Trên mặt của nàng một chút cũng nhìn không ra dấu vết mới vừa rồi bị người ta vòng vây vũ nhục, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ. Khuynh Anh vụng trộm nhìn sắc mặt của nàng, mới hoàn toàn yên tâm.
“Như vậy mãi cũng quen rồi, nàng không cần lo lắng.” Phù Liên nhéo nhéo gò má Khuynh Anh, môi đỏ mọng cười xinh đẹp.
Khuynh Anh cũng cười rộ lên. Phù Liên thật là mỹ nhân có tài, còn có ngạo khí cùng cường thế mà phụ nữ bình thường không có được, cùng mị lực của nàng mãnh liệt hấp dẫn người ta. Cho nên Khuynh Anh vô cùng hiểu được vì sao các nam nhân tự nguyện quỳ dưới váy Phù Liên.
Lúc hai cô gái tụ cùng một chỗ, nói không hết chuyện. Khuynh Anh nói ra chuyện bản thân mình trải qua một ngày thống khổ, cũng hỏi có thuốc có thể thay đổi màu tóc hay không, bằng không, nàng cũng không dám ra phố nữa.
“Điện hạ Trường Minh nhất định sẽ giết ta.” Phù Liên nói nhỏ, sau đó đổi đề tài: “Đúng rồi, nàng biết võ công? Vừa rồi tư thế ra quyền chuẩn như vậy, chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể làm.”
Khuynh Anh sửng sốt, sau đó có chút vò đầu: “Chỉ biết một chút thôi…”
Nàng kỳ thực không muốn che dấu sự thật bản thân mình biết chút công phu quyền cước.
Lúc trước cha mở võ quán, bản thân mình hồi còn nhỏ còn bị đưa đến núi Võ Đang học vài năm. Mà sau khi được Lam Tranh chúc phúc, quả thực người nhẹ như chim yến, vừa rồi chạy, thật sự là khinh công trên nước. Chẳng qua, nàng từ trước tới nay che giấu, Thần giới người người đều biết tiên thuật, nếu như nàng thực đánh nhau, làm sao có thể là đối thủ của người khác.
Phù Liên nghe xong, lại cười ha ha, sau đó nghĩ biện pháp dụ dỗ Khuynh Anh ở lại, nàng hiện tại đã xem như là người nửa Thần giới, chỉ cần tìm sư phụ dạy phương pháp tu hành, nhất định không thua bất kỳ nữ thần quan nào.
Khuynh Anh nổi gân đen đầu đầy đứng ở cửa phòng của mình, nghĩ nghĩ, nói: “Cảm ơn ý tốt của nàng, ta còn muốn về nhà.”
Phù Liên cũng không tiếc nuối, chẳng qua cười tủm tỉm, ánh mắt quả thực không khác gì Lam Tranh, nói: “Còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội.”
……
Tạm biệt Phù Liên, rốt cục trở lại phòng.
Khuynh Anh đã mệt mỏi một ngày, thân thể bị mỏi mệt cùng ủ rũ bao bọc, cởi quần áo liền lăn lên giường.
Ánh sáng ở Thần giới nhu hòa hơn phàm giới, đêm cũng không tối bằng, nệm giường nơi này mềm giống như một đám bông vải, Khuynh Anh được bào bọc ở bên trong, vẫn như cũ nhớ quê huơng của mình.
Nhìn chằm chằm trần nhà, hiện lên gương mặt từng người trong nhà. Bản thân mình mất tích sẽ làm người nhà thống khổ như thế nào, vừa nghĩ đến liền làm cho lòng nàng vô cùng không yên.
Khuynh Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại. Buồn ngủ dần dần đánh úp lại, ngủ thật say.
Mà nàng không có chú ý tới, ở giây phút nàng khép mắt, một đạo ánh sáng nhợt nhạt từ mi tâm của nàng bay lên, vây quanh nàng.
Nàng dường như lâm vào một cảnh hư ảo trong mơ, trong giấc mộng, nàng nổi lơ lửng như là lông chim.
Mà ở địa phương xa xôi, phảng phất có một đôi mắt, tối đen như bầu trời đêm, gắt gao nhìn nàng.