Tay vịn của ghế bằng gỗ tử đàn bị vỗ một cái vỡ nát, có thể thấy được chủ nhân nó tức giận như thế nào. Mấy người thị nữ bên cạnh thận trọng đứng một bên, không dám đến gần, rất sợ vị bệ hạ này dưới cơn nóng giận cũng đem mình chụp nát.
"Nói như vậy, tiểu nha đầu Cố gia cùng Phò mã của nàng nghênh ngang đến Gia Hưng?"
"Bệ hạ chớ nóng giận!" Người nói chuyện chòm râu hoa râm, mặc nho sam, phong phạm văn nhân. Hắn cho vẫy lui hạ nhân xung quanh, đợi đến khi chỉ còn lại hắn cùng Lữ Chấn Hải, mới không nhanh không chậm nói, "Bọn họ luôn miệng nói chiếu theo quy củ giang hồ mà làm, chúng ta cũng dựa theo quy củ giang hồ thu thập bọn chúng, khiến người trong thiên hạ ngậm miệng không thể nói!"
"Sao?" Lữ Chấn Hải nhìn quân sư của mình - Tể tướng Vu Quốc Chương của Đại Lữ, nói, "Vu đại ca mới từ Hàng Châu đến đây, không phải là vì thương nghị chuyện này chứ?" Xưng hô thần tử của mình là " Đại ca ", Hoàng đế như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vu Quốc Chương ở hoàng cung Hàng Châu thiết kế bắt giữ Cố Thường Y, bị vị kia của Thiên Ngọc Lâu làm hỏng chuyện tốt, cũng không thấy hắn có chút nóng vội, giống như người vạch kế hoạch thất bại không phải là hắn.
"Bệ hạ, vi thần đến, mặc dù không phải vì Minh Huy Công chúa, Phò mã, nhưng cũng cùng bọn họ có liên quan." Vu Quốc Chương cười nói, "Ta đến để giúp bệ hạ giải nan đề [ vấn đề khó ]."
Lữ Chấn Hải ha ha cười nói: "Chỉ là vài hậu bối chơi đùa, ta có thể có khó khăn gì. "
Vu Quốc Chương thấy Hoàng đế nhà mình chết cũng không thừa nhận, cũng không vạch trần, nói: "Tình hình chiến đấu ở Hoàng Hà đang trong thế giằng co, nếu không duyên cớ chịu thua, nhất định khiến Cố Kiến Khôn coi thường; nếu cứ tiếp tục, chẳng những kết cục không tốt, còn phí tiền của! Bệ hạ từng dương oai ở ngoại quốc, lần này giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cũng cần phải thật vẻ vang! "
Mặc kệ Lữ Chấn Hải ánh mắt thay đổi, Vu Quốc Chương thấp giọng nói: "Bệ hạ, ta vừa tra được tin tức..."
Hắn đè thấp thanh âm, chỉ có thể nghe thấy vài từ " bảo tàng ", " liên thủ ", " giết ", " trở tay không kịp ".
"Thần có tám phần nắm chắc! Cho dù không thành, cũng không chịu thiệt gì! "
Lữ Chấn Hải đã qua năm mươi, tóc hoa râm, nhưng mạnh mẽ hữu lực từ rễ gốc, giống như hùng sư, toàn thân cao thấp tràn đầy sức lực bộc phá. Hắn lẳng lặng suy tư, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, dần dần trở nên kiên định, bỗng nhiên nói:
"Một khi đã như vậy, còn cần suy tính gì nữa? Ta tung hoành đại hải, đối mặt sóng gió bất trắc, nào có sợ hãi qua? Đấu đá triều đình không thích hợp với ta, đến khi thành công lui thân, lại đi xông xáo giang hồ, nhìn một chút năng lực Cố Thường Y có tiến bộ không!"
Hai người đang nghị sự, người bên ngoài vội vàng vào bẩm báo: "Bệ hạ, bệ hạ, không tốt!"
Lữ Chấn Hải nhíu mày nói: "Có chuyện gì mà hoảng hốt rối loạn! Trời còn chưa sập đâu!"
"Bệ hạ a, Đông Lâm Vương cùng vị Phò mã gia Đại Yến đánh nhau!"
Lữ Chấn Hải sửng sốt, "Đánh nhau? Là Phò mã của Minh Huy Công chúa?"
" Vâng! "
Lữ Chấn Hải nhìn phía Vu Quốc Chương, nhưng Vu Quốc Chương nửa khép ánh mắt đứng bên cạnh không nói, hơn phân nữa giống như không tồn tại, một bộ dáng "Chuyện này ta không biết, cũng không do ta quản".
Lữ Chấn Hải vỗ trán. Đối với ngoại chất [ cháu bên ngoại ] của hắn thật bất đắc dĩ. Nhưng Lữ Chấn Hải không có con, thê tử mất sớm, muội muội thê tử có nhi tử, từ nhỏ được nuôi dưỡng bên mình, tình như phụ tử. Nếu ghế Hoàng đế này ngồi vững, Đông Lâm Vương mười phần là Thái tử của Đại Lữ. Chỉ là hắn ba năm trước đây nhìn thấy Minh Huy Công chúa liền nhớ mãi không quên.
Vị này giống "cha nuôi " của hắn, đối với triều chính mơ hồ, nhưng thật ra có vài phần giống hiệp khách võ lâm, cùng Giang Vương Cố Duệ cũng được xưng là " Đông Hải tiểu bá vương ". Nghe một chút danh hiệu cũng biết là loại người gì.
---------------
Trong thành Gia Hưng, so với Hàng Châu còn muốn náo nhiệt phồn hoa hơn vài phần, chỉ vì nơi này sắp bắt đầu đại hội võ lâm. Đại Lữ lại là thánh địa võ lâm, lần này nhân sĩ võ lâm tới Gia Hưng không dưới mấy ngàn người.
Chờ Lữ Chấn Hải đến Yên Vũ Lâu, thiếu chút nữa tức giận rơi xuống hồ.Chỉ thấy Yên Vũ Lâu của Gia Hưng mấy tầng lâu đều chứa đầy võ lâm nhân sĩ, mà bên ngoài có dựng một cây cờ gỗ treo lá cờ lớn hình Hải Long, trên đỉnh có một thanh niên diện mạo tuấn lãng đứng dáng Kim Kê Độc Lập *, tay cầm vò rượu, há mồm đổ vào.
( *) Kim Kê Độc Lập: Thế chỉ đứng 1 chân, chân còn lại co lên.
Những người phía dưới không ngừng ủng hộ:
"Vương gia, tửu lượng cao!"
"Vương gia không hổ là " Đông Hải tiểu bá vương ", tửu lượng thật tốt!"
Lan can lầu ba đứng một đám người mặc y phục thị vệ vương phủ, chờ Lữ Thiên Tứ uống xong một vò, liền lấy một vò đem tới. Những thị vệ này thân thủ không tệ, Lữ Thiên Tứ công phu cũng tốt, nhẹ nhàng bắt lấy một vò rượu từ không trung, ngón trỏ cùng ngón giữa ở cạnh vò nhanh chóng cạy mở, ném đi lớp giấy dầu che vò rượu, sau đó ngửa đầu, rót rượu.
"Công phu thật giỏi!"
"Một chiêu Long Trảo Thủ tuyệt vời!"
Lữ Chấn Hải tức giận vỗ cây cột một cái, chỗ bị hắn vỗ " Phụt ~ " một tiếng hóa thành bột phấn.
"Tiểu súc sinh!"
"A?" Lữ Thiên Tứ nghe thấy tiếng rống giận quen thuộc, quay đầu nhìn lại, ánh mắt say lờ đờ mông lung có chút hoảng hốt "A? Có hai lão cha? " Sau đó hắc hắc nhếch miệng cười, "Lão cha a, sao ngươi lại tới đây?"
"Còn không mau cút xuống cho ta?"
Ba chữ " mau cút xuống " giống như sét đánh vang dội, toàn bộ mọi người trong Yên Vũ Lâu đều cảm thấy bên tai không ngừng nổ vang. Chậc chậc, đây là sư tử hống của Thiếu Lâm?
Lữ Thiên Tứ ném vò rượu, tùy tiện để vò rượu rơi xuống hồ, cất bước đến chỗ Lữ Chấn Hải, tựa hồ đã quên chính mình đang ở nơi nào, bước đi lắc lư như trên đất bằng.
Lữ Chấn Hải hoảng sợ, đang muốn đi đón hắn, đã thấy hắn tiến về trước nửa bước, rồi xoay người lộn ngược ra sau, vững vàng rơi xuống cạnh cọc gỗ.
Bên cạnh có người nhìn thấy vị Hoàng đế Lữ Chấn Hải này khẩn trương đến mức tiến lên nửa bước, đều cười trộm không thôi, khiến Lữ Chấn Hải xanh mét mặt. Nhưng nơi này đều là võ lâm hào kiệt đao kiếm đều dính máu, lại người đông thế mạnh, lá gan có lớn, cũng không muốn phật lòng.
Lữ Thiên Tứ lúc này mới phi thân, dừng ở một góc lầu ba cạnh hồ, ợ một cái ngồi xuống, đối với thiếu niên mặc thanh bào nói: "Thế nào? Bản vương công phu vẫn còn tốt lắm?"
Nguyên Thương mặc thanh bào thản nhiên liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói bốn chữ: "Thủ hạ bại tướng."
Lữ Thiên Tứ lơ đểnh, nói: "Luận võ thua liền thua, ta chịu thua, đã leo trên cột biểu diễn! Nhưng làm phò mã cũng không phải làm cao thủ đệ nhất thiên hạ, không thể chỉ lấy võ công luận thắng thua! Ngươi nếu muốn kết hôn với đệ nhất mỹ nữ võ lâm chúng ta, thì văn võ phải toàn tài!"
Cố Nguyệt Mẫn mặt tràn đầy mỉm cười giúp Nguyên Thương châm rượu, Nguyên Thương nhìn hắn một cái, nói: "Ta rất không thích ngươi."
Lữ Thiên Tứ cười ha ha: "Thật trùng hợp, ta cũng...ợ... rất không thích ngươi!"
Lữ Chấn Hải hai ba bước đi tới, quát khẽ nói: "Không ra thể thống gì!" Lữ Thiên Tứ ngồi ở lan can dựa vào cây cột khép hờ ánh mắt không quan tâm hắn.
Lữ Chấn Hải ôm quyền hướng Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương, hào sảng cười nói: "Cố gia chất nữ, đã lâu không gặp! Đây là " Diệt lỗ Phò mã " của ngươi?"
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng cười đáp: "Lữ sư thúc quá khen, tiểu hài tử đùa giỡn thôi, là do Mộ Dung tướng quân cùng chúng tướng sĩ xả thân quên mình."
Hai người chậm rãi nói, ngôn ngữ thân cận, giống như thân quen cảm tình vô cùng tốt, chuyện ║Hoàng cung đạo bảo ║, ║ Hồ Châu vây thành ║ cũng coi như chưa từng phát sinh.