https://truyensachay.net

Công Tử Liên Thành

Chương 6: Phượng Hoàng niết bàn

Trước Sau

đầu dòng
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn chằm chằm vào vị hồng danh kỵ sĩ trước mặt, hỏi một cách phẫn nộ "Vì sao ngươi phải làm vậy ?"

Kiếm Tẩu Thiên Phong bình tĩnh đáp : " Từ xưa chiến tranh không ngại gian trá, ta làm như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Người bình thường rất khó có thể tiếp cận Công Tử Liên Thành, ngoại trừ mấy người bạn trong bang, hắn cũng chẳng quen thân với ai ở ngoài bang. Chúng ta bất chợt phát hiện, ngoài những người ở trong Khải Hoàn Hào Môn, người hắn tín nhiệm nhất chính là nàng, cho nên, chúng ta dùng nàng làm cầu nối để tiếp cận hắn, có gì sai sao ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần tức run cả tay, hồi lâu mới có thể đánh ra một câu coi như đầy đủ : " Bất quá chỉ là một trò chơi, ngươi cũng không có chút tính người gì hay sao ?"

"Là trò chơi, nhưng cũng là một thế giới khác, cho nên chúng ta mới cần sử dụng tới mưu lược" Kiếm Tẩu Thiên Phong vô cùng tỉnh táo : " Hồng Trần Bang chủ, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, ta vẫn coi nàng là bạn bè như cũ."

"Vô sỉ." Nhất Tiếu Hồng Trận giận nghẹn cả thở, chỉ cảm thấy lồng ngực buốt lại, cơ hồ không thở nổi. Nàng lập tức trách mắng hắn : " Ngươi là đồ âm hiểm hèn hạ, làm ta trở thành kẻ bất nghĩa, ta không có kẻ bằng hữu như ngươi."

"Vậy thì tiếc quá rồi." Kiếm Tẩu Thanh Phong lạnh nhạt nói : " Hồng Trần Bang Chủ, tốt nhất nàng hãy ly khai đi, đứng ngơ ngẩn ở đây làm gì, để tận mắt chứng kiến bằng hữu của nàng bị luân bạch sao ? Hành động này cũng không thích hợp với một nữ hài tử, xin mời nàng về đi, dẫn theo cả phó bang chủ của nàng đi."

Nhất Tiếu Hồng Trần đang muốn giận dữ mắng hắn tiếp, Công Tử Liên Thành đã mở cửa sổ chat nói với nàng : "Hắn nói đúng, nàng đi đi thôi. Ta không hy vọng nàng nhìn thấy chuyện này, chuyện này cũng không tốt gì đối với nàng. Nàng để cho ta chút mặt mũi, được không ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không nhìn thấy Công Tử Liên Thành, anh bị bao vây ba tầng trong, ba tầng ngoài, cho dù nàng có click vào chỗ nào đi chăng nữa cũng chỉ chạm vào kẻ khác, căn bản không thể nào bước tới được. Mà Công tử Liên Thành vốn là một người cao ngạo, đương nhiên không nguyện ý bị người ta luân bạch trước mặt nàng, đó là sự tự tôn cuối cùng của một cao thủ vậy. Thoáng suy nghĩ một chút, nàng cũng không tiếp tục kiên trì nữa : " Được, ta đi, Kiếm Tẩu Thiên Phong, ngươi lợi dụng ta, hãm hại bằng hữu của ta, chuyện này ta sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ đòi lại công đạo từ ngươi."

"Được, ta chờ nàng." Kiếm Tẩu Thiên Phong rất tiêu sái làm động tác xin mời.

Nhất Tiếu Hồng Trần nói với Khinh Ca Thủy Việt : " Việt Việt, chúng ta đi thôi."

Hai người vẫn bị thầy thuốc làm ngủ vùi, không động đậy được, nhưng có thể sử dụng bùa hồi thành, liền đồng thời trở lại trong Ma Vực thành. Khinh Ca Thủy Việt nôn nóng hỏi : " Chúng ta nên làm gì bây giờ ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần tâm loạn ý phiền : " Mình cũng không biết nữa, cậu để mình suy nghĩ một chút. Phân nửa là công tử bị luân bạch rồi, Huy Hoàng Vương Triều cũng trở thành kẻ đối địch với chúng ta, chuyện này cũng cần xử lý."

" Ừm, mình biết rồi." Khinh Ca Thủy Việt càng không biết làm gì bây giờ, chỉ đành đi lại lòng vòng tại chỗ, nghĩ ngợi lung tung.

Nhất Tiếu Hồng Trần quay sang bảo nàng : "Cậu đi thăng cấp đi, nếu muốn đối địch thật, level của chúng ta càng cao càng tốt. Mình cũng đi làm nhiệm vụ, lát nữa về chúng mình thương lượng tiếp."

"Ừm, vậy cũng được." Khinh Ca Thủy Việt cũng chẳng khác gì nàng, trong đầu trống rỗng, chỉ dùng bản năng truyền tống tới Tiên Giới, treo máy.

Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức điểm kích độ điệp trong túi, bay thẳng vào Kính Hoa Thủy Nguyệt. Lúc này đây, nàng liều lĩnh đánh quái bất chấp mọi thứ, mấy lần chạy tới chạy lui tới chỗ Chân Trời Góc Biển, giao nhiệm vụ, tiếp nhận nhiệm vụ mới, trên đường chết vô số lần, lại dùng Hoàn Hồn Đan phục sinh tại chỗ, tiếp tục uống dược tiếp tục làm tiếp. Nàng muốn nhanh chóng lấy được Bồ Đề Xá Lợi, nhanh chóng hoàn thành thật tốt bộ đồ kia.

Đêm hôm ấy dài đằng đẵng, trên thế giới sóng êm gió lặng, ngoại trừ kẻ tập kích và Nhất Tiếu Hồng Trần, Khinh Ca Thủy Việt, tựa hồ cũng không có một ai biết rằng, ở một địa phương nọ trên thế giới, có một người không ngừng tử vong, không ngừng bị cưỡng chế phục sinh, không ai hay một cao thủ tuyệt đỉnh đang rớt xuống từng bậc, từng bậc, từ từ biến thành một vị thiếu hiệp trói gà không chặt.

Sáng sớm hôm sau, lúc những tia nắng ban mai đầu tiên thoáng hiện nơi chân trời, rốt cuộc Nhất Tiếu Hồng Trần cũng đánh tới nơi Chân Trời Góc Biển, tiêu diệt xong toàn bộ quái cao cấp bên cạnh NPC, hoàn thành cái nhiệm vụ đầy gian nan này.

Vị NPC kia vô cùng vui mừng đáp : " Nữ hiệp Nhất Tiếu Hồng Trần, cám ơn nàng đã giúp ta xua yêu trừ ma. Sự anh dũng của nàng giúp ta một lần nữa có thêm lòng tin vào nhân loại."

Nhất Tiếu Hồng Trần cười khổ sở, trong lòng thầm nghĩ : một lần nữa ngươi lại có lòng tin vào nhân loại, còn ta lại thực sự mất đi lòng tin.Trong lòng nàng vô cùng khổ sở, cũng không có cái cảm giác vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ tiếp tục click vào theo bản năng, tiếp tục xem cho xong đối thoại.

NPC lại kể tiếp một chuyện cũ rất dài dòng, đại khái là liên quan tới thân thế của Tiểu Long Nữ, nhiệm vụ cuối cùng, là yêu cầu Nhất Tiếu Hồng Trần tới tìm Phật Tổ giúp đỡ.

Nhất Tiếu Hồng Trần click vào "Tiếp thu nhiệm vụ", sau đó bị truyền tống ra ngoài, quay lại trước mặt NPC đón tiếp người mới. Lúc này trên đầu NPC không còn đèn tín hiệu nữa, chứng tỏ rằng nơi này không còn nhiệm vụ gì nữa. Nếu như không có độ điệp, nàng cũng không có khả năng tiếp tục quay trở lại địa cung kỳ lạ kia nữa.

Có vẻ như đã bước vào giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không rảnh nghĩ nhiều, chạy thẳng tới truyền tống ở Kim Đài, bay tới núi Phổ Đà, chạy tới hòn đảo nhỏ bên bờ biển, rồi vội vàng chạy tới trước mặt pho tượng Phật Tổ.

Nàng nhảy xuống khỏi tọa kỵ, đang chuẩn bị dẫm chân lên phi kiếm, thì trước mặt đã có cửa sổ thuyết minh nhiệm vụ.

Phật Tổ : " Ngươi đã tới"

Nhất Tiếu Hồng Trần dừng lại, xem xét cẩn thận đoạn đối thoại này.

"Đúng vậy, ta đã tới"

Phật Tổ : " Bồ đề chẳng phải cây, gương sáng chẳng phải đài, trước sau không một vật, lấy gì lấm trần ai"

"Trần thế gặp nạn, chúng sinh chịu khổ, một mình thành Phật, nào có ích gì ?"

Phật tổ : " Thiện tai, thiện tai, thí chủ một lòng nghĩ tới người khác, đủ để tạo phúc cho muôn dân"

" Không dám, thỉnh Phật Tổ chỉ điểm bến mê"

Phật Tổ : " Thú yêu nhung nhúc khắp hạ giới kia phần lớn đều do lệ khí tạo thành, mà ngọn nguồn của lệ khí chính là tâm ma của con người. Tiểu Long Nữ mất đi ký ức, cũng do tâm ma quấy phá. Nữ hiệp Nhất Tiếu Hồng Trần, muốn cứu vãn muôn dân, còn cần nhiều trải nghiệm, tăng cường thêm pháp lực. Với công lực hiện tại của ngươi, đã có thể thay Tiểu Long Nữ trừ tâm ma, ngươi có nguyện ý không ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần không chút do dự click vào " Nguyện ý". Phía sau nàng chợt xuất hiện một boss, trên đầu đính hai chữ "Tâm ma", hiển nhiên không phải boss thì cũng là quái tinh anh. Nàng lập tức tăng thêm phòng ngự cho mình, thả sủng vật lão hổ, chạy lên tấn công.

Quái này cũng dễ đánh hơn quái dưới địa cung nhiều, chỉ có tấn công lớn, phòng thủ cao, nhưng không có kỹ năng làm bất lợi cho người chơi. Nhất Tiếu Hồng Trần vừa uống thuốc, cùng với sủng vật sử dụng toàn bộ kỹ năng, tấn công không tới 20' đã đánh chết được nó. Khi thân thể cao lớn của Tâm Ma ngã ầm xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một viên trân châu màu vàng, trên không trung đột nhiên có muôn vạn cánh hoa hồng tung bay lả tả.

Thuyết minh nhiệm vụ lập tức xuất hiện : " Ngươi đã chém sạch tâm ma, cứu vớt muôn dân, tạo may mắn cho hồng trần, ngàn hoa tung bay, Phật Tổ vô cùng vui mừng, tặng cho ngươi một viên linh châu ước nguyện, chỉ cần tới chỗ ao sen nơi Tán Tài Đồng Tử để thực hiện."

Trước tiên Nhất Tiếu Hồng Trần nhặt viên trân châu trên mặt đất lên, sau đó mới mở túi đồ ra xem xét, chỉ thấy bên trong có thêm một viên trân châu bằng thủy tinh, còn cái vật nàng vừa lượm lên chính là Bồ Đề Xá Lợi.

Cảm giác buồn bực trong tim đã lâu của nàng cuối cùng cũng có một chút vui mừng, lúc này, Phật Tổ lại nói với nàng : " Nữ hiệp Nhất Tiếu Hồng Trần, tâm ma của Tiểu Long Nữ đã bị diệt trừ, một lần nữa quay về chính đạo, ngươi cũng không cần quay lại Đông Hải nữa, tự đi lịch lãm thế giới đi. Yêu ma trên thế giới vẫn còn nhiều, muôn dân thiên hạ cần một dũng sĩ như ngươi vậy."

Nhất Tiếu Hồng Trần click "Vâng" một cái, rốt cuộc nhiệm vụ này đã hoàn thành. Trong quá trình hoàn thành nàng chết qua vô số lần, tuy có Hoàn Hồn Đan để giảm bớt tổn thất của điểm kinh nghiệm, nhưng nàng cũng bị rớt năm cấp. Có điều nàng cũng không thấy đau lòng chút nào, so với tình trạng hiện tại của Công Tử Liên Thành, bao nhiêu đây không đáng kể chút nào.

Ngoài cửa sổ, mặt trời sáng chói lọi, nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mở danh sách friend ra xem thử, chỉ thấy Công tử Liên Thành vẫn đang online, mới click vào xem thử. Nhìn thấy con số 30 ở mức Level, nàng cảm thấy vô cùng xốn mắt, do dự một lúc, mới mở cửa sổ chat : " Công tử có ở đây không"

Một lúc sau, Công tử Liên Thành mới đáp lại : "Có"

Nhất Tiếu Hồng Trần nôn nóng hỏi : " Ở chỗ nào vậy ?"

Công Tử Liên Thành không trả lời câu hỏi, chỉ nói : " Nàng đừng lo lắng, ta không có việc gì cả. Hiện giờ ta đã trở thành người chơi mới, bọn họ cũng không thể giết được nữa. Ta về thành, lập tức logout đây. Nàng cũng đi nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi quá."

Nhất Tiếu Hồng Trần cũng vô cùng lo lắng : " Công tử còn tiếp tục chơi nữa không ?"

"Có." Thái độ của Công Tử Liên Thành từ đầu tới cuối vẫn rất dịu dàng : " Bất quá thăng cấp thêm một lần nữa, chờ huynh đệ trong bang online, để bọn họ mang ta, sẽ nhanh thôi."

Tuy rằng anh nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Nhất Tiếu Hồng Trần cũng hiểu rất rõ. Chỉ cần cấp bậc của anh lên tới số 31, khẳng định sẽ có người chặn giết, mà người dẫn anh theo cũng không được yên ổn. Trong lúc đang lo lắng, nàng bỗng nhiên giật mình, nhớ tới cái địa cung Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nơi đó người khác không thể vào được, hiện tại chỉ có nàng mới có thể vào, nếu như có độ điệp, Công Tử Liên Thành cũng có thể vào, quái bên trong điểm kinh nghiệm rất cao, lại không có người quấy rầy, đúng là nơi luyện cấp tốt nhất. Nàng liền đề nghị : " Ta có một nơi rất tốt, có thể cùng công tử luyện cấp."

Những lời nàng nói cũng thật khéo léo, đương nhiên Công Tử Liên Thành cũng hiểu rõ, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối : " Không cần làm chậm trễ thời gian của nàng, ta nhờ huynh đệ trong bang dẫn đi là được. Sủng vật và pháp bảo của ta không bị mất, chính mình cũng có thể đánh quái vượt cấp để thăng level. Nàng cũng đừng giữ mãi chuyện này trong lòng, cũng không liên quan gì tới nàng. Đây là cái sai của người khác, nàng cũng đừng buộc mình phải chịu trách nhiệm."

"Vâng." Nhất Tiếu Hồng Trần vô cùng khổ sở, thấy anh liên tục cự tuyệt hảo ý của mình, trong lòng càng thêm khó chịu vô cùng, cũng không tiếp tục thuyết phục nữa : " Vậy công tử đi nghỉ ngơi đi, ta cũng logout."

Công Tử Liên Thành liền đáp " Được", rồi cũng không nói chuyện tiếp với nàng nữa.

Nhất Tiếu Hồng Trần không logout, mà chạy tới kho hàng, lấy ra những tài liệu đã thu thập đủ, bắt đầu tiến hành chế tác bộ đồ Vạn Kiếp Độ Tận Bách Thắng như ảo mộng kia.

Chỉ cần có đủ tài liệu, có thể làm ra bản thô một cách dễ dàng, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên. Nàng chui vào cửa hàng của mình, invisible với tất cả bạn bè, đóng tất cả các cửa sổ chat [thế giới], [bang phái], chuyên chú tinh luyện.

Trang bị càng cao cấp, tinh luyện càng dễ thất bại. Nhất Tiếu Hồng Trần liên tục khảm vào, không ngừng thay đổi thử trên từng trang bị, lần mò tự tìm kiếm quy luật, cố nắm bắt được cảm giác. Trái qua mấy giờ liên tục, trọn bộ trang phục đã được tinh luyện tới cấp 9. Thế này với nàng mà nói đã là cực hạn, nàng cũng không cố cưỡng ép thêm nữa. Đứng dậy đi rửa mặt, uống một hớp nước, cho tinh thần tỉnh táo hơn một chút, nàng lại ngồi xuống, tiếp tục khảm thêm đá vào trang bị.

Lấy trang bị đã được tinh luyện xong hóa thành nguyên hồn, sau đó ném nó vào trong lò luyện, mỗi viên đá có một thuộc tính khác nhau, người chơi căn cứ vào những thuộc tính mình cần, khảm từng loại đá lên trang bị của mình. Mỗi một trang bị này có thể khảm vào tám viên đá, lấy lý luận tiên thiên bát quái cổ xưa của Trung Quốc làm căn cứ cơ sở, chia thành càn, khôn, cấn, đoài, chấn, tốn, khảm, ly, phân biệt tương ứng với thiên, địa, sơn, trạch, lôi, phong thủy hỏa tám yếu tố, mỗi cách phối hợp những yếu tố trên lại có thể hoạt hóa ra một thuộc tính bất đồng cho trang bị. Bản thân công ty quản lý trò chơi cũng không có chỉ dẫn, toàn do người chơi tự lần mò.

Lần này Nhất Tiếu Hồng Trần làm hoàn toàn không phải vì kiếm lời, cho nên cũng không kể phí tổn, không tiếc hết thay mọi thứ quý báu cấp cho trang bị, cùng khảm hết lên bộ trang bị này, nếu như sau khi hoạt hóa thuộc tính không lý tưởng, lập tức gỡ ra lặp lại. Trải qua hơn mười lần tổ hợp, cuối cùng nàng mới ngừng tay, ngẩn người nhìn thuộc tính của bộ đồ sau khi hoạt hóa.

Bạo kích + 65%

Trúng một kích trí mệnh xác suất thương tổn giảm bớt 65%

36 giây miễn trừ hết thảy mọi thương tổn hay trạng thái đối địch, thời gian chờ 180s

Ẩn thân 30s, có thể tự do di động, nhưng nếu phát động công kích sẽ giải trừ trạng thái ẩn thân, thời gian chờ 360s

Con số tăng bạo kích và giảm bớt thương tổn kia đã làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, 36s vô địch và 30s ẩn thân càng thêm biến thái, có bộ trang bị này, có thể coi như thiên hạ vô địch.

Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn bộ trang bị kia cân nhắc một hồi, coi như xong. Nàng tới chỗ Tán Tài Đồng Tử ngự tòa sen ở chỗ ao sen, giao linh châu ước nguyện ra, yêu cầu thực hiện một nguyện vọng.

Linh châu ước nguyện không mấy khi xuất hiện, ở trò chơi này chưa gặp qua, nhưng những server khác đã từng xuất hiện, có người chơi đã từng mở topic trên diễn đàn nói, cũng kèm theo ảnh chụp, bởi vậy Nhất Tiếu Hồng Trần cũng biết rằng cầm vật này có thể được lựa chọn những gì.

Tán Tài Đồng Tử khen ngợi nàng hai câu, nói muốn tặng lễ vật cho nàng, sau đó hiện ra một danh sách, cho phép nàng lựa chọn một trong những thứ đó.

Ánh mắt của Nhất Tiếu Hồng Trần lướt qua những kì trân dị bảo kia một chút, cuối cùng dừng lại ở trên viên kim cương như ý. Nhìn bản miêu tả thuộc tính cơ bản, nàng lập tức lựa chọn cái vật nhìn qua không có tác dụng gì này. Sau khi cầm lấy, nàng không ngừng một khắc, lập tức chạy vội về trong cửa hàng, sau đó khảm vật này vào trang bị. Hạn chế cấp bậc của bộ trang bị lập tức giảm xuống 50 cấp, cũng có nghĩa là, trước đây nhất định người chơi phải ở level 175 mới có thể sử dụng, bây giờ chỉ cần ở level 125 là đã có thể dùng được.

Nhìn thấy kiệt tác của mình, rốt cuộc Nhất Tiếu Hồng Trần mới mỉm cười được. Kế đó, nàng gắn y phục, giày, mũ, vũ khí vào đá mặc định, sau đó chạy tới chỗ sứ giả quà tặng sử dụng loại đóng gói đặc biệt, đảm bảo rằng món lễ vật này chỉ có người nhận mới có thể mở ra, hơn nữa chỉ cần mở ra lập tức đã bị mặc định nhận lấy, không thể từ chối những trang bị này, trừ phi tới chỗ NPC đặc biệt để tiêu huỷ.

Làm xong hết thảy những việc nàng, nàng cầm hộp quà tặng và hơn ba mươi cái độ điệp nhặt được ở địa cung, cùng gửi một lúc cho Công Tử Liên Thành, sau đó tắt hòm thư, từ chối hết thảy bưu kiện, để phòng trường hợp lễ vật bị trả lại.

Nhìn danh sách friend, thấy danh tự của Khinh Ca Thủy Việt và Công Tử Liên Thành đều chuyển sang màu xám, chứng tỏ bọn họ đã logout, Nhất Tiếu Hồng Trần đem cương vị bang chủ truyền lại cho Khinh Ca Thủy Việt, lại gửi offline message cho Công Tử Liên Thành : " Lần trước lúc công tử tặng cho ta một pháp bảo, công tử đã từng đáp ứng ta, sẽ không cự tuyệt những thứ mà ta tặng cho công tử. Bây giờ ta tặng cho công tử một chút lễ mọn, thỉnh công tử nhận lấy"

Sau đó nàng logout, tắt máy, đi ra cửa.

2.

Hai ngày liền, Hứa Nhược Thần không hề online.

Nàng từng suy đi nghĩ lại rất nhiều, xem mình có thể làm được gì. Giết Kiếm Tẩu Thiên Phong thì đúng là nàng không có khả năng, trước giờ chưa bao giờ có trường hợp Côn Luân level thấp có thể giết được Ma giới level cao, ngược lại thì không thiếu. Đi thuê sát thủ Hồng danh luân bạch hắn thì cũng có thể, nhưng việc chế tạo bộ trang bị cao cấp kia đã làm nàng táng gia bại sản, toàn bộ tài sản nàng kiếm được trong trò chơi từ trước tới giờ đều đổ cả vào đó rồi. Nạp tiền mặt vào trò chơi lại càng không thực tế, tiền lương hàng tháng của nàng chỉ đủ tiền sinh hoạt, còn tiền thuốc, tiền tẩm bổ, không thể coi tiền như rác, dùng tiền để đập chết hắn được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Nếu Công Tử Liên Thành chịu đồng ý cho nàng dẫn theo, bất quá nàng còn có thể thoải mái một chút. Khả năng giết người của Côn Luân đứng hàng thứ nhất từ dưới lên, nhưng lại là lựa chọn đầu tiên khi cần mang người thăng cấp, bởi vì có thể giết quái ở phạm vi lớn, nếu trang bị tốt, còn có thể giết ngay lập tức, làm người được dẫn theo có thể thăng cấp với tốc độ tên lửa. Có điều, đối với đề nghị của nàng, Công Tử Liên Thành đã từ chối khéo, trong lòng nàng lại càng rối rắm, tựa như có một tảng đá to đang đè nặng, khổ sở tới mức nàng không thể chịu nổi.

Thân thể nàng vốn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ lại gặp sự ức chế như vậy, hơn nữa lại thức thâu đêm, lại chạy tới công ty làm việc, về nhà được một chút đã phát sốt. Trong nhà nàng cũng có đủ các loại thuốc, đành tự lấy ra uống, sau đó lại trèo lên giường nghỉ ngơi. Mê man một ngày một đêm, cuối cùng mới dứt cơn sốt, nhưng cũng không còn chút khí lực, nàng đành phải mang laptop lên giường, nửa nằm nửa ngồi tiếp tục làm việc.

Trong hai ngày này, toàn bộ server Thịnh Thế đều sôi trào, phân nửa mọi người phát ngôn trên [thế giới] đều bàn luận về việc Công Tử Liên Thành bị luân bạch, mà trên diễn đàn cũng xuất hiện hẳn một topic chuyên thảo luận về sự kiện này. Trong quá khứ tại server khác cũng từng phát sinh hành động luân bạch như thế này, nhưng đó đều là những kẻ có danh vọng ỷ thế bức hiếp người khác, luân bạch những người chơi cấp bậc thấp, mọi người cũng chỉ chạy lên diễn đàn than thở một phen rồi thôi, đây là lần đầu tiên có người chơi cao cấp bị luân bạch. Công Tử Liên Thành được tôn xưng là đệ nhất Tiêu Dao ở Thịnh Thế, những người có thể đơn độc thắng anh cũng không quá ba người, hiện giờ bị luân bạch thành người chơi mới, thật khiến người ta phải chấn kinh. Rất nhiều người đều tỏ vẻ tiếc nuối, chửi Huy Hoàng Vương Triều là kẻ hèn hạ vô sỉ, lại có người tỏ vẻ thương tiếc, hy vọng Công Tử Liên Thành không vì thế mà từ bỏ, tiếp tục chơi tiếp, một lần nữa quật khởi, nhưng cũng không thiếu những kẻ đắc ý hả hê, vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, nói chung là đủ mọi tâm trạng. Không khí cực kỳ náo nhiệt, có điều thủy chung cũng không thấy đương sự xuất hiện.

Hứa Nhược Thần hoàn thành sơ bộ bản báo cáo trù bị, lúc này mới phát hiện ra điện thoại di động đã hết pin. Sợ người ở công ty không thể liên lạc được với mình, nàng vội vàng cắm sạc pin. Vừa khởi động máy, nàng nhận được vô số tin nhắn, toàn là tin nhắn của Khinh Ca Thủy Việt, muốn nàng cấp tốc online, có chuyện gấp cần tìm nàng.

Hứa Nhược Thần do dự hồi lâu, cuối cùng mới mở cửa sổ trò chơi, đăng nhập.

Nhìn thấy hình tượng Nhất Tiếu Hồng Trần quen thuộc hiển hiện trên màn hình, nàng chỉ thấy nản chí ngã lòng. Đứng ngây dại hồi lâu, nàng vẫn giống như ngày thường, lập tức chạy tới chỉnh lý hai cửa hàng.

Nhìn lại bảng tin nhắn chi chít chữ, cũng không phải những đơn đặt hàng hoặc những tin tức thông báo bán hàng của người chơi như trong quá khứ, đại bộ phận đều là những tin tức mắng chửi nàng. Kiếm Tẩu Thiên Phong là do nàng tiến cử với Công Tử Liên Thành, mà sau khi tiểu tử này tiến bang càng ra sức thêu dệt thổi phồng lên, làm cho hết thảy những người thuộc Khải Hoàn Hào Môn đều biết vì sao hắn được tiến bang, hiện tại đã xảy ra chuyện như thế này, những người thuộc Khải Hoàn Hào Môn cùng bằng hữu đều tới trách mắng nàng, có người còn thốt ra những lời rất khó nghe. Ngoại trừ những lời chửi mắng, còn có nhiều người hủy bỏ đơn đặt hàng. Đặc biệt những người thuộc Khải Hoàn Hào Môn đã từng ủy thác nàng chế tác trang bị, thời trang, trang sức, tất cả đều hủy sạch đơn đặt hàng, còn phao tin sẽ không bao giờ mua đồ của nàng nữa. Nhất Tiếu Hồng Trần yên lặng xem hết những tin nhắn, sau đó lập tức khóa chức năng ghi lại tin nhắn.

Những thứ trong cửa hàng bán được cũng không ít, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết nên làm gì bây giờ, liền tới kho nàng lấy về một số tài liệu, làm thêm vài thứ bỏ lên. Sau khi bổ sung hàng hóa xong, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần, PM cho Khinh Ca Thủy Việt : "Có online không ?"

Khinh Ca Thủy Việt lập tức trả lời : " Trời ơi, rốt cuộc cậu cũng tới, làm mình gấp gần chết."

Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ quan tâm : " Sao vậy ? Trong bang xảy ra chuyện gì hay sao ?"

"Cậu không nói tiếng nào đột nhiên mang chức bang chủ truyền lại cho mình, sau đó không chịu online suốt mấy ngày liền, cậu thử nghĩ xem người trong bang sẽ nghĩ gì ? Cho rằng cậu không chơi nữa, hết thảy mọi người đều kinh hoàng." Khinh Ca Thủy Việt tỏ vẻ trách cứ : " Chuyện xảy ra liên quan tới Kiếm Tẩu Thiên Phong cũng không thể trách cậu, hắn hèn hạ như vậy, cho dù là người khác cũng tất bị mắc lừa."

"Chuyện này mình cũng hiểu, có điều chính mình cũng không tha thứ cho mình được." Nhất Tiếu Hồng Trần cười một cách khổ sở : "Mình đã làm Công Tử Liên Thành phải chịu tổn thương lớn tới như vậy, làm Khải Hoàn Hào Môn bị tổn thất tới như vậy, mình không biết phải làm thế nào để vãn hồi, để bồi thường cho bọn họ, mình cũng không có khả năng đào núi lấp biển. Cậu bảo mình phải làm thế nào bây giờ?"

"Cũng không phải như vậy." Khinh Ca Thủy Việt khuyên nhủ nàng cẩn thận : " Mình đã nghe Tiểu Đao nói rồi, kẻ làm bọn họ bị mất thành không phải Kiếm Tẩu Thiên Phong. Hắn vừa mới vào bang, cũng không có tư cách đảm nhận vị trí trọng yếu, công việc của hắn chính là hiệp trợ thủ thành, lúc đó biểu hiện của hắn cũng không tệ. Lúc Huy Hoàng Vương Triều công thành, kẻ đột nhiên phản bội bọn họ là một người đã ở trong bang hơn hai tháng rồi, bình thường rất tích cực giết người, là một trong những chiến tướng trứ danh của Khải Hoàn Hào Môn, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng, trong những thời khắc mấu chốt đột nhiên bị hắn phản bội, nên trở tay không kịp. Những người bảo hộ Trái Tim Pha Lê của thành bị hắn giết sạch, bởi vậy Khải Hoàn Hào Môn mới bị mất thành. Trong lúc thành chiến Kiếm Tẩu Thiên Phong cũng không lộ chút sơ hở nào, đợi đến khi chủ lực trong bang logout gần hết, mới lừa Công tử Liên Thành tới chỗ Khe ở Ma Vực rồi vây khốn, làm Công tử bị luân bạch. Việc này cũng không có quan hệ lớn với cậu, mấy vị công tử cũng không trách cậu."

"Đó là do lòng dạ bọn họ rộng rãi, nhưng mình cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp lại họ." Nhất Tiếu Hồng Trần thở dài : "Việt Việt, mình đã thêm tên cậu thành đồng chủ nhân của cửa hàng, cậu có thể vào. Tạm thời mình cũng không muốn chơi tiếp, cậu nói với huynh đệ tỷ muội trong bang một tiếng, là mình thực xin lỗi bọn họ"

"Đừng thế." Khinh Ca Thủy Việt kinh hãi, nhanh chóng khuyên can : " Ngày hôm qua Công Tử Liên Thành cũng online, sau đó một mực tìm cậu, đợi tới nửa đêm mà cũng không thấy cậu đâu. Mình mách với Công tử là cậu mang chức bang chủ truyền lại cho mình, Công tử nhờ mình chuyển lời tới cậu, nhất định phải chờ Công tử. Hôm nay Công tử chưa online, cậu chờ một chút đi, đừng vội vã quyết định như thế."

Nhất Tiếu Hồng Trần trả lời một cách thành thật : " Mình cảm thấy rất lúng túng, rất khó chịu, không biết phải đối mặt với Công tử như thế nào nữa."

Khinh Ca Thủy Việt hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng của nàng, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đành cố gắng tìm lời khuyên giải nàng : " Kỳ thật chuyện này trong hiện thực cũng chẳng thiếu gì, trong công ty, trên thương trường, chỗ nào chẳng có sự lợi dụng, phản bội, công kích nhau, cậu phải thích ứng dần đi."

"Những điều mà cậu nói mình đều hiểu rõ, nhưng trong hiện thực mình cũng chẳng gặp phải bao giờ." Nhất Tiếu Hồng Trần thở dài : "Công tác trong công ty của mình cậu cũng biết rồi đấy, chỉ làm tại nơi thâm sơn cùng cốc, điều kiện gian khổ, nguy hiểm trùng trùng, người khác tránh còn không được, ai muốn tranh với mình chứ. Ngẫu nhiên có nhìn thấy mình, thì đều cố gắng khích lệ khen ngợi, chỉ sợ mình chán nản rồi từ bỏ, giám đốc lại phái họ đi thay. Cho dù giám đốc có không ngừng tăng lương tăng chức cho mình, có trợ cấp kếch xù, bọn họ cũng không chút thèm thuồng, còn biết rằng đây là mình dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy, ai nấy đều tán thành, chẳng ai phản đối."

“Cũng đúng, mình quên mất tính chất công việc của cậu, đúng là chẳng có người nào thèm cướp đoạt của cậu cả, cũng chẳng có người nào bày mưu tính kế với cậu." Khinh Ca Thủy Việt khẽ mỉm cười : " Vậy hiện tại bổ sung thêm kinh nghiệm này đi, coi như được huấn luyện miễn phí."

"Cậu nói cứ như không ấy !" Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn cảm thấy rất khó chịu : "Kinh nghiệm như vậy thật quá đau lòng. Nếu người Kiếm Tẩu Thiên Phong hại chính là mình, mình cũng không khổ sở như vậy, có điều hắn lại lợi dụng mình để đi hại người khác, hơn nữa lại làm một cách táng tận lương tâm như vậy, mình không thể nào chấp nhận cho được."

" Vậy thì báo thù rửa hận đi, việc gì phải từ bỏ." Khinh Ca Thủy Việt hưng phấn nói : "Hai ngày liền cậu không online, Khải Hoàn Hào Môn đã bắt đầu phản kích, hiện tại hình như hai bên đánh nhau cả ngày, hơn nữa mỗi lần động thủ đều là mấy chục người, trăm người một lúc, thật sự rất hoành tráng."

Nói tới những chuyện này, lẽ ra Nhất Tiếu Hồng Trần nhất định vô cùng hứng khởi hỏi han, nhưng hiện tại không có nổi một điểm hứng thú. Đánh nhau thì sao, thắng thì sao, vô luận có giết bao nhiêu người bên đối phương đi chăng nữa, thì Công tử Liên Thành đã bị luân bạch rồi, sự thật này vô phương thay đổi.

Trong lúc nàng đang hối hận, Khinh Ca Thủy Việt lại vô cùng vui mừng nói : " Công tử Liên Thành online kìa. Kim Đài thành quá nhiều người, Công tử không muốn có người nhìn thấy, cậu có thể tới Phổ Đà gặp Công tử được không ?"

Level 30 chỉ có thể truyền tống tới Phổ Đà, không thể truyền tống những khu vực, trừ phi có người khác giúp đỡ tặng cho một lá bùa truyền tống. Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức đáp ứng : "Được, mình tới đây."

Khinh Ca Thủy Việt truyền lại lời nàng tới chỗ Công tử Liên Thành, anh liền send invite tổ đội, Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức chấp nhận, thấy cấp bậc của Công Tử Liên Thành vẫn nằm ở số 30, hai ngày nay không tăng lên chút nào. Trong lòng nàng càng đau khổ, cổ họng nghẹn ngào, chạy tới chỗ truyền tống trận, bay tới Phổ Đà.

Nơi này rất quạnh quẽ, vừa thấy đã biết, chắc chắn anh không ở trong thành, Nhất Tiếu Hồng Trần mở bản đồ xem thử, phát hiện anh đang đứng chỗ bờ biển nơi có tượng Phật Tổ, liền chạy vội tới đó.

Người chơi mới ở level 30 không thể dùng tọa kỵ, cũng không thể cưỡi phi kiếm, Công Tử Liên Thành đứng ở nơi đó, vẫn là bộ trường y màu đen tuyền, nhìn qua có phần cô độc, cũng có phần tiêu sái, thật kỳ diệu là hai loại khí chất đó có thể hòa hợp tới như vậy. Chung quanh ngổn ngang những tượng đá tang thương vì đã trải qua sự xói mòn của thời gian, càng làm tôn thêm hương vị hoang phế cho thiên địa, làm người ta có cảm giác anh đã đứng đây cả nghìn năm.

Nhất Tiếu Hồng Trần nhảy xuống khỏi tọa kỵ, chạy tới trước mặt anh, trong lòng có muôn vạn lời muốn nói, lại không biết phải mở miệng thế nào.

Hai người cùng yên lặng đối mặt nhau, không nói một câu. Một lát sau, Công Tử Liên Thành mới nói : " Có thể dẫn theo ta sao ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn thấy mấy chữ này, trước mắt choáng lên một cái, không kiềm nổi, lệ bắt đầu rớt quanh mi.

3.

Trong trò chơi "Truyền thuyết anh hùng" này, mãn cấp là level 200, hiện tại Công tử Tiểu Bạch đang ở level 198, chẳng những là cấp bậc cao nhất của Côn Lôn tại server Thịnh Thế này, mà cả những server khác cũng không có kiếm khách nào có cấp bậc cao như anh, bởi vậy toàn diễn đàn đều tôn xưng anh là vị đệ nhất Côn Luân trong truyền thuyết.

Trên bảng xếp hạng cấp bậc tại Thịnh Thế này, level 198 chỉ có một người, level 197 có ba người, một trong số đó là Công tử Phù Tô, level 196 có chín người, Công Tử Vô Kị và Công Tử Liên Thành cũng từng nằm trong số đó, có điều trong hiện tại, bảng xếp hạng còn đó, nhưng vô phương tìm thấy tên của Công tử Liên Thành nữa.

Có người vỗ tay khen hay, lại có người nắm chặt tay tỏ vẻ thương tiếc, có điều thủy chung đương sự cũng không xuất hiện trên [thế giới], thậm chí cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh ở bất kỳ chỗ nào. Mấy bang phái đại địch của Khải Hoàn Hào Môn mỗi ngày online đủ hai tư giờ đồng hồ tiến hành truy tìm, có điều cũng không tìm được anh. Nhất thời những lời đồn đại nổi lên tứ phía, nhiều người phán đoán rằng anh nản chí ngã lòng, không chơi nữa, có người lại cho rằng anh đang luyện một nick mới, chuẩn bị quật khởi, dù sao một cao thủ bị luân bạch cũng là một sự kiện vô cùng sỉ nhục, có thể anh sẽ từ bỏ cái nick Công Tử Liên Thành này.

Trong lúc mọi người đang xôn xao ước đoán, Công Tử Liên Thành và Nhất Tiếu Hồng Trần vẫm âm thầm tổ đội luyện level ở Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Công tử Liên Thành nhàn nhã tại khu vực an toàn, rốt cuộc cũng không còn chút hào quang lăng lệ như trong quá khứ nữa. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng bắt chước tổ đội treo máy, dùng toàn kỹ năng quần công. Cũng vì treo máy tự động giết quái, Nhất Tiếu Hồng Trần chuẩn bị thật cẩn thận, vừa thả con hổ sủng vật vừa chuẩn bị đầy đủ lam dược hồng dược, cho nên dù bận tối mắt vẫn có thể thong dong nghỉ ngơi trước máy tính.

Công tử Liên Thành dùng linh châu tăng gấp đôi điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm tăng càng nhanh hơn so với bình thường. Chỉ vỏn vẹn có hai tiếng đồng hồ, anh đã lên tới level 60. Lúc này, họ mới bắt đầu nói chuyện trong [đội ngũ].

Tuy rằng Công Tử Liên Thành đã nhận được độ điệp mà Nhất Tiếu Hồng Trần gửi cho anh thông qua email từ lâu, nhưng cũng chưa dùng thử, đây là lần đầu tiên anh chính thức tiến vào địa cung này. Anh đã tìm trên bản đồ, lại hỏi ba vị công tử, cũng thấy mấy người đó nói rằng không biết gì về địa phương này, nên mới hỏi Nhất Tiếu Hồng Trần : " Làm thế nào mà nàng tìm ra khu vực này vậy ?"

"Chính là làm cái nhiệm vụ kia đấy ạ." Nhất Tiếu Hồng Trần nói một cách giản lược : "Cái nhiệm vụ Tìm Kiếm Con Sông Kí Ức kia đó. Chắc ta là người đầu tiên hoàn thành cái chuỗi nhiệm vụ này, địa cung này cũng không ai hay biết, server này không có, mà server khác cũng vậy"

"Chắc thế" Hiển nhiên là Công tử Liên Thành rất vui vẻ : " Đây đúng là khu vực lý tưởng nhất để luyện level."

“Đúng vậy” Nhất Tiếu Hồng Trần cũng vui vẻ trở lại : “ Nếu không phải làm nhiệm vụ này, hoặc có độ điệp, chắc chắn người khác không vào đây được”

" Ừm, điểm kinh nghiệm khi đánh quái ở đây cũng rất cao." Công Tử Liên Thành nhìn quanh một chút, sau đó mới nói : " Chờ cấp bậc của ta tăng lên, sau đó có thể kêu những huynh đệ khác trong bang cùng vào đây luyện cấp."

"Vâng." Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không có ý kiến : " Chờ chúng ta rời khỏi đây, ta cũng sẽ kêu người trong bang vào đây luyện level."

"Vậy là đúng." Công tử Liên Thành trầm mặc một chút mới hỏi : " Vì sao nàng không làm bang chủ nữa ?"

Nhất Tiếu Hồng Trần đột nhiên cảm thấy trong lòng rối loạn, nghĩ ngợi hồi lâu mà không biết phải dùng từ nào để diễn tả ý mình : " Đột nhiên cảm thấy nản chí ngã lòng, mệt mỏi quá đi."

"Nếu như quá mệt mỏi, có thể tạm thời nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một thời gian cho tốt, bất quá cũng không cần truyền lại chức bang chủ, cũng đừng nản chí ngã lòng." Công Tử Liên Thành rất ôn hòa : "Nàng có biết bộ đồ nàng tặng cho ta có giá trị như thế nào không ?

"Đại khái cũng biết rõ một điểm, chắc xem như cao cấp đi." Nhất Tiếu Hồng Trần cười rất thỏa mãn : "Có thể tự tay làm ra bộ trang bị này, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

“Nàng nói vậy là khiêm nhường quá, bộ trang bị này sẽ làm người ta phát điên lên mất." Công Tử Liên Thành than nhẹ một hơi : "Nếu như nàng mang đi bán, cũng có thể bán được tới một vạn nhân dân tệ."

"Nhiều như vậy sao ?" Nhất Tiếu Hồng Trần rất kinh ngạc, lập tức cười nói : " Người xưa có câu "Bảo kiếm tặng anh hùng". Bộ trang phục này đương nhiên phải tặng cho bậc cao thủ như anh, mới có thể phát huy được hết khả năng của nó, bằng không, giống như minh châu cất vào trong kho kín, cũng thật tội nghiệp cho nó đi."

Nghe nàng nói một cách cảm tính như thế, Công tử Liên Thành cũng cười : " Nàng ép ta vừa mở ra đã mặc định phải nhận lấy, ta cũng không có biện pháp nào để từ chối, có điều ta nợ nàng một cái đại nhân tình, về sau nàng không được cự tuyệt ý tốt của ta nhé."

" Anh đã tặng cho ta một pháp bảo cao cấp rồi mà " Nhất Tiếu Hồng Trần cười vui vẻ : "Hiện tại ta vẫn đang dùng đây."

"Cái đó không thể so nổi." Công tử Liên Thành lập tức trả lời : " Giá trị kém quá xa."

" Lúc ta làm bộ trang phục đó, trong lòng ta đã thầm nghĩ, nhất định phải tặng cho anh." Nhất Tiếu Hồng Trần bình tĩnh đáp : " Nếu như muốn kiếm tiền, ta có thể làm những vật khác để bán. Những loại trang phục hoặc thời trang, hoặc trang sức đều có thể kiếm tiền, có điều bộ trang phục này thực sự rất khó làm, nếu bán đi, rồi mặc ở trên người kẻ mà ta không ưa, cho dù có được bao nhiêu tiền đi chăng nữa ta cũng không vui vẻ gì."

"Nàng nói rất đúng." Công Tử Liên Thành mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói : "Bộ trang phục này đúng là chí bảo vô giá, ta cực kỳ thích, có điều lại không muốn mặc vào"

" Vì sao vậy ?" - Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ không vui - " Chẳng lẽ trong lòng anh vẫn còn trách ta ?"

" Không phải, trước giờ ta chưa bao giờ trách nàng." Công tử Liên Thành vội vàng giải thích : "Có điều bộ trang phục này do nàng chế tạo, trên đó có ghi tên nàng, ta chỉ sợ mang tới phiền toái cho nàng. Một khi ta mặc vào bộ trang phục này để xuất chiến, tất sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, nàng sẽ không còn được sống một cách bình thản như hiện nay nữa."

"Ta không sợ." Nhất Tiếu Hồng Trần mỉm cười : "Bọn họ muốn luân bạch ta cũng được, không làm được là không làm được, ta cũng chẳng có cách nào cả. Tài liệu để làm ra bộ trang phục này quá khó tìm, có bốn vị công tử bọn anh với hai vị phu nhân giúp đỡ, mất nhiều ngày như vậy, mà vẫn thiếu Bồ Đề Xá Lợi, may mắn là cuối cùng mới có được một viên, mới có thể làm ra bộ trang phục này, nhưng mấy loại tài liệu thu thập được đều đã dùng hết cả, về sau cũng không biết có thể tìm được thêm lần nữa hay không.”

"Chuyện đó cũng không có vấn đề gì cả, nàng cần tài liệu gì, Tiểu Bạch có thể an bài huynh đệ tin cậy trong bang đi kiếm cho." Công tử Liên Thành tỏ vẻ rất chân thành : " Ta cũng không hy vọng mang tới thương tổn cho nàng."

Nhất Tiếu Hồng Trần không chút nghĩ ngợi liền đáp : " Ta cũng chẳng có việc gì cả, cùng lắm chỉ ở yên trong thành không ra bên ngoài, anh cũng đừng lo lắng quá. Nếu anh không mặc trang bị ta làm ra, mới là cực kỳ lãng phí. Ta hy vọng anh có thể mặc bộ trang phục này, tung hoành thiên hạ, điều đó mới khiến ta cảm thấy vui vẻ nhất.”

Công Tử Liên Thành nghĩ một chút, mỉm cười đáp : " Tốt, chờ ta lên tới level 125, sẽ mặc cho nàng xem."

Nhất Tiếu Hồng Trần thật vui vẻ, nhìn cấp bậc hiện tại của anh, tính toán một chút rồi mới nói rất hào hứng : "Với tốc độ này, chỉ cần mười ngày là có thể lên tới level 120 rồi"

"Chẳng cần, chỉ cần năm ngày là tới mức đó rồi.” Công tử Liên Thành thở dài : "Có điều tuần này không tham gia thành chiến được rồi"

Nhất Tiếu Hồng Trần có phần kinh ngạc : "Tuần này còn phải công thành hay sao ? Sao mọi người không nghỉ ngơi lấy lại sức đã, cuối tuần sau tiếp tục có tốt hơn không ?"

"Lần công thành này không phải nhằm mục đích chiếm lại Vân Trung Thành, đúng như nàng đã nói, thời gian quá gấp, thực lực của chúng ta không đủ." Công Tử Liên Thành phân tích một cách tỉnh táo : "Lần này, chúng ta chiến đấu vì sự tôn nghiêm của mình."

Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức minh bạch. Không cần biết thắng hay thua, trận này không thể không đánh, nhằm mục đích ngưng tụ lại tinh thần và nhân tâm đang rã đám của người trong bang, đồng thời cũng muốn truyền ra cho thế giới biết, Khải Hoàn Hào Môn vẫn cường đại như cũ, tinh thần của bọn họ vẫn hừng hực như cũ.

Mấy ngày tiếp theo, bọn họ cũng không màng tới thế sự, vẫn chỉ âm thầm đánh quái ở chỗ này. Mỗi ngày hai người chỉ ra ngoài một lần, thanh lý những vật thu được, xử lý chút công việc riêng tư, sau đó tiếp tục vào trong đó luyện cấp. Thời gian ra vào của bọn họ rất ngắn, hơn nữa đều vào lúc rạng sáng, là lúc người chơi tương đối ít, bởi vậy cũng chẳng mấy người biết.

Đến hôm công thành, Công tử Liên Thành đã lên tới level 115, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng lên tới level 124, chỉ cần thêm một level nữa là có thể phi thăng. Tâm trạng nàng vui vẻ hơn rất nhiều, cao hứng nói : " Chờ khi nào anh lên tới level 125, chúng ta cùng phi thăng nhé."

"Được" Công tử Liên Thành cười nói : " Hôm nay bọn ta công thành, nàng có muốn tới xem hay không ?"

"Có đi được không ?" Nhất Tiếu Hồng Trần vô cùng vui vẻ và kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là có thể rồi." Tâm trạng của Công Tử Liên Thành hiển nhiên rất thỏa mái : "Tiểu Bạch mời nàng cùng tham dự, Vô Kị và Phù Tô cũng hy vọng nàng có thể tới. Dù sao hiện tại ta cũng không thể tham dự công thành được, có thể ở bên cạnh nàng cùng quan sát."

Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức nói : " Vậy thì tốt quá, ta đi."

Công Tử Liên Thành rất chú ý quan tâm : " Nếu bằng hữu của nàng muốn tới cũng có thể được. Ta là trưởng lão, có quyền mang thêm một tổ người*** của bang phái khác tới"

Nhất Tiếu Hồng Trần rất mẫn cảm với hai chữ "bằng hữu", lập tức nói : " Một mình ta là được rồi, khỏi sợ xảy ra chuyện gì, tạo thêm phiền nhiễu cho mọi người."

Công tử Liên Thành mỉm cười : " Hồng Trần, không cần phải một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nếu nói như vậy, chẳng lẽ cả đời này nàng không có bằng hữa nữa hay sao? Bị người khác phản bội đương nhiên rất khó chịu, nhưng những bằng hữu thật lòng kết giao nhiều gấp mấy lần những kẻ khốn khiếp. Đương nhiên, thực ra ta cũng không có nhiều bằng hữu, chủ yếu là do không biết cách giao tiếp với người lạ, điều này thực cũng không phải việc gì tốt. Ta hy vọng nàng đừng giữ mãi cái tâm lý đó trong lòng, thoải mái một chút, lúc kết giao với người khác cẩn thận là đúng, nhưng cũng không cần hơi chút là cự tuyệt bằng hữu."

"Ừm, ta hiểu rồi." Nhất Tiếu Hồng Trần cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nhưng công thành là chuyện trọng đại, nàng vẫn quyết định chỉ một mình mình tham dự, cùng lắm thì gọi thêm cho Khinh Ca Thủy Việt. Đây là người nàng tuyệt đối tín nhiệm, khẳng định không có vấn đề gì.

Vừa nghe thấy như vậy, Khinh Ca Thủy Việt nhảy nhót không thôi : " Tốt tốt tốt, mình muốn đi, mình muốn đi."

Nhất Tiếu Hồng Trần toát mồ hôi : "Đừng làm ầm ĩ, lặng lẽ vào thôn, không được nổ súng."

"Mình biết mà, cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói với ai cả." Khinh Ca Thủy Việt vui mừng hớn hở : "Đánh chết mình cũng không nói cho ai biết."

Buổi tối cuối tuần, Công Tử Liên Thành dẫn theo Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt chạy tới Truyền tống trận ở Kim Đài thành, cùng bay vào.

Vừa mới tiến vào, trước mắt đột nhiên sáng ngời, một khung cảnh xa hoa tráng lệ lập tức đập thẳng vào mắt Nhất Tiếu Hồng Trần.

4.

Đó chính là nơi tòa Vân Trung Thành thần bí an tọa, nhìn qua đã thấy xa hoa không bút nào tả xiết.

Công Tử Liên Thành mang theo Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt tới chỗ Vọng Hương Đài cách Vân Trung Thành khá gần, bắt đầu giới thiệu cho hai người : "Đây chính là điểm phục sinh, nếu không công hãm được cửa thành, những người chết không được thầy thuốc cứu đều hồi sinh tại chỗ này."

Nhất Tiếu Hồng Trần cũng hiểu rõ : "À, đây đúng là điểm phục sinh ở bên chỗ các anh."

"Đúng" Công Tử Liên Thành liền nói tiếp : " Nếu công phá thành công cửa thành, điểm phục sinh sẽ lại thay đổi."

Lúc này, những nhân ảnh không ngừng xuất hiện, đó đều là những chiến sĩ của Khải Hoàn Hào Môn. Bọn họ một khắc không dừng liên tục xông lên, lần lượt từng người, trước khi bước vào trận địa, ngang qua chỗ Công Tử Liên Thành, mỗi người đều cười rạng rỡ chào một tiếng : "Tam ca, huynh tới đó sao ?"

Công tử Liên Thành mỉm cười " Đúng vậy, tới xem mọi người công thành."

Có người nói : "Tam ca, cố lên."

Công tử Liên Thành cũng trả lời : " Cố lên"

Những người đó đều đồng loạt nhảy lên tọa kỵ, chạy thẳng ra tiền tuyến.

Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện tọa kỵ của bọn họ khá giống nhau, hoặc toàn là sói, hoặc toàn là hổ, có khi toàn bộ đều cưỡi rồng, tập trung thành từng đoàn một trông cực kỳ bắt mắt và khí thế.

Khinh Ca Thủy Việt không nhịn nổi liền reo lên : " Thật giống quân đoàn thời cổ đại"

"Đúng vậy." Nhất Tiếu Hồng Trần tập trung nhìn vào đội hình chiến đấu đang ở dưới chân thành chờ xuất phát, bỗng nhiên nhận ra một ý nghĩa mới của trò chơi này. Hoàn toàn khác hẳn với cái không khí nhàn nhã lười nhác xung quanh nàng từ trước tới nay, nơi đây tràn đầy khí khái hào hùng, làm người ta thấy nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ một lát sau, Công Tử Tiểu Bạch, Công Tử Vô Kị, Công Tử Phù Tô lần lượt xuất hiện, sau khi chào Công Tử Liên Thành một câu liền vội vã chạy tới chân thành, chia nhau suất lĩnh ba đội : đội đột kích, đội công thành, đội thầy thuốc, chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, Huy Hoàng Vương Triều và mấy bang cùng phe bắt đầu chạy lên [thế giới], cười nhạo chế giễu Khải Hoàn Hào Môn là bang phái vừa bị mất thành tuần trước, khinh bỉ người vừa bị rớt cấp bậc trở thành người chơi mới là Công Tử Liên Thành. Khải Hoàn Hào Môn cũng không thèm đôi co, chỉ có mỗi Công tử Tiểu Bạch chạy lên [thế giới] tuyên bố :

- Toàn thể huynh đệ tỷ muội trong bang hôm nay phóng tay mà chiến đấu, thua cũng không có vấn đề gì. Lần này chúng ta chiến đấu vì sự tôn nghiêm, chiến đấu vì vinh dự, vì những huynh đệ không thể tham gia công thành mà chiến đấu.

Sau đó, mọi người toàn bang cùng hưởng ứng trên [thế giới], mỗi người hô vang một câu

"Vì tôn nghiêm mà chiến"

"Vì vinh dự mà chiến"

"Vì huynh đệ mà chiến"

Có người còn trực tiếp nói : " Vì Tam ca mà chiến"

Công tử Liên Thành không chạy lên [thế giới], chỉ thốt một câu ở [bang phái] : "Mọi người cố lên."

Nhìn thấy những lời thề ngắn ngủi như vậy trên [thế giới] , rất nhiều người chơi đều có cảm giác kích động, có người liền chạy lên [thế giới] tôn xưng Khải Hoàn Hào Môn, chúc bọn họ công thành thuận lợi, thắng lợi trở về.

Huy Hoàng Vương Triều cũng không chửi mắng nổi nữa, toàn bang đều rời khỏi [thế giới], chuẩn bị nghênh chiến.

Đúng 8h, tất cả người chơi toàn khu nghe thấy một tiếng pháo hiệu, sau đó là thông cáo của hệ thống, cuộc chiến công thành bắt đầu

Đội đột kích dưới sự chỉ huy của Công Tử Tiểu Bạch lập tức xông ào ào lên phía trước như thủy triều. Bọn họ chia thành hai đội, vây hai bên Lạc Hà Đài, đội thầy thuốc theo sát bên cạnh họ, để kịp thời cứu viện.

Đội công thành dưới sự lãnh đạo của Công Tử Vô Kị lập tức xông theo, tấn công Thần Quang Tháp ở phía sau Lạc Hà Đài một cách mãnh liệt. Nếu không cướp được hai tòa tháp này trước, chỉ cần bọn họ vừa tiếp cận cửa thành, từ trên tháp sẽ bắn ra tia sét, bọn họ bị giết ngay lập tức.

Cùng lúc đó, đội phụ trợ dùng đạo cụ đặc thù triệu hoán Độc Nhãn Cự Nhân, hỗ trợ đội công thành tấn công tháp.

Phía trong thành, Huy Hoàng Vương Triều lập tức tập trung toàn bộ tinh anh từ level 165 trở lên, tập trung tấn công toàn bộ vào phòng tuyến của Khải Hoàn Hào Môn, hy vọng có thể ngăn cản hành động tấn công tháp của bọn họ, bảo vệ Lạc Hà Đài.

Song phương đều là cao thủ PK, cùng chiến đấu kịch liệt dưới chân đài. Công Tử Tiểu Bạch tổng chỉ huy, các đội nhân mã phối hợp bổ sung cho nhau, thầy thuốc kịp thời thêm trạng thái, phục sinh, khiến Huy Hoàng Vương Triều không thể đột phá được phòng ngự của họ.

Mặc dù thầy thuốc không ngừng phục sinh, nhưng chiến sĩ cũng tử vong liên tiếp, có một số người không được cứu kịp, cũng không thèm nằm chờ trên mặt đất, mà lập tức quay về điểm phục sinh****

Nhất Tiếu Hồng Trần thấy phía sau Vọng Hương Đài không ngừng có người chạy ra, vừa nhảy lên tọa kỵ lập tức lại phóng thẳng về phía chiến trường. Khinh Ca Thủy Việt cũng không kiềm nổi, bất kỳ người nào chạy qua bên mình đều tự tay tăng thêm phòng thủ cho họ. Không ai nói với ai một câu, mà vẫn phối hợp cực kỳ ăn ý.

Chỉ một lát sau, đội công thành đã đập nát Thần Quang tháp, lập tức chiếm lĩnh Lạc Hà Đài. Chỗ này lập tức trở thành điểm phục sinh mới của bọn họ.

Công tử Liên Thành liền nói với hai người trong đội ngũ : "Chúng ta có thể tới Lạc Hà Đài xem chiến đấu"

Nhất Tiếu Hồng Trần và Khinh Ca Thủy Việt đồng thời vâng một tiếng, cùng nhảy lên tọa kỵ, chạy về phía Lạc Hà Đài. Bọn họ cùng trèo lên đài cao, đứng từ trên này nhìn lại, có thể thấy rõ ràng tình hình chiến đấu trong thành.

Đội công thành của Khải Hoàn Hào Môn gặp phải sự chống cự kịch liệt ở cửa thành. Dây máu của cửa thành cực dài, mà đám Côn Luân thủ thành vẫn nối đuôi nhau nhảy từ trên đầu thành xuống, tự bạo. Đây là kỹ năng tự sát tập kích của Côn Luân, giống như bom thịt người, dùng hết khí huyết và nội lực của mình, có thể tấn công hủy diệt thêm cả những mục tiêu chung quanh, có thể nổ tung một mảng lớn, làm người khác khó mà phòng bị được. Các đội viên đội phụ trợ chết liên tục, làm những người khổng lồ hỗ trợ công thành cũng biến mất theo, bởi vậy việc công kích cửa thành cũng không thể mau chóng được.

Lúc này, đội đột kích đã dùng thang trèo lên được trên tường thành, đột nhập vào trong thành, hy vọng chiếm được điểm phục sinh của Huy Hoàng Vương Triều. Có điều, những đội viên đội đột kích trèo được vào trong thành đều bị vây công, chết không ngừng, có mấy người cố sức vượt trùng vây, đột phá được sự phong tỏa của đám cao thủ chạy tới bên cạnh điểm phục sinh, lại bị Thần Quang Tháp và Thần tướng Thiên Giới bên cạnh hợp lực giết ngay lập tức.

Sau khi những chiến sĩ của Khải Hoàn Hào Môn vào được trong thành đều bị giết chết rồi bị đẩy ra hết, Công Tử Tiểu Bạch lập tức hạ lệnh cho đội ngũ tập trung vào công kích cửa thành, Côn Luân chú ý chặn giết từ xa những Côn Luân đang nhảy xuống của phe đối phương, cố gắng giết chết trước khi đối phương tự bạo. Cứ như vậy, công kích không ngừng, rốt cuộc cửa thành cũng bị công phá.

Lúc này, hơn một giờ đã trôi qua, từ đó cho tới lúc kết thúc công thành cũng không còn nhiều thời gian nữa. Mỗi bang nhân của Khải Hoàn Hào Môn đều biết rằng hôm nay chắc chắn không có khả năng cướp lại được Vân Trung Thành, nhưng ý chí chiến đấu của bọn họ vẫn hừng hực, dốc toàn lực tấn công thành. Mỗi thước tiến lên, được đổi bằng bao nhiêu xương máu của đồng đội, mà những người chết đi sống lại cũng không chút lui bước, vẫn ương ngạnh đối kháng cùng địch nhân như cũ.

Những kỹ năng tấn công hoa lệ chớp lóe khắp nơi trong thành, phảng phất như pháo hoa trong đêm, chiếu sáng rực cả bầu trời cao. Nhất Tiếu Hồng Trần sững người nhìn khung cảnh hùng tráng trước mặt, rốt cuộc đã hiểu vì sao trò chơi này lại dùng cái tên như thế.

Truyền Thuyết Anh Hùng.

Cho tới khi thời gian công thành trở về không, trận chiến này kết thúc bằng sự thất bại của Khải Hoàn Hào Môn.

Huy Hoàng Vương Triều và những bang phái cùng phe lập tức chạy lên [thế giới] hoan hô ầm ĩ, đương nhiên tiếp tục có người bắt đầu châm chọc phỉ báng Khải Hoàn Hào Môn. Công Tử Tiểu Bạch ra nghiêm lệnh cấm mọi người trong bang lên [thế giới] trả lời, chỉ thốt ra ba tiếng đầy hào khí : " Cuối tuần sau gặp lại."

Trận chiến này tuy thất bại, nhưng mỗi bang nhân thuộc Khải Hoàn Hào Môn một lần nữa đã có thể lấy lại được sự tự tin kiên định cùng với ý chí chiến đấu kiên cường, mà cũng có không ít những cao thủ bên ngoài nhao nhao xin được gia nhập để kề vai chiến đấu với Khải Hoàn Hào Môn.

Không khí hỗn loạn đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới quá trình thăng cấp của Công Tử Liên Thành và Nhất Tiếu Hồng Trần, sau khi thành chiến kết thúc, họ liền cáo biệt Khinh Ca Thủy Việt, tiếp tục quay lại địa cung Kính Hoa Thủy Nguyệt.

Hai ngày sau, cuối cùng bọn họ đã cùng lên tới level 125, có thể mọc cánh phi thăng thành tiên.

Công tử Liên Thành đã từng phi thăng, không ngờ lần này nhiệm vụ nhận được không phải là hồng hóa phi thăng, mà lại là Phượng Hoàng Niết Bàn, điều này làm anh cảm thấy vô cùng tò mò, có điều, anh vẫn dẫn Nhất Tiếu Hồng Trần đi phi thăng trước, chưa làm nhiệm vụ của mình vội.

Nhiệm vụ Hồng Hóa Phi Thăng cũng chẳng phức tạp lắm, chỉ là mấy nhiệm vụ vụn vặt, đầu tiên đánh cho đủ một nghìn quái, vô luận người nào từng chém một nghìn con cáo hay một nghìn con khỉ, về sau nghĩ lại vẫn thấy buồn nôn, có điều Nhất Tiếu Hồng Trần lại thuộc môn phái Côn Luân, chỉ cần treo máy một chỗ không ngừng quần công, tốc độ nhanh hơn những môn phái khác nhiều.

Sau khi giết xong quái, lại còn phải tìm mấy NPC khất cái, bố thí cho mỗi người bọn họ 100 đồng vàng, sau đó mới tiến vào cao triều, đánh nhau với đốc quân Thiên Giới. Boss có thân hình khổng lồ này đúng là tiểu Cường bất tử, máu nhiều mà phòng thủ lại cực cao, nhất định phải dùng tất cả kỹ năng, nếu chỉ chém suông thì chỉ có thể làm mất một giọt máu của nó. Công tử Tiểu Bạch là người phi thăng đầu tiên, lúc đó phải mất một ngày liền mới có thể giết được Boss này, cho tới nay đã thành một truyền thuyết, vẫn thường được người ta kể đi kể lại. Đương nhiên bây giờ không cần mất nhiều thời gian như thế, Công Tử Liên Thành chỉ kêu gọi một tiếng trong bang, đã kéo tới hơn mười vị cao thủ, cùng tấn công nó bằng đủ các loại kỹ năng. Đương nhiên Công Tử Vô Kị chính là lá chắn thịt, là người đánh Boss chính, những người khác chỉ đánh theo, mất nửa giờ là đã có thể hạ được nó.

Sau khi đốc quân Thiên Giới vừa ngã ầm xuống đất, tất cả mọi người đều lập tức hồi thành, bằng không nó sẽ đột nhiên xuất hiện trở lại, giết sạch mọi người ngay lập tức. Nhất Tiếu Hồng Trần đã được Công tử Liên Thành cảnh báo từ trước, vì vậy sau khi nhận được thông báo rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, liền lập tức hồi thành, sau đó đi giao nhiệm vụ.

Trên hệ thống lập tức xuất hiện thông báo : Nhất Tiếu Hồng Trần sau một thời gian tu luyện gian khổ, cuối cùng công lực đã đạt tới một cảnh giới mới, hồng hóa phi thăng, một truyền kỳ mới sắp sửa sinh ra.

Thông báo này cũng chẳng nói lên cái gì cả, lần đầu tiên nó xuất hiện còn có người chú ý tới, nhưng mỗi khi có người chơi phi thăng, hệ thống đều có thông báo như vậy, dần dần, mọi người cũng chẳng thèm quan tâm, chủ yếu chẳng còn cảm giác háo hức gì nữa, mà cũng chẳng còn mấy ai chạy lên [thế giới] chúc mừng.

Phi thăng đương nhiên cần có trang bị mới, nhưng Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không còn nhiều tiền tới mức có thể đi trang bị lại hết, nên cũng không đổi đồ, chỉ nói với Công Tử Liên Thành : " Để ta theo giúp anh đi làm nhiệm vụ đi."

Hai người tiếp tục tổ đội, nên có thể yên tâm trò chuyện ở trong [đội ngũ], đương nhiên Công Tử Liên Thành không cự tuyệt, chỉ đáp một tiếng rất rõ ràng " Được."

-----

* Nhân yêu : người chơi giới tính nam nhưng lên trò chơi lại chọn giới tính nữ hoặc ngược lại.

** Kính Hoa Thủy Nguyệt : Hoa trong gương, trăng đáy nước

***Một tổ gồm 8 người.

****Thầy thuốc phục sinh thì có thể chọn hồi sinh tại chỗ hoặc hồi thành, tự phục sinh thì chỉ có thể trở về điểm phục sinh.

alt
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc