Hai người ngượng ngùng vội tách ra, chớp mắt cánh cửa bật tung, tiếp theo là tiếng thét chói tai của Tề An truyền đến.
Thấy "Công tử" vẫn bình an đứng trước mắt, Tề An mím môi, mắt đỏ lên, chạy nhanh tới ôm Phó Du Nhiên gào khóc: "Công tử... Người cũng bị sa lưới a ..."
Phó Du Nhiên toàn thân nổi da gà, không nói nhiều giơ tay đánh một chưởng, may thay nàng có thói quen hay đùa bỡn cùng các huynh đệ trong trại, biết khống chế lực, nhưng cũng khiến Tề An lăn một vòng 360 độ bay ra xa. Thấy Tề An kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình, khóe mắt hắn vẫn còn vương vài giọt nước mắt, Phó Du Nhiên hét lớn: "Không được khóc! Khóc nữa ta biến ngươi thành thái giám!"
"Thái giám" tuyệt đối là sự uy hiếp với nam nhân, Tề An không chỉ khép miệng cực nhanh, mà ngay cả nước mắt cũng biến mất tăm hơi, Phó Du Nhiên liếc xéo Tề An nói:
"Ta muốn ngươi lập tức xuống núi, tìm Quốc Sư mang hắn về đây, nghe rõ chưa?"
Tề An ngây người nửa ngày, "Ta... tự mình xuống núi?"
"Đúng."
"Ta không muốn."
Câu trả lời của Tề An khiến cho Phó Du Nhiên rất mất mặt, nàng cười mỉa hai tiếng, "Ngươi nói cái gì?"
Tề An mắt nước mắt lưng tròng nói: "Công tử, ta không đi, ta sao có thể để công tử rơi vào hang cọp được? Nếu đi cũng phải đi cùng công tử, nếu Tề An lưu lại, cho dù công tử đi không quay lại..."
"Mẹ kiếp, nói ít thôi!"
Phó Du Nhiên định tiến lên đá hắn một cái, may mà được Tề Diệc Bắc giữ chặt, Tề Diệc Bắc ôn nhu nói:
"Tề An, nghe lời công tử nhà ngươi đi, lập tức hồi kinh mời quốc sư lên núi, đã nói ta... Công tử nhà ngươi đang gặp khó khăn, đành làm phiền quốc sư đến giúp đỡ."
"Không được!" Tề An luôn nhát gan bây giờ lại tỏ thái độ khác thường, "Muốn bắt ta rời khỏi công tử một mình xuống núi, trừ phi ta chết!"
Nhìn bộ dạng Tề An thấy chết không sờn, cổ nổi đầy gân xanh, biểu hiện rất nghiêm túc, Tề Diệc Bắc kịp thời nói: "Công tử nhà ngươi lưu lại chỗ này tìm Bội Nhược tiểu thư, hai người các ngươi phân ra hành sự, mới đỡ mất công sức."
Tề An nghe xong, có chút do dự, "Tề An có thể lưu lại cùng tìm Yến tiểu thư..."
"Tề An." Tề Diệc Bắc lắc đầu nói: "Công tử nhà ngươi nếu hồi kinh lúc này, ắt hẳn khó rời đi lần nữa, sao có thể cứu được ngươi và Bội Nhược tiểu thư? Cách tốt nhất hiện nay là ngươi lén hồi kinh mới hoàn thành tốt mọi việc."
"Có thể... Có thể tìm Thuận Thiên phủ xuất binh..."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn im luôn, Tề An a Tề An, cho dù ngươi sớm qua được cấp thứ tám cổ văn* sư thì có ích lợi gì? Đầu óc ngươi thật vô dụng, ở trước mặt sơn tặc nói muốn tìm quan phủ đến tiêu diệt bọn họ, thật vất vả cho ngươi đã nghĩ ra!
*Cổ văn: văn ngôn từ phong trào Ngũ Tứ trở về trước.
Lại liếc trộm Phó Du Nhiên một cái, quả nhiên, khuôn mặt "Chính mình" so với than còn đen hơn, trừng to mắt như muốn ăn thịt người vậy.
"Đồ chết tiệt nhà ngươi!" Phó Du Nhiên bước nhanh nắm lấy cổ áo Tề Diệc Bắc: "Nếu ngươi dám tìm quan phủ, ta sẽ tự cung!"
......................!!!
Phòng trong một mảnh yên tĩnh, một lúc lâu sau, Tề An run run quỳ xuống:
"Điện... Công tử, công tử gánh vác cả thiên hạ, lời này không thể nhắc lại."
Lúc này Phó Du Nhiên đã nổi khùng, nhìn tới Tề An nói:
"Ngươi cứ thoải mái lăn xuống núi đi tìm quốc sư đến đây, mười ngày sau không trở về, thì đừng trách ta... đao của ta đâu??"
Bên này Phó Du Nhiên làm bộ tìm đao, bên kia Tề An sợ tới mức hồn phi phách tán, thái tử biến thành thái giám, thì hắn cũng đừng hòng trở về, ngoan ngoãn tự cung theo đi. Đáng thương cho hắn thân là nam nhi cao năm thước, thân thể khỏe mạnh, làm nhân viên công vụ chưa có vợ, hôm nay tự cung ở đây, cha, mẹ, con xin lỗi hai người...
Phó Du Nhiên mặt đen sì đứng nhìn Tề An bỗng nhiên rơi lệ, tiếng nói rít qua kẽ răng: "Đây là tật xấu gì vậy?"
Tề Diệc Bắc đứng cạnh giải thích: "Lúc hắn cực kì vui mừng hay vô cùng buồn rầu, thường hay ngơ ngẩn mất hồn, không sao đâu, sau thời gian một chén trà nhỏ là sẽ hồi phục lại."
Đầu óc có vấn đề! Phó Du Nhiên phẫn hận nghĩ, lại nói với Lâm Hi Nguyệt: "Tình hình bên ngoài thế nào?"
Lâm Hi Nguyệt khoát tay, "Ngươi tự xem đi, toàn một lũ người đầu đất."
Nhìn xuyên qua ô cửa, quả nhiên thấy hai mươi mấy con người vạm vỡ, vẻ mặt lo lắng - có, vẻ mặt cười ngây ngô – cũng có, thật chẳng hiểu bọn họ đang làm cái gì, Phó Du Nhiên nhún vai, "Đừng để ý đến bọn họ, đều bất thường, ta mệt rồi, buồn ngủ."
Lâm Hi Nguyệt nhe răng cười, "Không biết vị công tử này muốn ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là quay về Trác..." Trác viện, là khu nghỉ ngơi dành riêng cho trại chủ của Thần Phong trại, chú ý, là Phó trại chủ, chứ không phải Phó đại dê béo (chỉ anh Tề Diệc Bắc đó ^^).
"Còn tên tiểu tử ngốc này, " Lâm Hi Nguyệt chỉ vào Tề An, "Ngươi tính khi nào thì đưa hắn đi? Lại còn đám nguời ngoài kia nữa, tuy không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt."
Phó Du Nhiên vẻ mặt sùng bái nắm lấy bả vai Lâm Hi Nguyệt:
"Ta sớm biết ngươi là tài nữ mưu trí hơn người, chuyện gì cũng nghĩ đến."
Lâm Hi Nguyệt vội vàng tránh né, đùa giỡn cái gì, hiện tại "Hắn" là một nam nhân, không thể tùy tiện giống như trước được. Ách... Tuy rằng cảm giác giống nhau...
"Ngươi muốn thế nào?" Kinh nghiệm nói cho nàng biết, lúc Phó Du Nhiên tâng bốc nàng, chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
Phó Du Nhiên cười gượng:
"Hi Nguyệt mỹ nhân, ngươi cũng biết, khi mệt nhọc ta nhất định phải ngủ, cho nên việc này, chỉ có thể giao cho ngươi ."
"Vớ vẩn!" Lâm Hi Nguyệt trừng mắt, "Luôn là như thế, vậy mà là bạn thân sao!"
"Cổ nhân dạy rằng: bằng hữu là dùng để buôn bán." Nói xong, Phó Du Nhiên giơ chân đá vào lưng Tề An: "Tỉnh chưa?"
"Công tử..."
"Đừng nói nữa." Phó Du Nhiên nhìn Tề An nói: "Nếu ngươi không đi, ta lập tức đi tìm đao."
Tề An hoảng sợ liên tục gật đầu, Phó Du Nhiên vừa lòng nói: "Nhớ kỹ, mười ngày, trong vòng mười ngày không trở lại, hoặc dẫn quan phủ đến đây, công tử nhà ngươi, khó mà giữ được dương khí." =))
Tề An mũi chua xót, bắt đầu lâm vào tình trạng mơ màng, Phó Du Nhiên cố nén ý nghĩ muốn đá thêm cái nữa, quay lại nhìn Tề Diệc Bắc nói: "Mỹ nữ, đành phiền toái ngươi đi ra ngoài nói một tiếng với các huynh đệ, trong vòng mười ngày tới để cho 'Ta' ung dung tự tại đi."
"Được."
"Biết nói như thế nào chưa?"
"Biết."
"Nói thử một lần xem."
"Ách... Các huynh đệ, vị này là bằng hữu của ta trước kia, sẽ ở trong trại chừng mười ngày nửa tháng nữa, mong rằng các huynh đệ..."
Phó Du Nhiên vẻ mặt khinh thường:
"Làm ơn đi, cái gì mà bằng hữu trước đây? Các huynh đệ trong trại đã nhìn ta lớn lên, bằng hữu của ta bọn họ đều biết rõ! Phải nói dê béo số hai xuống núi lấy tiền chuộc, để dê béo số một cho mọi người chiếu cố cho tốt, không đuợc ngược đãi dê béo."
"Ta đã biết."
"Nói lại lần nữa."
"..."
"Không đúng, lớn tiếng một chút."
"..."
"Giọng hào sảng một chút."
"..."
"Thô lỗ, phải thô lỗ, hiểu chưa?"
"Hóa ra cô cũng biết mình thô lỗ." Tề Diệc Bắc nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi nói cái gì?"
... ... ...
Nếu nói Lâm Hi Nguyệt vừa rồi mới chỉ tin chín phần câu chuyện của hai người, còn hiện giờ, chuyển thành mười hai phần, nguyên nhân đó là, trực giác của nữ nhân.
Sau đó, Lâm Hi Nguyệt cũng gia nhập vào đội quân do "Phó Du Nhiên" huấn luyện, nửa canh giờ qua đi, học trò cuối cùng đã viên mãn thành nghề.
Diễn tập đến lần thứ n, Phó Du Nhiên gật đầu, "Có thể đi ra ngoài." Sau đó đá Tề An tỉnh dậy, bốn người ra khỏi phòng.
Ngoài phòng đám sơn tặc đều thầm cảm tạ, thấy trại chủ đi ra, "Ồ " một tiếng xông tới, "Trại chủ" bắt đầu biểu diễn thành quả vừa mới huấn luyện xong, không chút sơ hở. Chúng tặc sau khi nghe trại chủ phân phó, lập tức phái người đưa Tề An xuống núi, Phó Du Nhiên cảm thấy cực kì thành công, có thể cân nhắc bồi dưỡng tiểu tử này sang nước Ngụy đi thi đoàn kịch Hoàng gia, cam đoan giành giải nhất, giả mạo người mới trở về, dựa vào khuôn mặt hắn cũng có thể kiếm sống tốt.
Nhưng mà... vì sao bọn họ đều cúi đầu khom lưng với mình? Nhìn chúng tặc nịnh nọt tươi cười, Phó Du Nhiên không hiểu nổi. Lại thấy bọn họ kéo "Phó trại chủ" sang một bên khẽ nói nhỏ, sắc mặt "Phó trại chủ" từ trắng chuyển thành hồng, tiếp theo giống như cố nén cười liên tục gật đầu, Lâm Hi Nguyệt quang minh chính đại chạy tới nghe lén, Phó Du Nhiên cũng đang định tiến tới, lại bị vài tên sơn tặc mang đi, một mực kêu dê béo lão huynh thân thiết đến cực điểm.
Tuyệt đối có âm mưu!
Phó Du Nhiên bị kéo tới khu nhà tập thể phía sau, nghe thấy tiếng ngáy duy nhất trong phòng liền nghĩ đến ...