Buổi chiều có môn tiếng Anh chuyên ngành, tuy phòng máy có lắp điều hòa nhưng vẫn oi bức như thường. Giáo viên tiếng Anh giảng bài chẳng khác nào ru ngủ, Châu Tiểu Manh dán mắt vào quyển vở nhưng đầu óc lại nghĩ miên man về những bức ảnh mà Tiêu Tư Trí vừa gửi mail cho cô. Xem chừng cô chỉ biết mặt vài người trong số mười mấy tấm ảnh, phần lớn những kẻ còn lại đều lạ hoắc, trong email có đính kèm đồng hồ đếm ngược từ giây chín mươi đổ về, Châu Tiểu Manh cố nhồi nhét vào đầu tất cả những đặc điểm nhận dạng của bọn họ, may thay, trí nhớ của cô rất tốt. Môn giải phẫu có những hình ảnh về hệ thần kinh phức tạp như thế mà cô vẫn dễ dàng đạt điểm cao, trong khi bọn con gái cả lớp phải gạo bài phát khổ phát sở.
Khi đồng hồ đếm ngược đến con số không thì bức thư biến mất trong nháy mắt, như thể chất cồn bốc hơi vào không khi, chẳng hề để lại tăm tích. Cô buộc phải gửi tin nhắn cho Tiêu Tư Trí, hỏi những vấn đề có liên quan đến việc thực tập.
Ngay sau đó, Tiêu Tư Trí trả lời cô rằng, sau giờ học, anh ta sẽ đợi cô ở tòa nhà giảng dạy số hai, phòng ba trăm linh sáu.
Lầu dạy học số hai là một khu nhà đã cũ kỹ, từ lúc dãy lầu số năm và số sáu được xây dựng ở khu Đông đến nay, dãy nhà số hai rất ít khi được xếp lịch học, vả lại phần lớn các khoa chỉ học có hai tiết buổi chiều nên dãy lầu số hai càng hoang vắng, nơi đây chỉ có lác đác một vài nghiên cứu sinh đến tự ôn tập. Phòng ba trăm linh sáu vốn là một gian phòng nhỏ xíu. Tiêu Tư Trí viết lên bảng đen hai chữ “Đang họp”, rồi cầm một chiếc laptop đợi cô ở đó.
Châu Tiểu Manh khoác cặp bước vào, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống hàng ghế ngay sau lưng anh, cô lật sách bắt đầu gạch chân những phần trọng điểm, giọng cô tuy nhỏ xíu những cách nhau một dãy ghế, vừa đủ để âm thanh truyền đến tai anh : “Em cần một số thứ.”
“Thứ gì?”
“Máy nghe trộm, loại đó chợ đen thường bán rất nhiều.”
Tiêu Tư Trí vẫn tỉnh bơ: “Như thế mạo hiểm quá, rất ít người có thể ra vào nhà họ Châu, anh ta sẽ dễ dàng xét em vào diện tình nghi. Vả lại những loại máy móc như thế, tôi không thể xin giúp em được.”
“Nhưng em không nghe được họ nói gì, thậm chí mỗi lần nhận điện thoại là anh ta lại tránh em.”
“Vậy thì càng không nên mạo hiểm.” Tiêu Tư Trí nói: “Em đừng sốt ruột, sốt ruột chỉ tổ làm hỏng chuyện, trong khi bản thân em lại không được đào tạo bài bản để giải quyết những việc này thì càng dễ xảy ra sự cố. Chúng tôi sẽ nghĩ cách cài người theo anh ta, đến lúc đó em sẽ hiểu.”
“Họ định cài ai?” Châu Tiểu Manh hỏi: “Em biết được không?”
Tiêu Tư Trí trầm ngâm một lúc mới bảo: “Tôi.”
Châu Tiểu Manh sững sờ: “Thầy?”
“Hai chúng ta giả vờ yêu nhau, em dẫn tôi về ra mắt anh trai em, những việc sau này em không cần lo nữa.”
Hai ngón tay đang nắm chặt trang sách của Tiểu Manh khẽ run lên, ngón trỏ tay phải siết mạnh lên cán bút làm cô đau nhói. Tiêu Tư Trí không nghe thấy câu trả lời thì bèn quay lại nhìn cô, lúc ấy sắc mặt cô bé trắng nhợt dị thường, anh ta không nén nổi sự áy náy: “Xin lỗi vì đã không bàn trước với em về kế hoạch này. Có điều sếp lại cho rằng đây là cách an toàn nhất cho cả hai, dù sau này tôi có xảy ra việc gì đi chăng nữa thì cũng không liên lụy đến em. Có gì thì em cứ bảo là bị tôi lừa.”
“Anh trai em…” Giọng Châu Tiểu Manh lí nha lí nhí: “Anh ấy… anh ấy thấy em vẫn còn nhỏ… không cho phép em yêu đương khi còn đang đi học…”
Tiêu Tư Trí ngây người đoạn bảo: “Anh ta sẽ giận à?”
Châu Tiểu Manh cúi gằm mặt, đáp một tiếng “vâng”
“Liệu có cách nào khác không?”
Châu Tiểu Manh lặng thinh không đáp, Tiêu Tư Trí nói: “Thôi được rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Rồi cả hai lại rơi vào trầm mặc, chốc lát sau Tiểu Manh lên tiếng: “Em đi đây, hôm nay anh ấy dặn em phải về sớm, anh ấy sẽ dẫn bạn gái về ăn cơm ra mắt.”
“Bạn gái của anh ta à?”
“Trước kia em cũng chưa nghe đến bao giờ, không rõ là ai.”
Tiêu Tư Trí bảo: “Không sao, em gặp đi, rồi nhắn cho tôi cái tên, tôi điều tra xong sẽ gửi tư liệu cho em.”
“Anh trai em không phải loại người bạ đâu quen đấy, hẳn anh ấy đã sai người điều tra kỹ rồi.”
Tiêu Tư Trí nheo mắt cười: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta cứ làm rõ tình hình rồi bàn sau.”
Lúc Châu Tiểu Manh có mặt ở nhà thì Châu Diễn Chiếu vẫn chưa về, người làm tỏ vẻ lúng túng đưa thực đơn cho cô xem: “Thưa cô, buổi tối đãi khách nên làm những món gì ạ?”
Từ lúc Châu Diễn Chiếu sa thải người quản gia thứ tư đến nay, mọi việc lớn bé trong nhà đều do một tay Châu Tiểu Manh quán xuyến, dẫu sao trong gia đình cũng phải có người đứng ra thu vén. Châu Tiểu Manh bảo: “Tôi cũng không rõ khách có ăn kiêng không, anh tôi không nhắn gì à?”
“Cậu Mười không nói.”
Con người của Châu Diễn Chiếu làm gì có chuyện biết quan tâm chăm sóc người khác. Châu Tiểu Manh đoán bụng gã không dặn dò gì thì đành chọn mấy món Quảng Đông đơn giản, vừa thanh đạm lại dễ ăn.
Thời gian eo hẹp quá, sợ không làm kịp những món phức tạp khác, may mà nhà bếp đã quen xử lý những trường hợp như thế này rồi, trong đó lúc nào cũng dự trữ sẵn một nồi canh gà Quảng Châu rõ to, nước dùng được ninh từ xương lợn cùng gà thuốc có vị đậm đà và tươi ngon, thích hợp để hầm hoặc xào thành nhiều món.
Trời chập tối mới thấy bóng xe của Châu Diễn Chiếu quay về. Châu Tiểu Manh đứng trước bậc thềm, cô không lường trước được con người Châu Diễn Chiếu, đành tỏ vẻ làm sao cho giống với một cô em gái nhất vậy. Hiếm khi thấy Châu Diễn Chiếu tỏ ra lịch lãm, gã nhanh nhẹn bước xuống xe trước, sau đó đỡ người đang ngồi ghế sau xuống.
“Cảm ơn anh!”
Giọng nói ngọt ngào, đầy êm ái cất lên. Chiếc đèn treo ngoài hiên nhà rót sáng xuống một gương mặt tươi tắn rạng rỡ, vừa ngẩng đầu lên thấy Châu Tiểu Manh, cô ấy lại nở thêm một nụ cười duyên dáng nữa.
Lúc ấy Châu Diễn Chiếu mới để ý thấy Châu Tiểu Manh, gã bình thản giới thiệu hai người với nhau: “Châu Tiểu Manh – em gái anh. Còn đây là Tôn Lăng Hy.”
“Đừng khách sáo thế, em cứ gọi chị là Lăng Hy như anh trai em vẫn gọi cho thân mật.”
Châu Tiểu Manh đưa Tôn Lăng Hy vào phòng khách để Châu Diễn Chiếu lên gác thay đồ. Trước nay, con người Châu Tiểu Manh ít khi giao thiệp cởi mở với người lạ, được cái Tôn Lăng Hy cùng lắm chỉ lớn hơn cô độ hai tuổi, với cả tính cách cũng thân thiện dễ gần. Ban đầu, chị trò chuyện hỏi thăm dăm câu với Tiểu Manh, chốc sau đã hỏi ngành nghề cô đang theo học, rồi lại tâm sự về thời cắp sách tới trường của bản thân, nói được một lúc thì Châu Diễn Chiếu xuống hỏi: “Bố đâu, ăn cơm thôi?”
Châu Tiểu Manh đứng dậy: “Để em vào trong mời bố ra.”
Tuy nói là “mời”, nhưng thực chất là vào phòng Châu Bân Lễ, đẩy xe lăn của ông cụ ra. Hôm nay tinh thần của Châu Bân Lễ không được ổn định cho lắm, sau trận nháo nhào hồi sớm, giờ cơ thể đã rệu rã, ông ngồi yên trên chiếc xe lăn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Sợ lúc ăn cơm ông cụ sẽ lại bù lu bù loa, Châu Tiểu Manh bèn ngồi nhón gót trước xe lăn, dịu giọng dặn dò: “Bố ơi, hôm nay anh dẫn bạn gái về, lát nữa trước lúc ăn cơm, dù sao bố cũng phải đánh tiếng chào hỏi người ta nhé.”
Châu Bân Lễ nhìn cô rồi hỏi: “Mẹ con đâu?”
Trong lòng Châu Tiểu Manh trào lên nỗi xót xa: “Bố ơi, con đưa bố ra ngoài, ăn cơm xong, mẹ sẽ về ngay.”
Châu Bân Lễ đáp ờ xuề xòa, nhưng sắc mặt cũng phấn chấn hơn hẳn, Châu Tiểu Manh và người hộ lý đẩy xe lăn của Châu Bân Lễ ra ngoài phòng khách, Tôn Lăng Hy thấy ông cụ liền đứng lên, lễ phép khom lưng cúi chào: “Cháu chào bác ạ.”
Hiển nhiên Tôn Hy Lăng đã biết bệnh tình của Châu Bân Lễ nên trả lời cũng hết sức khéo léo bình tĩnh, Châu Bân Lễ nhìn cô ấy hồi lâu, đột nhiên bảo: “Trông cháu rất giống một người, cháu tên là gì?”
Lúc này Châu Diễn Chiếu mới lên tiếng: “Bố, đây là Tôn Lăng Hy, bạn gái con.”
Bữa cơm diễn ra trong không khí trầm mặc, Châu Diễn Chiếu không ưa nói nhiều, đương nhiên Châu Tiểu Manh càng không tào lao, còn Tôn Lăng Hy là khách nên cũng khá kiệm lời, chỉ nghe tiếng ông cụ xì xà xì xụp húp canh do hộ lý bón. Sau bữa cơm, nhà bếp đưa món trái cây tráng miệng lên, Châu Diễn Chiếu bèn bảo: “Bố ạ, chắc bố mệt rồi, nên về phòng nghĩ ngơi trước thôi.”
Châu Bân Lễ lầm bẩm: “Nhưng dì con không ở nhà… chiếc xuyến đâu?”
Nhà họ Châu có một đôi xuyến long phượng truyền đời, đắt thì cũng chẳng phải, nhưng hiếm là bởi nó được truyền tay từ cô con dâu này sang cô con dâu kế ngay lần đầu ra mắt suốt bảy tám đời nay, Châu Diễn Chiếu thờ ơ bảo: “Dì đã đưa chiếc xuyến cho con giữ lâu rồi, bố cứ yên tâm, chốc nữa con sẽ đưa Lăng Hy.”
“Được… được…” Châu Bân Lễ gật gù rồi để hộ lý đưa mình về phòng.
Dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên Tôn Lăng Hy đến nhà họ Châu nên không tiện nán lại quá muộn, ngồi chơi thêm một lúc đã đứng dậy cáo từ. Châu Diễn Chiếu đích thân tiễn cô về, lúc này Châu Tiểu Manh mới thở phào nhẹ nhõm, cô chạy sang phòng ông cụ, thì thạo dặn y tá: “Nhớ cho bố tôi dùng thuốc an thần đấy nhé.”
Ông cụ bị chứng khó ngủ, thường xuyên phải dùng thuốc. Châu Tiểu Manh chỉ sợ Châu Bân Lễ sẽ kiếm chuyện ầm ĩ, Tôn Lăng Hy về xong cô liền đi tìm y tá. Quả nhiên, vừa thấy cô Châu Bân Lễ đã hỏi: “Tiểu Manh này, bố ăn cơm rồi, sao mẹ con vẫn chưa về?”
“Mẹ vừa gọi điện bảo sẽ về ngay bây giờ đấy ạ.” Châu Tiểu Manh nhận viên thuốc an thần và cốc nước ấm từ tay y tá rồi nói khéo với ông cụ: “Bố ơi, bố uống thuốc trước đã, tầm nửa tiếng sau là mẹ sẽ về ngay.”
Ông lão uống thuốc xong, được một chốc lại bắt đầu hỏi, Châu Tiểu Manh đành chống chế bằng cách bật tivi cho ông cụ xem. Xem chưa được bao lâu, Châu Bân Lễ đã sực nhớ ra rồi lại hỏi, liên tiếp bảy tám lần lần: “Sao mẹ con chưa về…” mỗi lần hỏi là mỗi lần sốt ruột, Châu Tiểu Manh vừa dỗ ngon dối ngọt vừa nói dối sao cho khéo, khi ông cụ sắp cáu nhặng lên thì thuốc cũng ngấm, đầu ông lão rũ xuống, Châu Tiểu Manh giúp y tá khiêng Châu Bân Lễ từ xe lăn vào giường, sau đó đắp lên người ông cụ một chiếc chăn.
Sợ đánh thức ông cụ, Châu Tiểu Manh bèn rón rén lùi dần ra phía sau, lùi được mấy bước mới quay người chợt bắt gặp Châu Diễn Chiếu đứng ngay cửa phòng, nhìn cô cười nhạt.
Châu Tiều Manh đi lướt qua gã, thuận tay đóng cửa phòng lại, đang định lên gác, vừa dợm bước lên cầu thang thì nghe Châu Diễn Chiếu bất ngờ lên tiếng: “Sao? Thấy lương tâm cắn rứt hả?”
Châu Tiểu Manh vẫn chăm chăm bước lên lầu, được mấy giây thì gã đã đuổi vọt theo, níu tay, dồn cô vào tường: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy nhé.”
Châu Tiểu Manh cười khẩy, bảo: “Chẳng có gì phải cắn rứt cả, ông ấy còn khá hơn mẹ em đó thôi, ít ra bố anh còn ăn được, nói được, còn biết anh là ai… mẹ em có biết gì đâu…”
“Ái chà, cô trách tôi ra tay dã man đấy à?” Châu Diễn Chiếu giữ cằm cô: “Hai năm qua, chắc tôi tử tế quá nên giờ cô cũng quên luôn mình là ai rồi hả?”
“Hay anh cứ cho em một phát súng đi, để em được nằm cạnh mẹ em luôn thể!”
Châu Diễn Chiếu khẽ cười: “Chớ có nằm mơ, cô đừng hòng đi đâu, cô phải ở đây, ngày ngày nhìn mặt bố tôi, xem mẹ cô đã làm gì ông ấy… Chắc bà già nhà cô hối hận lắm đây… Bà ta đâu biết rằng đứa con gái rượu của bà ta đã không nghe lời lên máy bay mà lại mò về đây. Giả sử năm đó cô mà đi Canada, chắc tôi phải tốn sức lắm mới bắt được cô về đây rồi hành hạ cho bõ.”