Trong nhà họ Tiêu, ông nội Tiêu Kế Quang mới mười mấy tuổi đã đi chiến trường, đã từng tham gia đánh quân Nhật, đã từng dẫn quân tham gia trận chiến phản kích bảo vệ tổ quốc, uy danh ở trong quân đội cực cao, được nhiều người ủng hộ. Lúc tuổi già càng quyền cao chức trọng, quân hàm thượng tướng.
Ông nội Tiêu và ông nội Lương, hai người bọn họ đã sống cùng trong một thôn từ hồi còn là trẻ con, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cùng nhau lớn lên, cùng tham gia quân ngũ ở một chỗ, cùng tham gia kháng chiến chống Nhật trên một chiến trường. Hai người ở cùng một chỗ cùng dắt tay nhau trong suốt quá trình tiến lên. Khi tính háo thắng trong lòng hai người nổi lên, thì sự ganh đua lẫn nhau càng cực kỳ cao hứng. Hai người này tranh đấu với nhau cả đời, mà tình cảm yêu mến giữa hai người, thực sự càng tranh đấu càng lớn hơn. Ngày nào mà không đấu võ mồm với nhau, hai ông lão còn cảm thấy toàn thân không được bình thường.
Về sau, khi sinh hạ đến đời thứ hai, trong lòng hai vị lão gia liền nảy sinh ra ý định, muốn hai nhà liên hợp với nhau để càng thêm mạnh mẽ. Nhưng bởi vì trong mắt lớp vãn bối không thấy ai vừa mắt nhau, cho nên tuy hai vị lão gia thích thú, nhưng cũng đành buông tay với ý muốn kia.
Hai vị lão gia liền suy nghĩ đến đời thứ ba, xem trong đám con cháu có người nào có thể tác hợp lại thành một đôi hay không, làm cho tình cảm giữa hai nhà được tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Vì vậy, mới có sự bàn bạc cho đám hỏi của Tiêu Cẩn Chi và Lương Kinh Diễm. Tuy rằng vẫn còn chưa định ra được thời gian cuối cùng, nhưng về cơ bản, bậc trưởng bối của hai nhà đã có chung nhận thức về đám hỏi này rồi.
Sau khi ông nội Tiêu nhận được cuộc điện thoại trách cứ của ông nội Lương, ông nội Tiêu đã đồng ý với ông nội Lương sau đây sẽ cho ông bạn một câu trả lời thỏa đáng. Sau khi cúp điện thoại, ông liền lâm vào trạng thái trầm tư.
Nghĩ đến nửa đời trước Tiêu Cẩn Chi đã không được sống hạnh phúc, ông nội Tiêu lại cảm thấy nơi trái tim mình thoáng xẹt qua một chút đau đớn kịch liệt.
Nghĩ đến cá tính của đứa cháu nội nhà mình, , chung quy ông nội Tiêu vẫn cảm thấy cần phải suy nghĩ thêm một chút, liệu có cần thiết phải tạo thêm một chút áp lực đối với Tiêu Cẩn Chi hay không
Mà ở nơi khác, Tiêu Cẩn Chi đang cùng với mấy người bạn từ thủa nhỏ kia ngồi ở trong một căn phòng bao. Lúc này, anh đang châm một điếu thuốc lá, ngồi ở trong góc phòng phà ra một luồng khói thuốc mù mịt. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi dưới luồng ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ở trong phòng bao, lại bị lớp khói thuốc dày đặc chập chờn bao phủ, xem ra có chút không nhìn thấy rõ lắm, di@en*dyan(lee^qu.donnn), lại càng làm cho người ta không thể hiểu được, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?
Tiêu Cửu Cửu tự mình rót rượu cho Chu Tiêu và mấy người anh em kia, cuối cùng cô cũng rót cho mình một chén. Cửu Cửu bưng ly rượu lên, nở nụ cười đối với bọn họ, nói, Mấy vị anh trai, Cửu Cửu kính mời các anh một ly!
Những câu nói vớ vẩn nhảm nhí khác, cô cũng không thích nói ra. Cô biết rõ, cho dù cô không nói, bọn họ cũng sẽ hiểu cô, nhiều năm ở cùng một chỗ với nhau như vậy, những lời giả tạo ấy cũng không cần thiết phải nói ra với nhau làm gì.
Cửu Cửu hơi ngửa đầu lên, dieendaanleequuydonn một hơi cạn sạch chỗ rượu đỏ trong chén, tiếp đó bàn tay trắng nõn đảo ngược lại, xoay miệng chén xuống phía dưới, không có một giọt rượu nào còn thừa.
Bộ dạng đó của Cửu Cửu, nhìn duyên dáng đến mức tinh xảo, đẹp đến trong sáng vô tư, đắc ý đến mức người ta phải thở mạnh, làm người ta vui thích đến mức không câu nệ tiểu tiết, thậm chí đến ngay cả người đàn ông cũng ít thấy cái khí phách và thong dong như vậy, làm cho cả đám quân nhân kia, trong lòng mỗi người đều cảm thấy thán phục.
Nhưng không biết tại sao, mỗi một lần nhìn thấy Cửu Cửu như vậy, đám người Chu Tiêu, Tần Tấn, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Kinh Mộ, còn cả Phượng Thần nữa, chung quy đều có cảm giác giống như đau lòng, cuối cùng đều có cảm giác giống như muốn ôm cô vào lòng, mà yêu thương mà che chở thật tốt, muốn mang cả thế giới này tặng cho cô, muốn mang đến cho cô một cuộc sống bình an, mang đến cho cô một cảm giác tươi đẹp trong cuộc sống.
Chu Tiêu, Tần Tấn, cả mấy người bọn anh đều theo Cửu Cửu, làm một hơi cạn sạch ly rượu, chỉ có Tiêu Cẩn Chi là vẫn không hề nhúc nhích.
Ánh mắt của mọi người liền nhất tề tập trung lại trên người anh.
Tiêu Cẩn Chi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn qua mọi người, vươn tay dụi đầu mẩu thuốc lá đang cầm trong tay, vẫy vẫy tay hướng về Tiêu Cửu Cửu, Tới đây!
Tiêu Cửu Cửu lườm ngang anh một cái, cái người đàn ông đang ở trước mặt cô đây, cho tới bây giờ cũng không hiểu khách khí là cái gì.
Nhưng mà cô, hết lần này tới lần khác lại vẫn phải nghe theo lời anh nói..., ai bảo anh là người đã bao nuôi cô chứ!
Tiêu Cửu Cửu tiến đến gần ngồi xuống bên cạnh của anh, một khắc sau, liền cảm thấy mình ngã vào trong một vòm ngực thật ấm áp, thật nhân hậu, cô ngửi thấy hương vị Bạc Hà xen lẫn với mùi thuốc lá từ trên người anh tỏa ra, thoáng cái, trái tim nhỏ của cô đột nhiên đập rộn lên mạnh mẽ.
Sau một khắc, Cửu Cửu nghe thấy Tiêu Cẩn Chi lên tiếng nói, Bắt đầu từ ngày mai em đừng đến đây làm nữa! Tập trung toàn bộ tư tưởng, dồn mọi suy nghĩ vào chuyện ôn thi đại học cho anh, đừng có làm mất thể diện của anh, em đã nghe rõ ràng những lời anh nói chưa?
Giọng nói trầm ấm của anh cứ quẩn quanh ở bên tai của cô, Tiêu Cửu Cửu nghe thấy câu trả lời của mình, chỉ có một chữ rất đơn giản – “Được!”
Cô cảm nhận được bàn tay của anh đang ôm ở nơi eo của cô chợt siết lại thật chặt. Cô nghe thấy anh phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến tưởng như không thể nghe thấy được... đột nhiên trái tim của cô chợt thấy đau nhói.Sự bất đắc dĩ của anh, cô rất hiểu!
Một người càng có thân phận địa vị cao, trách nhiệm đeo trên lưng lại càng nhiều hơn. Mặc dù Tiêu Cẩn Chi là một người có cá tính đặc biệt độc lập, luôn làm việc một mình, nhưng có đôi khi, anh cũng khó tránh khỏi cái cảnh phải chịu bị người khác kiềm chế.
Tiêu Cửu Cửu ngoan ngoãn nằm sấp ở trên ngực anh, chính là cô muốn cho anh một chút an ủi thầm lặng, ngay lúc đó cô cảm thấy điện thoại di động ở trong túi quần anh chợt rung lên!
Điện thoại rung lên ba cái, Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi không có ý định nhận cuộc gọi, cô liền đưa tay thăm dò vào trong túi quần của anh, tựa như không hề cảm nhận thấy vật kia trong tích tắc trở nên cứng ngắc, trực tiếp lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Nhìn trên màn hình thấy mấy chữ Ông nội , Tiêu Cửu Cửu liền nhét điện thoại vào trong tay của anh, nhỏ giọng nói như thuyết phục, Anh nhận cuộc gọi đi! Nếu như anh không nhận, ông nội mất hứng, chuyện này lại càng không thể giải quyết ổn thỏa được!
Tiêu Cẩn Chi liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm mang đầy vẻ nặng nề u ám, cái nhìn của anh như khóa chặt vào trên mặt của cô, lại làm cho trái tim của cô đập mạnh thêm một chút.
Cuối cùng, anh vẫn chịu nghe lời cô nói..., tiếp nhận chiếc điện thoại từ trong tay cô, bấm nút trả lời.
Điện thoại vừa được tiếp thông, lập tức giọng nói chứa đầy sự giận dữ của ông nội Tiêu từ đầu dây bên kia được truyền tới. Cửu Cửu ở ngay bên cạnh anh nên cô đã nghe thấy rõ từng câu từng chữ rất rành rọt: Anh lập tức quay về nhà ngay cho tôi, tôi sẽ ở trong thư phòng chờ anh!
Nói xong, không để cho Tiêu Cẩn Chi có cơ hội đáp lại, ông nội Tiêu liền trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Nhưng Tiêu Cẩn Chi vẫn không hề nhúc nhích, cầm chiếc điện thoại di động quăng ra, tựa người ở trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, cặp mày rậm nhíu chặt lại như dính ở một chỗ.
Kỳ thật, anh không cần về nhà cũng biết, chuyện mà ông nội muốn nói với anh là chuyện gì, nhưng mà quả thực, về chuyện ấy, anh rất không muốn nghe.
Nếu như ông nội anh thật sự chỉ vì mối quan hệ thông gia kia, mà buộc anh phải buông tay với Cửu Cửu và Phượng Thần, thì có thể nói..., đã vậy, anh tình nguyện rời khỏi nhà họ Tiêu, tình nguyện đi cùng với bọn họ, tách rời mối quan hệ với gia đình mình., Anh cũng không thể nào chấp nhận chuyện từ bỏ Phượng Thần và Cửu Cửu, để bản thân mình được sống những ngày an nhàn vui vẻ.
Không có Cửu Cửu và Phượng Thần, anh liền cảm thấy cuộc sống của mình bị tách rời khỏi niềm hạnh phúc, lại càng không có ý nghĩa.
Nhà cao cửa rộng ở trong kinh, là đại biểu cho vinh hoa phú quý, là đại biểu cho địa vị hiển hách, là đại biểu cho sự ngưỡng mộ đối với vinh quang chói lọi mà mọi người cực kỳ ao ước, nhưng có một thứ duy nhất nó không đại biểu - đó là hạnh phúc!
Cha của anh là Tiêu An Bác, là tư lệnh quân khu B, cấp bậc Trung tướng, thống lĩnh đại quân ở một phương.
Mẹ của anh, Diệp Tú Trinh, là Thứ trưởng của một bộ quan trọng nào đó, cũng là một người có quyền cao chức trọng.
Đám cưới hai người bọn họ cũng chính là một đám cưới chính trị. Đối với những người được gọi là hai vợ chồng này, từ khi Tiêu Cẩn Chi anh bắt đầu có trí nhớ, chính là luôn bằng mặt mà không bằng lòng. Ở nhà có gặp nhau cũng chỉ thấy “lãnh nhan tương đối, tương kính như băng (*), mà anh, chính là đứa con độc nhất của vợ chồng bọn họ. Sống ở trong mối quan hệ hôn nhân lạnh lùng ấy, anh cũng chưa từng bao giờ nhận được sự quan tâm, chăm sóc hết mực, lẫn sự yêu thương chở che cho con của cha mẹ mình.
(*) Lãnh nhan tương đối, tương kính như băng: Nghĩa của câu: gặp nhau mặt mày hờ hững, đối xử với nhau lạnh như băng. Ý nói cặp vợ chồng sống với nhau không có tình cảm.
Thứ mà cha mẹ của anh đã dạy cho anh ngay từ khi anh còn nhỏ, cho đến lớn, chính là sự lạnh lùng, vô tình, thậm chí, chỉ vì để đạt được tất cả những gì mà mình mong muốn, còn có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn cho rằng, đối với bản thân anh mà nói, trong lĩnh vực tình cảm, con người anh giống như là một vùng đất hoang mạc, không có lấy một ngọn cỏ. Mãi cho đến khi, ngẫu nhiên anh nhìn thấy hình ảnh hai đứa trẻ còn rất ít tuổi, thấy bọn chúng thề với nhau rằng, cho dù thế nào cũng phải sát cánh bên nhau, kết hợp với nhau thành một khối, đến chết cũng không thay đổi. Đến lúc ấy, cảm xúc vốn như vùng đất hoang mạc trong anh bỗng nhiên trở nên ấm áp, đến cuối cùng đã nứt ra một mầm xanh nho nhỏ.
Phượng Thần cùng Cửu Cửu xuất hiện, đã đền bù vào chỗ trống về phương diện tình cảm của anh, làm cho thế giới tình cảm của anh được phong phú thêm.
Bọn họ làm cho anh hiểu được, hóa ra, thế giới này vẫn còn có tình yêu!
Hóa ra, trên đời này còn có một người đáng để cho anh dốc hết toàn lực ra để mà bảo vệ, để mà che chở cả đời!