https://truyensachay.net

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 7: Hắc xã hội

Trước Sau

đầu dòng
Đổng Đại Thúc không hiểu Lâm Vãn Vinh để lại những chỗ trống này làm gì, nhưng Lâm Vãn Vinh hắn cũng không nói gì thêm.

Ngụy đại thúc trước khi đi có để lại cho Lâm Vãn Vinh năm mươi hai lượng bạc, để hắn sau này có thể dùng mua cơm nước tạm qua ngày. Lúc này Lâm Vãn Vinh lấy ra toàn bộ giao cho Đổng Nhân Đức.

Muốn người ta tín mình thì mình phải tín người trước, đây là nguyên tắc làm sinh ý của Lâm Vãn Vinh.

Đổng Nhân Đức thấy Lâm Vãn Vinh tín nhiệm mình như thế, trên mặt cũng rất là kích động, bảo Xảo Xảo tìm lấy toàn bộ số bạc trong nhà ra, tất cả vét hết gom được khoảng mười hai đồng bạc.

“Đây không phải là của hồi môn của Xảo Xảo cô nương đó chứ?”, Lâm Vãn Vinh cười hỏi.

Đổng Xảo Xảo mặt ửng hồng như mây chiều, Đổng Nhân Đức đứng gần đó cười nói: “Khiến công tử chê cười rồi.”

Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói: “Việc này thực ra không có gì đáng cười cả, chúng ta tất cả vì sinh ý, đầu tư tiền vốn vào nhất định phải thu gấp bội trở về mới được. Nếu mà thua lỗ thì Lâm Vãn Vinh ta quả có lỗi với các người, ta thành thực xin lỗi trước.”

Đổng Xảo Xảo liếc mắt nhìn hắn, vội vàng lắc đầu nói: “Lâm công tử, chúng ta tín nhiệm ngươi.”

“Đổng đại thúc, Xảo Xảo tiểu thư, các người đối với ta tín nhiệm như thế, ta xin hứa, sinh ý này thành công, kể cả tiền vốn nằm trong đó tất cả chia đôi, ta một nửa các người một nửa. Đến lúc đó sẽ tặng cho Xảo Xảo cô nương của chúng ta một của hồi môn thật là lớn.” Lâm Vãn Vinh cười nói.

Không phải khoa trương, đừng nói đến việc kiếm tiền, cho dù có không lời được bao nhiêu, chia mỗi bên một nửa thì lão Đổng cũng được hơn ba chục lượng rồi, số tiền này cũng khiến cả nhà họ rung chuyển rồi chứ đừng nói việc khác.

Nói thật, Lâm Vãn Vinh đối với tiền nong tuyệt không phải là kẻ hàm hồ, lúc hắn chưa tới cái thế giới này, cũng đi làm việc cho người ta, mỗi tháng kiếm được bốn mươi vạn đồng, ngoại trừ cung cấp cho cha mẹ và cô em gái đi học đại học, Lâm Vãn Vinh còn dùng một phần tương trợ cho đám cô nhi bần khốn ở mười mấy sơn thôn nghèo. Số còn lại thì cũng chỉ dùng vào mấy việc tán gái hay đi chơi với đám bằng hữu. Chỉ có chi tiền ra thì mới có thể tạo ra áp lực lớn khiến nam nhân càng có dục vọng kiếm tiền nhiều. Đây là quan điểm của Lâm Vãn Vinh hắn.

Hắn phải tận dụng cơ hội này kiếm số vàng bạc đầu tiên tại thế giới này. Tiền bạc lúc này chiếm phần quan trọng nhỏ nhoi, cái quan trọng nhất đó là việc hắn muốn chứng minh rằng mình ở cái tân thế giới này cũng xoay sở được.

Thấy Lâm VãnVinh hào sảng như thế, khiến Đổng gia phụ tử lại càng e ngại. Đổng Nhân Đức vội vàng xua tay nói: “Không thể như thế được, tuyệt không thể, tiểu lão nhân ta đi theo công tử kiếm tiền, làm thế nào lại có thể có lòng tham, chúng ta chỉ có thể lấy số tiền công lao thôi.”

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to: “Đổng đại thúc, chúng ta bây giờ vẫn chưa kiếm được đồng nào mà, có lẽ lần này không chừng lại thua lỗ nặng thì sao. Việc này tạm thời không cần thảo luận ngay làm gì, chúng ta hãy bắt tay vào làm đã.”

“Ta tin tưởng rằng công tử nhất định có năng lực làm được.” Đổng Nhân Đức thật ra rất biết nhìn người, đối với Lâm Vãn Vinh hoàn toàn tin tưởng.

Lâm Vãn Vinh cười mỉm, không nói gì nữa, để Đổng gia phụ tử soạn viết các loại diễm văn dã sử về Tiêu đại tiểu thư, còn hắn mang theo Đổng Thanh Sơn bước ra ngoài, thẳng hướng Tiêu gia mà đến.

Đổng Thanh Sơn đi theo bên mình Lâm Vãn Vinh, vẻ mặt rất là hưng phấn, vội vàng hỏi: “Lâm đại ca, ngươi mau dạy ta, làm thế nào mà đánh nhau với người, hay như thế nào mới có thể bảo vệ cha và tỷ tỷ của ta, làm sao có thể đánh cho lũ côn đồ kia một trận tơi bời được?”

Lâm Vãn Vinh không trả lời trực tiếp các vấn để tên tiểu tử này hỏi, mà lại hỏi ngược lại: “Thanh Sơn, ngươi mỗi lần cùng người ta đánh nhau, đều là một đấu một hả?”

Đổng Thanh Sơn ngây ngô một chút đáp: “Có đôi khi cùng Lí Bắc Đẩu đánh nhau với hai ba người bọn chúng, còn lại đại đa phần đều là ta một mình đánh nhau.” Không cần hỏi cũng biết tên Lí Bắc Đẩu kia khẳng định là đồng bọn thân thiết của Đổng Thanh Sơn.

Lâm Vãn Vinh hỏi tiếp: “Vậy xung quanh ngươi có những kẻ giống ngươi, không quen nhìn thấy kẻ khác bắt nạt bằng hữu của mình hay không?”

Đổng Thanh Sơn đáp: “Như thế nào lại không có chứ? Chúng ta tại cửa thành nam này có nhiều nhóm lẻ tẻ, mỗi một nhóm có khoảng ba bốn người, ta cùng bọn chúng cũng có giao tình không tệ lắm.”

“Vì sao như thế?” Lâm Vãn Vinh.

“Bởi vì ta rất giỏi đánh nhau.” Đổng Thanh Sơn mặt đầy vẻ bất hảo hắc hắc cười.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, thật là một đội quân thích đánh nhau, xem ra có thể quy tụ chúng lại, tiến hành thiết lập một tổ chức phạm tội mới được.

“Thanh Sơn, ngươi có biết được thực lực của những người này khi tu hợp lại với nhau không?” Lâm Vãn Vinh hỏi.

Đổng Thanh Sơn mắt sáng ngời: “Lâm đại ca, ý của ngươi ra sao, muốn chúng ta tụ lại để đánh nhau ư?”

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn nói: “Thanh Sơn, ngươi chỉ cần đoàn kết tụ hợp đám người này lại, rồi làm lão đại của họ thì thực lực sẽ rất to lớn, nhiều việc không cần ngươi rat ay cũng có thể có người giải quyết dùm, tự nhiên đánh đấm thương tích cũng ít đi.”

Mặt sau của câu này chính là một khi bắt đầu có quy mô kích thước càng lớn thì đánh nhau cũng sẽ càng lớn, những lời này Lâm Vãn Vĩnh không nói ra vội, chỉ cần tạm thời Đổng Xảo Xảo ny tử kia hiểu được là ổn roài.

“Làm lão đại của bọn chúng ư?” Trong mắt Đổng Thanh Sơn lóe sáng, nói tiếp: “Nhưng mà, nhưng mà nếu những người này không chịu phục ta thì làm sao?”

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười: “ Không phục ư? Vậy nắm đấm ngươi để ở đâu?”

“Ta hiểu rồi, ai không phục, ta đấu với hắn, đấu đá đến khi nào hắn phục thì thôi.” Đổng Thanh Sơn kêu to rồi nhảy dựng lên.

Xã hội đen là như thế này mà thành ư? Hà hà, ta thật quá tồi bại mà, Lâm Vãn Vinh nhịn không được sờ sờ cái mũi cười, cái tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn này vẫn còn là một đứa nhỏ mà.

“Trước tiên giải quyết thành nam, sao đó đến thành tây, thành đông và thành bắc, giải quyết từng bước một. Đợi khi ngươi đã thành lão đại của Kim Lăng thành này rồi thì không có ai dám gây trở ngại cho ngươi nữa." Lâm Vãn Vinh tà ác giảng giải, trong mắt như phảng phất xuất hiện cảnh hàng loạt các hán tử trẻ mặc đồ đen đang chém giết loạn xa tại Kim Lăng thành này vậy.

Xã hội đen là vậy mà, Lâm Vãn Vinh hắn hôm nay không chỉ giáo cho Đổng Thanh Sơn thì sau này cũng sẽ có người dạy tiểu tử đó làm thế.

“Lão đại tại Kim Lăng thành này ư?” Đổng Thanh Sơn như là người trong màn đêm thấy được ánh mặt trời vậy, trong mắt lên một tia kích động, nhìn Lâm Vãn Vinh vô hạn sung kính nói: “Lâm đại ca, điều ngươi dạy ta hôm nay, ta cả đời sẽ không quên. Không sai, đúng rồi, ta muốn làm cái lão đại của Kim Lăng thành này. Nhưng mà Lâm đại ca ngươi mới là lão đại của ta, như vậy là lão đại của lão đại của Kim Lăng thành.”

Lâm Vãn Vinh ha ha cười to: “Cái tên tiểu tử này...”

Đổng Thanh Sơn hề hề sờ sờ đầu cười theo, Lâm Vãn Vinh nhìn bộ dạng của y, biết thiếu niên này thâm tâm đã được mình cổ động lên rất nhiều, nhịn không được thở một cái nói: “Thanh Sơn, việc này nói thì dễ, nhưng làm thì rất có khăn, hơn nữa cũng rất nguy hiểm. Ngươi phải nhớ kỹ, dẫn quân đánh trận, chỉ có bộ não biết suy nghĩ mới là binh khí tốt nhất. Sau này có cái gì khó khăn cứ tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết.”

Sau khi đến cái thế giới này, Lâm Vãn Vinh hiểu mình đã thay đổi rất nhiều, trong long chợt dâng lên một nỗi hoài cảm, có lẽ là ở cái thế giới đầy phép tắc luật lệ kia toàn áp lực nặng nề, đi tới nơi này hắn hoàn toàn không có một chút gánh nặng nào cả, bao cái tà ác trong long cũng hoàn toàn có chỗ tự do phát tác.

Lâm Vãn Vinh chỉ điểm vài việc nho nhỏ này khiến Đổng Thanh Sơn qua đó chợt hiểu biết rất nhiều việc. Hắn nhìn Lâm Vãn Vinh nói: “Đại ca, ngươi yên tâm, ta biết làm như thế nào. Gặp việc gì mà không có biện pháp giải quyết, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi, ngươi chính thị là đại ca của ta mà. “ Lần này hắn trực tiếp xưng hô đại ca, không dùng tên riêng nữa.

Xã hội đen rốt cục đã bắt đầu hình thành, Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu vào trong lòng. Với tính cách của tên tiểu tử Đổng Thanh Sơn này, sớm muộn gì cũng sẽ phải đi những bước này, ta cũng chỉ là thuận tay đẩy, làm hắn thành thục lên, như vậy mới bị ít thương tồn, chỉ mong Đổng Xảo Xảo nha đầu chớ có trách ta.

Đổng Thanh Sơn với cá tính này, sau khi được Lâm Vãn Vinh chỉ điểm, càng nóng vội không nhịn được, trực tiếp đi tìm bọn Lí Bắc Đẩu mấy người thương lượng, còn Lâm Vãn Vinh thì một mình hướng Tiêu gia mà bước tới.

Tiêu gia tại Kim Lăng thành là một nhà giầu có tiếng tăm, lại có lão Đổng cung cấp cho Lâm Vãn Vinh bản chỉ đường, hắn tự nhiên tìm được dễ dàng.

Lâm Vãn Vinh còn chưa tới Tiêu gia, liền thấy xa xa đầu người liên tục chuyển động, huyên náo không thôi. Từ phía xa có thể thấy một phủ đệ sang trọng to lớn, tường vây quanh cao khoảng ba thước, rộng khoảng một thước, hai con sư tử đá to lớn đặt ở trước cửa. Hai cánh cửa to lớn sơn đỏ được đóng lại, phía trên cửa là một chiêu bài vàng óng với hai chữ “Tiêu Phủ” thật lớn, ánh mặt trời phản chiếu lên lóe sáng lộng lẫy.

alt
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc