Chủ nhật, Lạc Khánh Đào không đi đánh golf, cũng không đi câu lạc bộ hội viên cao cấp, vẫn ở trong thư phòng lầu hai kiêm phòng làm việc.
Lạc Dĩ Phương biết được từ trong miệng quản gia là chú Triệu, hôm nay trong nhà có một vị khách quý tới, nghe nói là vị khách quý từ Hương Cảng xa xôi tới, chính là thời gian này cướp không ít vụ làm ăn trong tay công ty Khánh Phú, là “Đầu sỏ gây nên” quậy đến cha đau đầu nhức óc.
Chú Triệu còn len lén nói cho cô biết, nửa giờ sau, ngay cả bên tập đoàn Thịnh Khang cũng có người đi ô tô đến, toàn bộ tập trung ở lầu hai không biết bàn bạc cái gì.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng, cô nghĩ, tám phần là bởi vì nghe được tập đoàn Thịnh Khang, khiến cho cô không khỏi suy nghĩ đến hôn ước buồn cười lại không biết làm như thế nào.
Mấy ngày nay, cô tránh né theo bản năng, không muốn để quá nhiều tâm tư vào chuyện tương lai, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, cứ trốn tránh không phải là cách.
Cô yêu một người đàn ông, tình cảm như vậy cho cô dũng khí, để cho cô bắt đầu nằm mộng, hơn nữa muốn biến ước mơ thành sự thật.
Có lẽ, cô thật sự có thể cầu xin cha, cho phép hôn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Thịnh, để cho cô tự do yêu, gả cho người trong lòng chân chính.
Gặp gỡ người đàn ông giống như rượu mạnh đó, cả người cô hoàn toàn thần phục, trừ anh ôm ra, cô không cách nào để cho người đàn ông khác đối xử thân mật như vậy.
Haizzz... Cho dù như thế nào, cô nhất định phải tìm chút thời gian nói chuyện này một chút với cha, có lẽ chờ sau khi cha xử lý xong chuyện của công ty, giải quyết phiền toái, mới có tâm tình nghe cô nói đi!
Cốc, cốc –
Tiếng gõ cửa khiến Lạc Dĩ Phương phục hồi tinh thần lại, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về, mang theo giọng mũi nói: “Đi vào.”
Tối qua sau khi hết giờ lên lớp, trên đường về nhà dính chút mưa, khiến cho cô hôm nay vừa tình lại chìm vào hôn mê, chắc bị cảm.
Quản gia là chú Triệu đẩy cửa ra, cung kính nói: “Tiểu thư, lão gia muốn ngài lên lầu hai.”
Lạc Dĩ Phương hơi ngẩn ra, “Biết là chuyện gì không?”
“Lão gia chưa nói, chỉ có điều... Hình như không quá cao hứng, trong thư phòng truyền ra tiếng cãi vã, người của nhà họ Thịnh vừa rồi giận đùng đùng rời đi, vì không biết vì chuyện gì mà huyên náo rất không vui vẻ, chắc có chút liên quan đến vị khách quý từ Hương Cảng kia.” Chú Triệu luôn thương cô, không nhịn được nhiều lời một chút.
Lạc Dĩ Phương ấn nhẹ giữa hai chân mày chau lại, gật gật đầu, ôn hòa nói: “Cháu biết rồi. Chú Triệu, cám ơn.”
“Tiểu thư phải cẩn thận.”
“Vâng.” Đột nhiên cảm thấy lạnh, cô tiện tay cầm một chiếc áo khoác choàng lên, đi ra phòng ngủ.
Sau hai phút, Lạc Dĩ Phương đi đến thư phòng lớn trên lầu hai.
Cô không biết mình đang khẩn trương cái gì, cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra... Vỗ vỗ gương mặt, miễn cưỡng lên tinh thần, lại hít sâu mấy cái, cô mới lễ phép gõ cửa, theo đó vặn tay cầm đẩy ra.
“Cha, chú Triệu nói ngài có chuyện tìm con?” Nhìn thấy cha đứng trước bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, Lạc Dĩ Phương đi tới, đến chỗ cách ông ba bước chân thì dừng lại.
Đuôi khóe mắt thoáng liếc qua, có một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh cửa sổ sát đất.
Bởi vì do ngược sáng, cộng thêm người nọ đưa lưng về phía cô, Lạc Dĩ Phương không cách nào lập tức nhận ra được tướng mạo của đối phương, huống chi cha ở đây, cô tập trung ý chí, theo thói quen khẽ cúi cổ xuống, hiền hòa mà nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Không khí có cái gì rất không đúng, trái tim của cô vô duyên vô cớ đập thình thịch.
Cắn cắn môi, đang định lấy dũng khí ngẩng đầu lên, đột nhiên một tiếng tát, đau nhức vỡ ra trên mặt cô.
Lạc Khánh Đào hung hăng quăng một cái tát lên mặt con gái, Lạc Dĩ Phương còn chưa kịp phản ứng, bàn tay thứ hai lại vung lên, cô bị đánh đến ngã vật xuống đất, trong lỗ tai vang lên ù ù.
“Mày đồ đê tiện không biết xấu hổ! Muốn để cho đàn ông làm như vậy, dứt khoát đi làm kỹ nữ đi!” Lạc Khánh Đào cao giọng mắng to, giơ chân lên đạp tới.
Lạc Dĩ Phương không có cách nào phản ứng, hai gò má đau đến mức để cho cô không có cách nào suy nghĩ, trơ mắt chịu đau, bóng đen cao lớn vẫn đứng bên cửa sổ đột nhiên nhảy vào, ngăn cản ở trước mặt cô.
“Tôi nói rồi, ông tốt nhất đừng động đến cô ấy.” Giọng nói trầm thấp mang theo lực lượng đáng sợ, hình như kiềm chế lấy tức giận cực lớn.
Lạc Dĩ Phương cho rằng mình nghe lầm! Suy cho cùng... Âm thanh tạp nham vẫn còn không biến mất toàn bộ trong lỗ tai cô, thêm nữa... Đầu cô hôn mê bành trướng, còn hơi muốn ói, thêm vào đó... Nơi này là nhà họ Lạc, là thư phòng của cha, sao cô có thể nghe thấy giọng nói của Đường Liệt?!
Cái này nhất định là mơ, là bản thân cô suy nghĩ lung tung tạo thành, không thể nào... Không thể nào...
Nhưng mà tất cả không thể nào, khi người đàn ông đó khom người xuống, nâng khuỷu tay của cô đỡ cô dậy thì tất cả đều biến thành có thể.
“Anh... Liệt...” Cô chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, anh tuấn như vậy, tính tình thẳng thắn như vậy, thế nhưng ngũ quan lại rót vào vẻ gì đó khiến cho cô cảm thấy xa lạ.
Cách Đường Liệt nhìn cô, không hề ấm áp dịu dàng nữa, trong mắt âm u không thấy đáy, dáng vẻ tuấn mỹ trở nên kiên cường, lạnh lùng, không lưu chút tình cảm.
“Anh... Sao anh lại ở trong này?” Lạc Dĩ Phương đột nhiên thấy buồn nôn, đau lan tràn trên mặt, cô nghĩ, mặt của cô khẳng định sưng lên rồi.
Đường Liệt híp mắt lại, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nhìn thấy ông ta định đánh em, em không biết tránh ra sao? Chỉ biết như con ngốc đứng đó, rốt cuộc em có đầu óc hay không?!”
“Em... Em...” Cô hoàn toàn không làm rõ được tình huống.
Đường Liệt lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tôi không hy vọng đồ sở hữu của mình có tổn thương gì.”
“Liệt... Anh, anh có ý gì?” Hai chân của cô gần như không đứng vững được, nếu như không phải một cánh tay của Đường Liệt nâng đỡ cô, cô thật sự sẽ không chống đỡ nổi.
“Có ý tứ gì?!” Lạc Khánh Đào tức giận đến xanh mặt, không kiềm chế nổi gầm thét, ông nắm một xấp hình ném vào Lạc Dĩ Phương, “Mày còn có mặt mũi hỏi có ý tứ gì?! Mày đã sớm từ tám trăm năm trước cấu kết với thằng này, lại bị nó ăn sạch sành sanh, bây giờ thì hay rồi! Bên tập đoàn Thịnh Khang la hét muốn từ hôn, hai nhà kết thân hoàn toàn thất bại, mặt của tao đều bị mày vứt sạch, mày còn muốn như thế nào nữa?!”
Từng tấm hình tản ra trước mặt Lạc Dĩ Phương, ào ào rơi đầy đất, cô cúi đầu yên lặng nhìn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy máu khắp người giống như bị rút sạch rồi, cả người giống như bị ngâm ở tầng băng sâu nhất, hoàn toàn đông cứng, nhúc nhích cũng không thể...
Trên tất cả tấm hình đều là cô – cô đang ngủ, cô thân thể trần trụi, mặc dù từ ngực đến chân vẫn đang đắp cái mền thật mỏng, nhưng toàn bộ trên vai và một đôi chân ngọc thon dài phơi bày ra ngoài lại hiện lên vết đỏ tươi y hệt hoa hồng, hơn nữa tóc xốc xếch rối bù, cùng với khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ rỉ ra mồ hôi hột... Người dốt nát đi nữa đều có thể một cái đã nhìn ra, người phụ nữ trong hình dưới tình huống gì, mệt mỏi mà mất đi ý thức.
Ai có thể nói cho cô biết, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
“Anh... Là anh chụp?” Cô cứng đờ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt khóa thật chặt người đàn ông bên cạnh.
Đường Liệt trầm tĩnh nhìn vào mắt cô, đột nhiên, gương mặt tuấn tú bí ẩn lộ vẻ đùa cợt, “Chụp được không tệ chứ? Em rất model, rất ăn ảnh.”
“... Tại sao?”
Khóe miệng anh vểnh lên, “Chơi thật thú vị.”
“Anh -” Trong lòng giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, Lạc Dĩ Phương giơ tay lên định tát anh, cổ tay nhỏ bé yếu ớt lập tức bị túm lấy.
Sức lực của anh nặng nề, giữ cô thật chặt, nhưng cô đã không hề có chút cảm giác gì, bởi vì lòng đau như vậy, đau đến toàn thân phát run, đau đến không ra được chút xíu sức lực gì.
Trước mắt cô tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh, không hề liếc thấy khi Đường Liệt ôm cô vào trong ngực thì đáy mắt tối tăm chợt lóe lên khẩn trương rồi biến mất.
Lạc Dĩ Phương nhẹ nhàng chớp chớp mi, khó chịu trong đầu vẫn vô tình dây dưa cô.
Không muốn... Tại sao lại có thể như vậy với cô? Cô đã làm sai điều gì? Ai có thể tốt bụng nói cho cô biết... Tại sao... Tại sao...
Khóe mắt tràn ra nước mắt, hô hấp hơi khổ sở khó khăn, lại một lần nữa mở mắt nhìn trừng trừng, lúc này, tiêu cự trong mắt rốt cuộc trở nên rõ ràng, cô cũng tỉnh lại từ trong mộng không yên ổn, phát hiện mình nằm trên giường lớn đến thần kỳ.
Trần nhà trong phòng cố ý xây cao, trang hoàng và bài trí hoàn toàn xa lạ, nhưng nhìn ra được, đều được người có tiếng tăm khéo tay thiết kế, mang theo phong tình châu Âu nhàn nhạt.
Đây là nơi nào? Cô ngủ thật lâu sao? Tại sao ngoài cửa sổ đã là ban đêm?
Vấn đề liên tiếp khiến cho Lạc Dĩ Phương trăm mối cũng không có cách giải, cô vén chăn lông vũ lên đang định xuống giường, mới phát hiện quần áo trên người đã bị cởi đi, đổi thành một bộ đồ ngủ tơ tằm mềm mại lại thoải mái.
Cô ngây ngốc, tiếp theo nghe ngoài cửa truyền tới tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngẩng lên, đã nhìn thấy cửa phòng bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người hơi mập đẩy xe thức ăn nhỏ đi vào.
Nhìn thấy Lạc Dĩ Phương ngây ngốc ngồi trên giường, người phụ nữ trung niên vui vẻ chớp mắt mấy cái, cười nói: “Cô tỉnh rồi hả? Rất tốt rất tốt, ngủ được thật đủ tinh thần mới có thể tốt được, tôi nấu chút đồ cho cô, còn nấu canh, rất bổ, cô bị cảm, phải uống nhiều một chút.” Giọng của bà rất kỳ lạ, mang theo giọng Quảng Đông nồng đậm.
“Xin hỏi... Đây là đâu?” Lạc Dĩ Phương không nhịn được.