Kiều Minh Anh cũng không suy nghĩ nhiều, vội xoay người định bỏ chạy, nhưng vì cô quá hoảng loạn, không cẩn thận đá trúng lan can bên đường, phát ra tiếng vang thu hút sự chú ý của người ngồi trong xe.
Kiều Hồng Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Kiều Minh Anh!
Tiêu rồi! Kiều Hồng Anh cả kinh!
Kiều Hồng Anh chẳng quan tâm gì đến chuyện vui vẻ với những người đàn ông kia nữa, vội đẩy anh ta ra, nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi cùng hai người đàn ông xuống xe đuổi theo.
Dù sao Kiều Minh Anh cũng là con gái, không chạy lại hai người đàn ông.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể gầy yếu đột ngột bị người phía sau đè lại, đầu gối bị đạp vào, cả người khụy xuống ngã nhào xuống đất.
Một cơn đau ập tới, không đợi Kiều Minh Anh bò dậy, Kiều Hồng Anh đã đứng trước mặt cô rồi.
Lúc này tóc Kiều Hồng Anh hơi loạn nhưng không che giấu được vẻ vênh vang đắc ý, cô ta vuốt mái tóc của mình nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là em trai yêu quý của tôi!”
Kiều Minh Anh cúi đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Chỉ nghe thấy cô khúm núm nói: “Thật trùng hợp, chị cũng ở đây sao? Tôi đang chuẩn bị về nhà, chị cũng nên về nhà sớm một chút…”
Kiều Hồng Anh nghe vậy thì cười lạnh, đưa tay bóp cằm Kiều Minh Anh, lạnh lùng nói: “Cậu đừng làm bộ với tôi, ban nãy cậu đã nhìn thấy gì?”
“Không, tôi… tôi không thấy gì hết.” Kiều Minh Anh thở hổn hển, ra vẻ mình không biết gì cả.
Kiều Hồng Anh khinh thường dáng vẻ cúi đầu, nói lắp bắp của Kiều Minh Anh, trong lòng buồn bực.
Cô ta túm tóc Kiều Minh Anh bắt cô ngước lên nhìn cô.
“Một đứa con riêng như cậu, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám để lộ chuyện này ra ngoài, tôi sẽ cho người mẹ tiểu tam của cậu không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”
Vì mẹ, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức đối đầu với Kiều Hồng Anh.
Do đó, Kiều Minh Anh kìm nén cơn đau trên người và sự sỉ nhục, thề rằng: “Chị yên tâm, ban nãy tôi không nhìn thấy gì cả, tôi bảo đảm sẽ không nói một chữ ra ngoài…”
Kiều Hồng Anh thấy mình đã uy hiếp được cô thì hài lòng thu tay về.
Cô hoàn toàn không coi đứa con riêng Kiều Minh Anh này ra gì.
“Chúng ta đi.” Kiều Hồng Anh trợn mắt nhìn Kiều Minh Anh đang nằm chật vật dưới đất, dẫn hai người đàn ông rời đi.
Kiều Hồng Anh rời đi rồi, Kiều Minh Anh mới bò dậy, nhịn đau khập khiễng bước từng bước về nhà.
Cô đánh răng rửa mặt xong thì nằm trên giường, mở to mắt, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, trăn trở một hồi lâu.
Ánh mắt khinh bỉ của Kiều Hồng Anh, sự sỉ nhục của Hạ Tĩnh Nhiên trước mặt mọi người như từng tảng đá lớn đè lên ngực cô, khiến cô không thở được.
Cô rất muốn rời khỏi nhà họ Kiều giả dối này, rời khỏi tầng lớp thượng lưu này.
Nhưng…
Giờ Kiều Minh Anh vẫn là một học sinh cấp ba, rời khỏi nhà họ Kiều, cô lấy gì để trả tiền chữa bệnh cho mẹ đây?
Nghĩ đến chi phí chữa bệnh đắt đỏ, Kiều Minh Anh quả quyết từ bỏ ý nghĩ muốn rời khỏi nhà họ Kiều.
Chút tôn nghiêm này của cô có là gì với tính mạng của mẹ chứ!
Trước khi đi ngủ, Kiều Minh Anh còn mơ mơ mơ màng màng suy nghĩ, nói không chừng ngày nào đó mẹ cô khỏi bệnh, đến khi đó cô sẽ có tia hy vọng và nói lời tạm biệt với những thứ này.
Ngày mai, nhân buổi chủ nhật không lên lớp, Kiều Minh Anh tới bệnh viện thăm mẹ.
Liễu Lan nằm trên giường bệnh thấy Kiều Minh Anh tới thì rất vui, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tươi cười.
Kiều Minh Anh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gọt táo cho Liễu Lan.
Bà ấy bị bệnh suy thận rất nặng, người bình thường có thể dùng tiền để thay thận là được rồi, nhưng bà ấy thì khác, giờ bà ấy chỉ còn một quả thận, chỉ có thể dựa vào máy móc và thuốc nhập khẩu để duy trì.
“Con ở nhà họ Kiều có tốt không? Bác gái và chị con có làm khó con không?” Liễu Lan yếu ớt hỏi.
Bà thấy hình như Kiều Minh Anh đã gầy đi rồi.
Kiều Minh Anh bị hỏi thì trong lòng không khỏi đau khổ, nhưng vì không muốn Liễu Lan lo lắng, cô ngẩng đầu mỉm cười, nói nửa thật nửa giả: “Mặc dù bọn họ không quan tâm con nhưng cũng không làm khó con.”
Liễu Lan nghe cô nói vậy thì yên tâm gật đầu.
“Con phải học tập thật tốt, phải để nhà họ Kiều không thua kém ai.”
Suy cho cùng, thân phận con riêng của Kiều Minh Anh cũng là một vết nhơ.
Kiều Minh Anh gật đầu: “Con biết rồi.”
Liễu Lan nhìn Kiều Minh Anh yên lặng ngồi gọt táo, thấm thoát con bé đã trưởng thành rồi, khuôn mặt xinh đẹp giống y như bà năm đó.
Vành mắt Liễu Lan không nhịn được đỏ lên.
Nếu không phải bởi vì nguyên nhân đó, giờ Kiều Minh Anh 18 tuổi có lẽ đã mặc áo dài, để tóc dài, chắc chắn sẽ là cô gái xinh đẹp.
Nhưng vì bảo vệ tính mạng của hai người bọn họ, Kiều Minh Anh chỉ có thể làm như thế.
“Ba con có khỏe không?” Liễu Lan ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi.
Kiều Minh Anh sửng sốt, suýt chút nữa đã cắt trúng tay mình.
Nhắc đến người đó, cô sẽ bất giác nhớ tới vẻ mặt cao ngạo vô tình khi gọi mẹ cô là tiện nhân của Kiều Chấn Huy.
Loại người đó có gì đáng để quan tâm chứ!
“Ông ấy rất tốt.” Kiều Minh Anh trả lời qua loa.
Liễu Lan cũng nhìn ra, Kiều Minh Anh không thích Kiều Chấn Huy.
Từ khi rời khỏi nơi đó, Liễu Lan trốn Đông trốn Tây làm ca sĩ, lúc đó môi trường hoảng loạn, bà bị thương ngoài ý muốn, phải cắt bỏ một quả thận.
Sau đó vì Kiều Minh Anh, bà chỉ có thể đi theo Kiều Chấn Huy, sau đó nữa, bà cũng có đứa con nhưng bị Kiều Chấn Huy vứt bỏ.
Đứa con chết đi, Liễu Lan đành để Kiều Minh Anh làm thế thân cho đứa bé đó, trở thành con của Kiều Chấn Huy, đúng lúc con bé gầy yếu, không để bọn họ nhìn ra sơ hở nào.
Liễu Lan thở dài, kiên trì nói với Kiều Minh Anh: “Minh Anh à, suy cho cùng ông ấy cũng là ba con, con phải học cách tiếp nhận ông ấy.”
Từ nhỏ Liễu Lan luôn nói với Kiều Minh Anh rằng, cô là con của Kiều Chấn Huy, để tránh sau này lộ ra sơ hở.
Nếu không phải Kiều Chấn Huy, bà sẽ không chịu đựng sự ác ý của nhiều người như thế!
“Cậu ra ngoài đi, bệnh nhân phải làm hóa trị rồi.” Lúc Kiều Minh Anh định phản bác lại lời Liễu Lan thì y tá đi vào.
Kiều Minh Anh thấy thời gian đã không còn sớm nữa, nghe Liễu Lan căn dặn mấy câu xong rồi thì về nhà.
Nhưng vừa bước vào nhà họ Kiều, cô đã cảm thấy hình như bầu không khí hơi khác thường.