Thu Bảo nhìn công chúa nhà mình tung người nhảy lên hòn non bộ tim cũng muốn rớt ra ngoài, cái này nếu như té một cái thì không biết làm sao bây giờ!
Bất quá trên hòn non bộ, người nọ trái lại không thèm để ý chút nào, như trước làm theo ý mình mà leo trèo từ chỗ này qua chỗ khác, còn thỉnh thoảng nói chuyện với người theo ở phía sau: Thu Bảo! Ngươi mau lên đây đi! Trên này chơi thật vui a!
Thu Bảo có thể nói cho công chúa bản thân sợ độ cao không? Không nhìn xuống còn đỡ, một khi nhìn xuống! Ai nha má ơi, nàng chỉ cảm thấy đôi chân của mình đều run rẩy như cày sấy, run rẩy nhìn người nọ vui vẻ sung sướng, nước mắt lưng tròng: Công chúa, ta sợ
Không có tiền đồ! Ngươi không lên đây, vậy ta đi xuống dưới . Nói xong cũng không để ý đến Thu Bảo đang run rẩy, chân điểm nhẹ lên hòn non bộ bên dưới, dùng sức nhảy một cái liền bay đến đỉnh núi giả bên kia, vừa xoay người một cái đã vững vàng đáp xuống đất.
Công chúa, ta làm sao bây giờ a? hai tay Thu Bảo vịn thật chặc bề mặt hòn non bộ, chỉ dám di chuyển đầu.
Chỉ thấy người nọ trên mặt đất, vỗ vỗ tay, hướng về phía Thu Bảo nhếch miệng cười cười, hô lớn: Ta không phải đã dạy ngươi khinh công sao, chính ngươi tự mình bay xuống đi.
Nói đùa sao? Thu Bảo ngay cả nhìn cũng không dám, còn kêu nàng bay xuống dưới? Công chúa người đây là muốn mạng ta a!
Nếu ngươi không xuống, vậy ngươi ở trên đó từ từ ngẩn ngơ đi, bổn công chúa hiện tại đói bụng , sẽ không bồi ngươi .
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy hạ nhân thông tri: Hoàng thượng giá lâm!
Cảnh Dương! Hoàng đế sủng nịch nhéo nhéo cái mũi của tiểu nha đầu tinh nghịch trước mắt này: Lại đang khi dễ Thu Bảo có phải không, ngươi xem nhìn ngươi có giống bộ dáng nữ hài tử không, xem ra trẫm đã chiều hư ngươi.
Nào có! Cảnh Dương ôm cánh tay Mộ Dung Thần mà bắt đầu làm nũng: Dương nhi rất nghe lời phụ hoàng!
Không nói mấy câu liền chọc cho Mộ Dung Thần cười ha ha.
Nô tì tham kiến hoàng thượng. Hai cha con đang trò chuyện vui vẻ, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói yếu ớt, kỳ thực Thu Bảo đã nói vài lần, nhưng thân nàng ở trên cao, một chút âm thanh yếu ớt như thế đã sớm tiêu tan trong gió.
Mộ Dung Thần liếc mắt nhìn bảo bối nữ nhi của mình, loại chuyện này ngoại trừ nàng thì còn ai có thể làm ra, Cảnh Dương phản đối thè lưỡi làm mặt quỷ, Mộ Dung Thần vươn tay chạm mũi của nàng một cái: Ngươi nha! .
Sau đó Mộ Dung Thần liền sai người: Các ngươi đi lấy một cây thang, đưa người xuống đây.
Dạ! Đái đao thị vệ một trái một phải mang đến một cái thang, lúc này Thu Bảo mới bạo dạn run rẩy trèo xuống thang, khoảng cách này cũng có chút dài a, bất quá rốt cuộc cũng được tiếp đất an toàn, sau khi chân giẫm lên đất, cảm giác an toàn trong nháy mắt kéo tới làm nàng có xúc động muốn hôn mặt đất, bất quá lúc này trước tiên phải khấu tạ thánh ân.
Nô tì tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn công chúa! .
Hoàng nhi năm nay cũng mười lăm rồi, cuối cùng cũng khôn lớn trở thành một đại cô nương. Mộ Dung Thần khẽ vuốt mái tóc của Cảnh Dương, trong đầu tái hiện lại hình dáng năm nàng vừa sinh ra, vừa suy nghĩ một chút nói: Dương nhi cảm thấy đại công tử của Tống thừa tướng thế nào?
Cảnh Dương không rõ vì sao phụ hoàng lại muốn gộp chung tuổi tác của nàng với đại công tử của Tống thừa tướng mà hỏi, tuy là không rõ nhưng nàng không suy nghĩ nhiều, trả lời: Tống Tuấn Dật văn võ song toàn, sau này nhất định là trụ cột của đại Chu ta.
Ha ha! Nói rất hay! Ta đây phối hắn làm phò mã cho Dương nhi chịu không? Mộ Dung Thần cũng rất hài lòng Tống Tuấn Dật, bằng không hôm nay cũng sẽ không cùng Dương nhi nói những lời này.
Phò mã? Ta không muốn! Suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là bẫy, Cảnh Dương vừa nghe hai chữ Phò mã thì bĩu môi.
Mộ Dung Thần cau mày: Vừa rồi không phải còn khen hắn sao, tại sao hiện tại lại không muốn?
Cảnh Dương vội vàng giải thích: Hắn văn võ song toàn thì có lợi đối với quốc gia xã tắc, nhưng không liên quan đến Dương Nhi, hơn nữa Dương nhi không muốn lập gia đình, Dương nhi muốn ở bên cạnh phụ hoàng cả đời!
Lại nói bậy, trẫm thấy Tống Tuấn Dật này cũng không tệ, ngươi cũng biết toàn bộ nữ tử trong thành Việt Dương muốn gả cho hắn đếm không hết kia!
Nhưng mà phụ hoàng, ta cùng Tống Tuấn Dật này gặp cũng không có gặp qua mấy lần, cứ như vậy mà gả cho hắn chẳng phải là quá mức qua loa. Cảnh Dương vẫn tiếp tục phản bác.
Giữa chân mày Mộ Dung Thần nhíu lại: Hôn nhân đại sự, từ xưa đến nay đều là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn! Sau đó lại tình ý sâu xa nói: Mẫu phi của Dương nhi mất sớm, trẫm nhất định phải vì ngươi chọn một người phu quân tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai sau khi thượng triều ta sẽ cùng Tống thừa tướng thương nghị việc này.
Phụ hoàng!
Mộ Dung Thần không đợi Cảnh Dương nói cái gì nữa, dùng uy nghiêm thiên tử bức lui Cảnh Dương.
======================================
Công chúa, chúng ta thực sự phải đào hôn a? Thu Bảo dùng tốc độ rùa bò thu dọn bao quần áo, từ lúc hoàng thượng đi, công chúa giống như hầu tử bị lửa thiêu, không ngừng chạy tới chạy lui, trời sắp tối mới an ổn trở lại, bất quá lời nói sau đó, ngược lại làm cho Thu Bảo sợ vỡ mật!
Công chúa muốn đào hôn a!
Phi! Cái gì đào hôn, thánh chỉ chưa hạ xuống, không tính là đào hôn, bản công chúa đây chỉ muốn cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình! Nói xong xoay người đi vào trong phòng A? Bảo kiếm của bổn công chúa đâu?
Công chúa, theo như nô tì nói thì Tống công tử không tệ , văn võ song toàn lại tuấn tú lịch sự , trong thành Việt Dương chúng ta không biết có bao nhiêu thiếu nữ vì hắn mà chết mê chết mệt a?
Trong thời gian nói chuyện, Cảnh Dương ở trong phòng đã tìm được bảo kiếm, nàng vừa tuốt vỏ liền có một đạo bạch quang hiện lên, hàn khí chợt lóe trực tiếp lướt tới gáy Thu Bảo.
Công chúa nô tì sai rồi, nô tì không dám nói lung tung nữa, ngài tạm tha nô tì đi! Thu Bảo nhìn bảo kiếm ngân quang chập chờn trước mắt mình, lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn a, nàng đối với kiếm pháp của công chúa ngược lại không dám khen tặng.
Xoay kiếm một vòng, trong chốc lát kiếm đã tra vào vỏ, Cảnh Dương nhìn về phía Thu Bảo xem xét bảo kiếm trong tay, cười nói: Xem bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa, mau nhanh thu thập, giờ Tý tối nay thì xuất phát, chúng ta bắt đầu cuộc sống của nữ nhân giang hồ phiêu bạt chân trời!
Thu Bảo khóc không ra nước mắt, lúc nãy không phải nói là cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình sao? Tại sao chỉ một thanh bảo kiếm sáng ngời lại trở thành nữ nhân giang hồ rồi?
Hai người cải trang trang phục một phen, từ một tiểu nữ tử xinh đẹp cứ như vậy trở thành tiểu nhi lang tuấn tú.
Hoàng thượng đại sự không ổn! ngày mới vừa lên Tổng quản thị vệ liền hoảng hốt chạy vào.
Chuyện gì? Hoảng hốt như thế? Mộ Dung Thần có chút không vui nhìn hắn.
Khởi bẩm hoàng thượng, giờ Tý đêm qua công chúa đả thương thị vệ canh giữ Thạch Môn, trốn ra khỏi cung rồi.
Cái gì! Ba một tiếng Mộ Dung Thần đã khép lại tấu chương trong tay.
Thỉnh hoàng thượng giáng tội!
Tổng quản thị vệ đầu đổ đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, kỳ thực đêm qua cũng không phải thị vệ không ngăn được, mà là không dám ngăn cản, bằng không chỉ bằng công phu mèo quào kia của công chúa, làm sao có khả năng đánh thắng thủ vệ võ công cao cường.
Phức tạp trong đó Mộ Dung Thần tự nhiên hiểu rõ, nữ nhi nhà mình nuôi lớn, bản thân đương nhiên hiểu rõ nhất, nàng muốn xuất cung ai dám ngăn cản, lại liếc nhìn người quỳ trên mặt đất, cau mày phủ trán: Mà thôi, chuyện này không thể trách ngươi, có người đi theo công chúa không?
Khởi bẩm hoàng thượng, có người theo.
Khoát tay áo cho hắn trước tiên lui ra, lại nhìn bàn đầy tấu chương thở dài, ai, cũng không biết hài tử này khi nào mới trưởng thành, cứ để nàng đi chơi một chút đi, chơi đủ cũng sẽ hồi tâm.