Tề Thụy Nam nhận được lệnh đuổi khách của Hoàng hậu, chỉ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Nếu Thái tử đã bình an quay về, nhi thần an tâm rồi, nhi thần xin cáo lui."
Nhìn theo bóng dáng Tề Thụy Nam lui xuống, Phó Du Nhiên lưu luyến thu hồi ánh mắt. Đây quả là cơ hội hiếm có, nhất định phải bắt hắn kí tên cho mình mới được, không biết chừng nàng sẽ có cơ hội tranh cử ngôi vị đội trưởng "Nam phấn đoàn" (fanclub)cũng nên.
Hoàng hậu nào biết tâm tư khó dò của Phó Du Nhiên, kéo "Con" ngồi vào nhuyễn tháp, thành khẩn nói: "Diệc nhi lần này trốn đi, khiến cho phụ hoàng vô cùng tức giận. Thêm vào đó một bên Hoài vương lại châm ngòi thổi gió, hiện tại thế cục cực kì bất lợi với con, con đừng gây thêm phiền toái gì nữa."
Phó Du Nhiên mặc dù không biết "thế cục" mà Hoàng hậu nói là cái gì, nhưng thần tượng trong lòng bị người ta nói như kẻ tiểu nhân, nàng thân là "fan cuồng", đương nhiên không thể gật bừa: "Châm ngòi thổi gió gì chứ? Mẫu hậu từng thấy sao?"
Phó Du Nhiên chợt nhớ thân phận của "mình", vội vàng ho nhẹ một tiếng:
"Ý của con... Hoài vương không phải là người như vậy, mẫu hậu đừng suy nghĩ nhiều."
Hoàng hậu cau mặt nói: "Diệc nhi, con bị sao vậy? Hoài vương bề ngoài khoan dung rộng lượng, kì thực luôn tranh đấu mọi chỗ với con. Khiến cho phụ hoàng con trọng dụng hắn, khinh thường con, cứ thế mãi, ngôi vị Thái tử con còn giữ được sao?"
Phó Du Nhiên nhìn người mẹ của "mình" đang bao che khuyết điểm, bất mãn nói:
"Hoài vương được Hoàng thượng trọng dụng, là vì hắn có bản lĩnh, Thái tử không được Hoàng Thượng đãi ngộ như vậy, là vì Thái tử yếu đuối vô dụng! Thói xấu của mình, há lại đổ lên đầu người khác!"
Hoàng hậu hoảng sợ trừng mắt, khóe môi run rẩy: "Diệc nhi, con nói bậy bạ gì đó? Không phải ở bên ngoài nhiều ngày, nên nhiễm quái bệnh?"
"Bệnh gì a? Dân chúng trong thiên hạ đều nói như thế."
"Diệc nhi!" Giọng nói Hoàng hậu trở nên sắc bén: "Ngươi thân là thái tử, không được nói hươu nói vượn!"
Phó Du Nhiên vốn định phản bác, nhưng nhìn Hoàng hậu trợn mắt lên, sắc mặt tái nhợt, lại có chút mềm lòng. Thái tử là nhi tử của bà, nghe người ta nói vậy đương nhiên rất khó chịu, thở dài, Phó Du Nhiên cố gắng kiềm chế:
"Mẫu hậu, nếu... con chỉ nói nếu có một ngày như vậy, hoàng... Phụ hoàng quyết định lập Hoài vương làm Thái tử, người cũng đừng quá đau khổ, Hoài vương có tấm lòng nhân hậu, tương lai tươi đẹp đang chờ mẫu tử chúng ta phía trước."
Hoàng hậu nghe xong, đẩy mạnh Phó Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Ngươi điên rồi! Ngươi không phải là con ta!"
Lần này làm Phó Du Nhiên hoảng sợ tột độ, vội vàng nói: "Mẫu hậu, người làm sao vậy?"
Chẳng lẽ bộ mặt đích thực của nàng đã bị phát hiện? Trong phòng cũng không phát hiện thấy chiếc kính chiếu yêu nào a?
Hoàng hậu vung tay áo, cả giận nói: "Đừng gọi ta là mẫu hậu, bản cung không có đứa con kém hiểu biết như ngươi!"
Nhìn Hoàng hậu đang bực tức, Phó Du Nhiên lúc này mới yên lòng, đối phó với cơn nổi giận của vị trưởng bối, nàng cười gượng hai tiếng, bày ra khuôn mặt tươi cười kéo tay áo Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu không có phản ứng, liền đứng dậy bóp vai Hoàng hậu:
Trong mắt Phó Du Nhiên đã tích đầy sương mù, một từ “Mẹ” này, từ nhỏ đến lớn nàng đã lén kêu không biết bao nhiêu lần, không ngờ hôm nay giấc mộng đã trở thành sự thật, "Con có thể nói như vậy sao? Con chưa từng nói nha."
Một tiếng "Mẹ", đã khiến tâm Hoàng hậu mềm nhũn, từ nhỏ nhi tử đều kêu "Mẫu hậu", đâu có bao giờ gọi bà thân thiết đến thế? Nhưng đối với những lời nói kia, trong lòng bà vẫn buồn bã: "Sau này không được nói bậy như vậy!" Nói xong bà kéo Phó Du Nhiên ngồi xuống lần nữa, lại dặn: "Những lời này chỉ được nói ở đây, lúc có người ngoài, không thể nói thế."
Phó Du Nhiên gật đầu đáp ứng, lại nhịn không được bóp vai Hoàng hậu, ngây ngô cười nói: "Ta cũng có mẹ a."
Hoàng hậu sủng nịch cười nói: "Nói ngốc quá."
Phó Du Nhiên cười nói: "Mẫu hậu và mẹ không giống nhau, như Hoài vương cũng kêu người là mẫu hậu, nhưng không có gọi người là mẹ."
Mẹ ruột của Hoài vương nguyên là mỹ nhân tứ phẩm, bởi vì nhà mẹ đẻ thế lực đơn bạc, sau khi sinh hạ hoàng tử cũng chỉ được tấn phong làm Tiệp dư, mãi cho đến vài năm nay Hoài vương biểu hiện nổi trội xuất sắc, Chiêu Thái đế mới phong làm nhất phẩm Đức phi vào năm ngoái, là một trong tứ phi chỉ đứng sau Hoàng hậu. Vì địa vị gần với Hoàng hậu như vậy, hơn nữa bà ta còn có đứa con quá xuất sắc, nên Hoàng hậu luôn coi Đức phi là địch nhân lớn nhất.
Nghe thấy Phó Du Nhiên nhắc tới Hoài vương, sắc mặt Hoàng hậu lại trầm xuống, Phó Du Nhiên vỗ vai Hoàng hậu nói: "Mẹ, con có điều muốn nói, không biết người muốn nghe hay không."
Hoàng hậu lườm Phó Du Nhiên một cái, nghĩ đến biểu hiện bất thường của "Con" mình hôm nay, trong lòng bà dĩ nhiên đoán được "hắn" định nói gì, khoát tay áo nói: "Thôi, có cái gì thì nói luôn đi, chỉ lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa."
Phó Du Nhiên cũng không vội vàng trả lời, mà là nghĩ lại bình thường nàng hay suy đoán cùng với nhóm "Nam phấn", lại kết hợp với ngôn luận lúc Sơn ca hay đọc, nửa ngày mới nói:
"Đại Tấn là một quốc gia dân giàu nước mạnh, phụ hoàng tại vị ba mươi lăm năm, đã đưa Đại Tấn vào thời đại thái bình thịnh trị, ngôi vị tương lai của con, sẽ tầm thường vô vị. Chắc chắn sẽ không gây nhiều hỗn loạn, cùng lắm là tại vị được ba, bốn mươi năm, sau đó lại chờ vị minh quân kế tiếp xuất hiện."
Hoàng hậu nhíu mày: "Diệc nhi..."
"Mẹ, trước hãy con nói nói." Phó Du Nhiên ngắt lời Hoàng hậu: "Nếu phụ hoàng có quyết định khác, một ngày nào đó Hoài vương thế chỗ, như vậy Đại Tấn ta sẽ không phải chờ đợi nữa, bởi vì Hoài vương, sẽ là một Chiêu Thái đế khác."
Hoàng hậu nhếch miệng, trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ, Phó Du Nhiên cầm chặt tay bà:
"Mẹ, người trong thiên hạ đều biết, con không địch nổi Hoài vương, cho nên, nếu có một ngày phụ hoàng thật sự khiến mẫu thân khó xử, đều chỉ suy nghĩ cho tương lai của Đại Tấn. Mẫu thân nhất định phải ủng hộ phụ hoàng, đừng để Đại Tấn lâm vào thảm kịch như Sở quốc tranh đoạt."
Hoài vương cùng Đông cung Thái tử tranh đấu với nhau không còn là bí mật, những lời này chủ yếu là cái nhìn của Sơn ca đối với việc tranh đoạt Đông cung Đại Tấn, lại tổng hợp thêm sự ca ngợi của "Nam phấn đoàn"với Hoài vương điện hạ. Đương nhiên, cũng không phải là rập khuôn tất cả câu nói của người khác, ví dụ như các từ "Bởi vì", "Cho nên", "Nếu" xuyên suốt toàn đoạn văn là trợ từ của Phó Du Nhiên nghĩ ra.
Ách... Mặc dù có lỗi với lão Tề, nhưng cũng phải để đám con cháu quý tộc nghe thấy lời nói tận đáy lòng của dân chúng thôi. Phó Du Nhiên cảm thấy nàng thật sự rất xuất sắc, quan tâm dân tình, truyền đạt ý dân, quả thực là Đại biểu nhân dân tốt nhất. Đúng lúc Phó Du Nhiên đang đắc ý dào dạt, sắc mặt Hoàng hậu nương nương tái mét, bên ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm mạnh mẽ: