Diêu Vi hé mở đôi mắt mơ hồ, trong căn phòng rộng lớn này chỉ có một mình cô nằm trên giường, toàn bộ cơ thể chằng chịt dấu vết xanh tím cùng nơi tư mật ẩn ẩn đau đớn nhắc nhở cô mọi chuyện tối hôm qua đều là sự thật.
Bị Quý Hàn làm cho cao trào liên tiếp hai lần sau đó thì ngất xỉu, thế nhưng người đàn ông kia lại còn không chịu buông tha cho cô, sau khi tỉnh lại, lại bị hắn đè lên dùng đủ mọi tư thế ở trong phòng khách thượng cô dù cho cô có khóc lóc cầu xin tha thứ cũng không buông tha.
Ngẫm lại thật muốn làm người ta bốc hỏa!
Diêu Vi nghiến răng nghiến lợi, trên người sạch sẽ không có cảm giác nhớp nháp, hiển nhiên đã được tẩy rửa sạch sẽ, nơi tư mật tuy rằng ẩn ẩn đau nhưng cảm giác mát lạnh kia nhắc nhở cô nơi đó đã được thoa dược.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức bên đầu giường, bây giờ đã ba giờ chiều, với tính cách của hắn hẳn hiện tại đang ở bệnh viện.
Diêu Vi thầm hận đấm xuống đệm giường, trong lòng có hỏa mà không chỗ phát, bị một người đàn ông lăn qua lăn lại một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại lại không thấy tên cầm thú đó đâu.
Diêu Vi cười lạnh, theo như những gì xảy ra hôm qua, Quý Hàn chỉ sợ đã muốn cùng cô nhấc lên một tầng quan hệ. Hừ, kế tiếp chính là làm Quý Hàn thừa nhận tình cảm của hắn, tới thỉnh cầu Diêu Vi tha thứ.
Làm việc quá phận sự như vậy, còn trông mong cô cấp một bộ mặt tốt cho hắn? Hừ, đừng có mơ.
Diêu Vi chịu đựng đau đớn trên người xuống giường mặc quần áo, nhìn trong gương chính mình một thân tuyết trắng chằng chịt dấu vết xanh tím, cô ở trong lòng đem Quý Hàn mắng đến ngàn lần!
Tên hỗn đản!Một tên nam nhân đã cấm dục được bao năm như vậy nay bỗng nhiên liền biến thành cầm thú?!! Chẳng lẽ hắn không biết thân thể này là lần đầu tiên sao?!
Diêu Vi khuôn mặt lạnh lùng thay quần áo, lại chịu đựng đau đớn đến phòng bếp lấy một chút thức ăn lấp đầy bụng.
Ăn uống no đủ mới chầm chậm trở về phòng thu thập hành lí, cô tính toán về nhà cha mẹ Diêu Vi một thời gian.
Bây giờ đi làm ở công ty kia cũng không tốt, Quý Hàn đánh Đường Giang một quyền, cô nếu còn đi làm, không chừng bị Đường Giang khi dễ đâu! Tên kia vừa thấy liền không phải dạng người rộng lượng, hắn làm sao có thể không lợi dụng tình thế lúc này, thừa nước đục thả câu.
Tiền lương thực tập một tháng cũng không đáng bao nhiêu, dù sao cô cũng vì tiếp cận Quý Hàn mà đến, hiện giờ mục đích đã đạt được, như vậy cần gì phải ở lại.
Đem mọi thứ bỏ vào vali xong xuôi cũng đã năm giờ chiều. Diêu Vi khoác một chiếc túi xách màu trắng trên vai, đẩy vali ra đến cửa, đang định mở cửa, cửa lại bị một người bên ngoài mở ra.
Áo mũ chỉnh tề, mang theo kính mắt gọng mạ vàng Quý Hàn xuất hiện ở ngoài cửa, trong tay hắn còn xách một hộp đồ ăn.
Diêu Vi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, mày khẽ nhíu, không nghĩ tới Quý Hàn sẽ tan tầm sớm như vậy, ngày thường đều là tám giờ tối mới tan tầm.
Em định đi đâu? Ban đầu khi nhìn thấy Diêu Vi một cỗ vui sướng tràn trong lòng, nhưng đến lúc thấy hành lý cô để ở cửa, Quý Hàn khóe miệng tươi cười phai nhạt dần, bàn tay xiết chặt quai túi đồ ăn.
Cô đây là...... Muốn rời đi sao...... Rõ ràng bọn họ tối hôm qua đã......
Anh như thế nào lại có chìa khóa nhà em?! Diêu Vi âm thanh lạnh nhạt không khách khí, ánh mắt lướt qua bả vai Quý Hàn, nhìn về phía cửa sau lưng hắn, cô không có trả lời vấn đề Quý Hàn hỏi, mà là chuyển hướng sang một vấn đề khác.
Kỳ thật cô dùng đầu ngón chân cũng biết Quý Hàn lấy trộm chìa khóa nhà cô, hoặc là mang chìa khóa nhà cô đi đánh một cái chìa khóa khác!
Vi Vi, em nói cho anh biết, em định đi đâu? Quý Hàn nhẹ giọng kêu tên Diêu Vi, âm thanh luôn luôn lãnh đạm nay lại mang một tia nhu tình, hắn buông túi đồ ăn trong tay, nắm lấy hai bả vai Diêu Vi.
Anh đừng chạm vào em! Bàn tay vừa chạm vào bả vai Diêu Vi lại bị cô hất ra.
Quý Hàn vì Diêu Vi đối với hắn kháng cự mà đau đớn tâm gan. Hơn một tháng nay, Diêu Vi mỗi lần thấy hắn, đều là thân mật vui sướng, một câu cũng đều là Quý ca ca , cũng không sợ tính tình lãnh đạm của hắn. Khi nào lại trở nên lạnh lùng với hắn như vậy? Hắn hơi hơi hé miệng, giọng nói ẩn đau: Vi vi......
Diêu Vi hít sâu một hơi, khóe mắt ươn ướt, thanh âm khẽ run: Em đi nơi nào, cùng anh không có quan hệ, cho nên anh không cần quản, em muốn quay về Anh quốc, anh không có quyền ngăn cản em. Cho nên, anh mau tránh ra”.
Quý Hàn vừa nghe thấy cô muốn quay về Anh quốc cả người đều không tốt, trong lòng giãy giụa một tia không muốn, ẩn giấu dưới cặp mắt kính gọng mạ vàng là một đạo ánh mắt bá đạo đầy chiếm giữ.
Về Anh quốc? Không được! Em đã là người phụ nữ của anh, anh đương nhiên có quyền quản em đi đâu.
Quý Hàn nhanh chóng tiến lên, một phen đoạt lấy hành lý của Diêu Vi, không màng cô giãy giụa, đem cả người cô cường ngạnh ôm vào trong ngực, cằm để lên trán cô, thấp giọng ôn nhu âu yếm: Vi vi, em đừng rời bỏ anh, anh sẽ phụ trách tất cả, chúng ta tháng sau liền kết hôn được không?
Diêu Vi cả người bỗng nhiên an tĩnh, không hề phản kháng lại trở nên nhu thuận làm Quý Hàn một trận kinh hỉ, hắn buông tay ra, lui về phía sau một bước: Vi vi, em đây là...... Đáp ứng rồi?
Quý Hàn thanh âm đột nhiên im bặt. Bởi vì hắn nhìn thấy Diêu Vi trên mặt tràn đầy nước mắt.
Hắn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn trấn định, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt cô bất quá càng lau lại càng nhiều, nước mắt trong suốt như những hạt pha lê không ngừng tuôn rơi.
Diêu Vi tầm mắt mơ hồ nhìn chằm chằm Quý Hàn, giọng nói nghẹn ngào: Bởi vì chúng ta tối hôm qua xảy ra quan hệ, cho nên anh mới cưới em?
Trong nguyên tác, Quý Hàn bởi vì trách nhiệm mới cưới Diêu Vi, đối với cuộc hôn nhân này luôn hờ hững, lạnh nhạt.
Anh...... Quý Hàn bỗng nhiên không biết đáp lại cô như thế nào, đích xác, nếu tối hôm qua bọn họ không xảy ra quan hệ, hắn sẽ không nghĩ đến cưới cô...... Chính là, hắn đối với Diêu Vi...... thực sự là thích?
Vì thế sẽ ghen, cho nên đối với cô báo đạo chiếm hữu, thậm chí làm hắn nhiều năm cấm dục sinh ra dục vọng.
Bởi vì anh thích em. Quý Hàn nhìn Diêu Vi ngừng khóc, đôi mắt tươi đẹp kia như cũ chứa đầy nước mắt, hắn cong cong khóe môi cười nhẹ, chậm rãi mở miệng: Bởi vì anh thích em, cho nên anh muốn cưới em.
Diêu Vi cũng đồng dạng nhìn chằm chằm cặp mắt sâu sau mắt kính của hắn, cảm xúc hạ xuống: Nhưng em vẫn luôn xem anh như là anh trai.
Quý Hàn trên mặt tươi cười rốt cuộc cũng không duy trì được, hắn cảm giác như có một thanh đao vô hình đâm sâu vào tim hắn, đau đớn làm hắn một trận hít thở không thông.
Nguyên lai trong mắt cô, hắn chỉ là một người anh trai......
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tiểu kịch trường:
Anh trai sao? Quý Hàn ôm chặt cô, ngửi mùi hương trên mái tóc, giọng nói ác ý thủ thỉ bên tai: Chính là anh trai em cởi quần áo của em, sờ ngực em, còn cắm trong tiểu huyệt của em, em nói xem có phải hay không? Vi Vi?
Hắn vừa lòng nhìn Diêu Vi khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bạch, ngồi trong lòng hắn run rẩy bần bật.
Quý Hàn tiếng cười trầm thấp, một bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà: Anh mặc kệ em có coi anh là anh trai hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em chỉ thuộc về một mình anh”.
Diêu Vi nhíu mày, trong lòng kêu gọi hệ thống: Quý Hàn quỷ súc này là như thế nào? Hắn sao lại có thể che giấu thuộc tính này a? Kia vì sao trong nguyên tác đối với nữ chủ không như vậy?
Hệ thống: Bởi vì hắn không có cùng nguyên nữ chủ phát sinh quan hệ.
Diêu Vi:......
Cho nên thuộc tính quỷ súc này kỳ thật là do cô gây ra?