ mới đúng. Nhìn nàng mặc trang phục cung nữ, cũng không biết Công chúa thông minh như vậy, như thế nào lại để cho nhiều thích khách như vậy trộn lẫn vào !
Lúc Nguyên Thương né tránh, vẫn chú ý vị trí bản thân. Nàng chỉ có thể bằng vào trực giác cùng kinh nghiệm để tránh né tập kích của vị cao thủ kia. Năm đó gặp được nguy cơ thế này nhiều không đếm xuể, nói cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng, kết quả hẳn là phải chết mà nàng đều có thể sống sót, huống chi chút nguy hiểm nhỏ nhoi hiện tại ?
Nguyên Thương trải qua khoảng thời gian rèn luyện này, thân thể tố chất đã không khác người thường là mấy, tuy rằng còn có chút yếu nhược, nội lực cũng bù cho chỗ thiếu hụt này, lần này cùng thích khách lão huynh giao thủ liên tục né tránh, thế nhưng cũng không cảm thấy quá sức. Xem xét tìm thời cơ, Nguyên Thương lăn về phía vài cái bàn mới vừa rồi dùng để ngồi xem ca múa. Lúc này mấy cái bàn đã bị ném đi, Nguyên Thương sớm biết này phi đao sẽ không đổi hướng, nên gắt gao nằm úp sấp xuống, ta không đi ra, có thể làm gì được ta ? Chờ thích khách bị người khác cuốn lấy, nàng sẽ chạy trốn.
Quả nhiên, trên thuyền hộ vệ đã đuổi tới. Thị vệ của Công chúa thoạt nhìn cũng là nhân vật hung hãn, dù không thể so với tùy tùng của Mộ Dung Thanh Hoa, nhưng nhìn thủ pháp ngăn địch, cũng có vài phần tương tự. Nguyên Thương thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hộ vệ Tô gia đưa cho Công chúa ? Minh Huy Công chúa vì muốn lôi kéo quan hệ với Triệu quốc công, ngay cả an nguy bản thân đều nguyện ý giao cho hộ vệ Tô gia ?
Nguyên Thương nhìn thoáng qua phi đao thích khách, là một nữ tử, nhìn bộ dáng nàng bất quá hơn hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, không khác gì thị nữ bưng trà rót nước trên thuyền, chính là màu da đen trên mặt cùng cổ tay ngẫu nhiên lộ ra da thịt màu trắng không đồng nhất.
Nguyên Thương trong lòng âm thầm cười nhạo đối phương không chuyên nghiệp — nếu là nàng chấp hành nhiệm vụ, thế nào cũng phải ngụy trang toàn thân cao thấp không chút sơ hở, lúc cần thiết thì không chỉ dịch dung hóa trang, còn phải dịch dung giải phẫu.
Khoảng cách gần không thích hợp dùng phi đao, trong tay thích khách cầm một thanh trường kiếm, ở đầu thuyền hỗn chiến, thỉnh thoảng chém vài tên hộ vệ, Nguyên Thương nương theo bàn con, cầm các loại dụng cụ che chắn lặng lẽ bỏ chạy, đi đến mép thuyền. Lúc này, chung quanh đã muốn không có người, nàng chính là cân nhắc từ đây nhảy xuống, bên cạnh lại có người gọi nàng:”Phò mã ! Ngươi không sao chứ ?”.
“……”.
Nguyên Thương thầm nghĩ: Công chúa điện hạ, ngài nếu hiện tại coi ta như không tồn tại để cho ta chạy trốn ta sẽ không có việc gì ! Ngài sao có thể như âm hồn không tan vậy ?