https://truyensachay.net

Cực Phẩm Thục Nữ (20+)

Chương 3

Trước Sau

đầu dòng
Đường Tâm ôm cuốn từ điển rất nặng, tránh sau rèm cửa sổ, một bên mắng người, một bên lật xem sách. Cô căn bản không có tâm trí học bài, trong lòng bởi vì thất bại lần trước mà tức giận không thôi.

Ba ba tuy rằng không có đánh cô, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn cô thong thả nói lễ phép của cô cần phải thay đổi, nhưng ngữ khí lạnh như băng kia đủ khiến cô bé cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vẫn luôn cố gắng trở thành đứa trẻ tốt nhất trong mắt ba ba, nhưng Phương Khoản Khoản lại dễ dàng phá hủy tất cả. Muốn hãm hại Phương Khoản Khoản, cuối cùng hậu quả lại đổ xuống đầu mình, điều này khiến cho cô bé cảm thấy bản thân thật đúng là ngu ngốc về nhà.

“Ngồi trên bàn đọc sách không phải sẽ thoải mái hơn một chút sao?” Một bàn tay trắng mềm vén lên rèm cửa sổ, dễ dàng tìm ra nơi cô bé đang trốn.

“Tôi muốn đọc sách ở chỗ nào là việc của tôi, không cần cô xen vào!” Đường Tâm hung ác nói.

Cô bé ra sức kéo rèm cửa sổ, nhưng sức lại yếu, cô bé kéo vài cái liền bỏ qua, giận dỗi đứng dậy, miễn cưỡng duy trì tư thế tao nhã, đổi sang chỗ khác tiếp tục ngồi xuống.

Khoản Khoản nhàn chán ngồi ở một bên, thử cầm một quyển sách trên giá lên xem, giở không được vài tờ liền lập tức trả lại chỗ cũ. Mỗi lần tiếp xúc với Đường Tâm, đều khiến cho cô cảm thấy bản thân mình thực tầm thường, cô bé tuy có phần ngang bướng, nhưng lại có học thức vô cùng phong phú.

“Cháu không muốn nghỉ ngơi một lúc sao? Quản gia nói cháu đã đọc sách cả một ngày rồi.” Cô quan tâm hỏi. Những đứa trẻ tuổi này bình thường đều hoạt bát, hiếu động, rất ít đứa trẻ giống như Đường Tâm, suốt ngày chỉ biết đọc sách.

“Tất cả đều là do cô ban tặng còn gì, nếu cô không trước mặt ba ba gây chuyện, tôi suốt ngày đâu phải học thê thảm thế này chứ.” Đường Tâm tức giận kêu to.

Cô bé chưa bao giờ chật vật như thế, ăn trộm gà chưa thành còn bị mất nắm gạo, tưởng hãm hại Phương Khoản Khoản, ngược lại chính mình lại bị ba ba mắng tối mày tối mặt. Trong mấy chú kia, chú Thần là đáng giận nhất, lại còn cười, giống như rất đắc ý khi cô bị mắng vậy.

“Anh ta sao có thể mang việc đọc sách trở thành biện pháp trừng phạt kia chứ? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hứng thú học tập của cháu.”

Khoản Khoản tức giận nói, lấy quyển sách trên tay cô bé. Cuốn sách nặng đến nỗi khiến Khoản Khoản phải líu lưỡi, thật khó có thể tưởng tượng được một cô bé chỉ mới bảy tuổi đã phải học những thứ khó tiêu này. Đường Bá Vũ chỉ biết bắt buộc cô bé đọc những thứ có khi cả đời cô bé cũng không dùng tới, nhưng thứ cơ bản nhất như cách cư xử giữa hai cha con, anh ta lại thất bại hoàn toàn. Đường Tâm vừa thấy anh ta liền giống như chuột thấy mèo.

“Chỉ cần người đàn bà vừa xấu vừa béo như cô tránh xa tôi một chút, tôi sẽ có hứng thú học tập, không cần phải ba ba bắt buộc, tôi có thể học được hết bộ bách khoa toàn thư này.”

Đường Tâm châm chọc nói, lại nhịn không được duỗi người, trong tay thiếu quyển sách nặng làm cho cô thoải mái không ít. Nếu không phải Phương Khoản Khoản lấy đi quyển sách kia, cô căn bản không có lá gan dám bỏ xuống, lời ba ba nói chính là thánh chỉ, không ai dám cãi lời.

Có lẽ Phương Khoản Khoản thật sự có một chút không giống so với những người khác, cũng không giống bọn họ biết điều, dám dũng cảm cãi lại mệnh lệnh của ba ba.

“Thật xin lỗi, trước khi lễ phép của cháu được cải thiện, cháu vẫn phải chịu đựng người vừa béo vừa xấu như cô.” Khoản Khoản nhún vai, lơ đễnh nói.

Phương Khoản Khoản chưa bao giờ cảm thấy chính mình xinh đẹp, dáng người đẫy đà làm cho cô từ nhỏ có chút tự ti, đối mặt với sự mỉa mai của người khác, cô đã học được không để ý tới

Cô đưa tay lên tóc đem những sợi tóc rơi ra ngoài nhét vào trong búi. Giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự thong thả, lười biếng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ, đó lại là một loại lười biếng khiến đàn ông mê muội, cô vẫn không tự mình phát hiện, vẫn dùng những thứ quần áo xấu xí kia để che dấu chính mình.

Đường Tâm đột nhiên cảm thấy tức giận, cô bé nhìn chằm chằm Phương Khoản Khoản, không muốn nhận lấy cốc sữa.

“Đây là quỷ kế của cô, đúng không?” Cô bé hỏi.

Khoản Khoản thoáng sửng sốt.

“Quỷ kế?”

Cô còn không thông minh đến mức có thể đùa giỡn quỷ kế.

“Tôi đoán tuyệt đối chính xác, thực ra cô cố ý giả vờ ngốc nghếch, nhằm lấy được sự đồng tình của tôi và ba ba, thật ra cô so với những người đàn bà trước kia đều thông minh hơn, tưởng thừa dịp chúng tôi không để ý, vơ vét hết tài sản của Đường gia.” Đường Tâm càng nói càng kích động, cô bé không thừa nhận lòng tốt của Khoản Khoản ngược lại một mực chắc chắn Khoản Khoản đang có mưu đồ gây rối.

Cô sợ hãi bất kì người đàn bà nào cố ý đến gần Đường gia là vì cô sợ đối phương sẽ cướp mất đi sự chú ý của ba ba. Cô cũng biết ba ba bên cạnh từng có không ít bạn gái, thậm chí lúc trước còn có người đàn bà điên cuồng nghĩ rằng khống chế được cô là có thể khống chế ba ba, cho nên thông minh tìm cô ra tay.

Cô không thích người khác tới gần, tự tạo cho mình bề ngoài ngang ngược để bảo vệ nội tâm vô cùng yếu ớt.

“Cháu rất có thành kiến với cô.” Khoản Khoản thở dài, trong lòng thầm đoán nếu để cho anh trai cô nghe được Đường Tâm lên án, nhất định sẽ ở trước bài vị tổ tiên khóc rống lưu nước mắt, cảm động cô em gái ngốc nghếch cuối cùng cũng thông suốt, rốt cục hiểu được tính kế người khác.

“Cô không cần nói lảng sang chuyện khác.” Đường Tâm phẫn nộ quát to, bím tóc vung lên, rốt cục có vẻ giống như đứa nhỏ.

“Cô không có lảng tránh vấn đề, chính là đang khâm phục sức tưởng tượng quá mức phong phú của cháu thôi. Nếu đem cháu đưa đi nhà trẻ, nhất định sẽ khiến cho giáo viên sợ chạy hết mất thôi.” Khoản Khoản trấn an xoa đầu cô bé, đem cốc sữa bỏ vào trong tay cô bé.

Trong lòng cô quyết định phải tìm thời gian nói chuyện cùng Đường Bá Vũ về việc dạy dỗ Đường Tâm. Nếu anh ta kiên trì đem Đường Tâm giao cho cô, sẽ không thể dùng thái độ lãnh đạm như vậy đối xử với cô bé. Thái độ của phụ huynh thường có ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển tính cách của trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ phần lớn đều mong muốn được cha mẹ quan tâm, Đường Tâm đã không có mẹ, tự nhiên sẽ muốn thân thiết với cha hơn.

Đường Tâm nheo lại mắt, nhất thời không bắt bẻ cầm lấy cốc sữa liền uống, uống xong mấy ngụm mới hỏi.

“Nhà trẻ là nơi nào?”

Cô bé có chút tò mò hỏi.

“Đó là nơi tập trung những đứa trẻ như cháu, mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học làm cách nào để hoà nhập cùng mọi người.”

Khoản Khoản ngừng lại, phát hiện thấy cô bé đang vô cùng chăm chú lắng nghe, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hâm mộ. Cô chợt cảm thấy đau lòng. Cô vươn tay sờ khuôn mặt cô bé, nhẹ giọng an ủi.

“Có cơ hội cô sẽ mang cháu đi.”

Đường Tâm như chú mèo nhỏ được người ta vỗ về, hưởng thụ sự gần gũi từ trước tới nay chưa từng có, thậm chí ngay cả ba ba cũng chưa từng chạm vào cô bé như vậy. Sự đụng chạm ấy ấm áp mà thân mật, thoải mái vô cùng, cô rất thích nó. Nhưng đột nhiên phát hiện bản thân đang dần tự động chấp nhận Khoản Khoản chạm vào, Đường Tâm kinh hãi quay mặt đi chỗ khác.

Tại sao cô lại vô dụng đến vậy, chỉ là một cái xoa đầu đã bị thu phục. Trong một lúc, cô đã bắt đầu thích người phụ nữ này.

“Tôi mới không cần cùng bình dân chơi cùng một chỗ.”

Đường Tâm nói lời nói trái lương tâm, thật ra cô rất muốn cùng các bạn cùng tuổi chơi chung. Nhưng bản thân là người của Đường gia, cô đều bị người khác bảo hộ chặt chẽ, có thể cùng cô chơi đùa cũng chỉ mấy chú trên ba mươi tuổi bạn ba ba thôi.

“Đường Tâm, không nên phân loại mọi người, đó là chuyện ngu xuẩn nhất.” Khoản Khoản cảnh cáo, đem toàn bộ sách trong phòng thu lại.

“Quản gia, phiền ông tiến vào một chút.” Cô có kinh nghiệm gọi to.

Quả nhiên, cửa chậm rãi bị đẩy ra, quản gia cầm khăn lau đứng tại chỗ, chà lau tay cầm cánh cửa đã bóng loáng.

“Cần tôi làm gì sao?” Quản gia cung kính hỏi, âm thầm đắc ý lại nghe thấy một đoạn phấn khích khẩu chiến.

“Mời ông hãy mang xe tới đem tất cả những cuốn sách này trở lại thư phòng, Đường Tâm đêm nay cần nghỉ ngơi, không cần dùng tới sách vở.” Khoản Khoản nói, cô đã quen với việc vị quản gia này luôn ở sau của nghe lén.

Đường Tâm có một lát cứng ngắc, trừng lớn mắt.

“Ba ba sẽ mắng cô đấy.” Cô bé lên tiếng cảnh cáo, nhưng trong giọng nói lại mang chút chờ mong. Cô đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn không giám đi ngủ, chẳng lẽ Phương Khoản Khoản nhận ra cô đang mệt sao?

“Trời sụp xuống đã có cô thay cháu khiêng. Bây giờ, cháu ngoan ngoãn lên giường đi ngủ cho cô.” Khoản Khoản mệnh lệnh nói, giúp Đường Tâm lên giường.

Cô cảm thấy đau lòng cô bé, rõ ràng mệt sắp ngã đến nơi, nhưng vẫn vì lời nói của Đường Bá Vũ mà không dám đi ngủ, thật sự như đang bị tra tấn.

Quản gia trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, lần đầu thấy có người phụ nữ dám cãi lời ông chủ.

Trong lòng nhịn cười, ông làm theo lời Khoản Khoản, đem sách mang ra khỏi phòng. Có trời mới biết, toàn bộ Đường gia đã chờ đợi người phụ nữ như vậy đã bao lâu rồi.

“Tốt lắm, hiện tại ngoan ngoãn ngủ, đừng lo lắng đống sách vở này nữa, cháu cứ ngủ đi.”

Khoản Khoản mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé, sửa lại chăn sau đó tắt đèn đi ra ngoài.

Trong bóng tối, Đường Tâm trừng lớn mắt, trên trán còn có thể cảm nhận được chiếc hôn mềm nhẹ kia, cô bé chạm vào nơi vừa bị Khoản Khoản hôn, nhớ lại sự ôn nhu kia. Chưa bao giờ từng có người phụ nữ nào đối với cô thân mật đến vậy, khiến cho cô có cảm giác mình được yêu thương, được coi trọng.

Nói thật ra, cảm giác này cũng không tệ nha.

Đường Tâm mỉm cười, dụi mặt vào gối, yên tĩnh đi vào giấc ngủ.

Qua vài ngày, Đường Tâm càng lúc càng lo lắng, cô bé phát hiện chính mình đã bắt đầu thích Khoản Khoản.

Việc này thật không thể tin nổi, cô bé nghi ngờ chính mình có phải hay không thích bị ngược đãi, thế nhưng lại đi thích một người không biết điều lại còn dám đánh chính mình? Phương Khoản Khoản thực cố chấp, căn bản không để ý tới thái độ kiêu ngạo của cô bé, kiên trì dùng phương pháp bình thường đối xử với cô, đem cô bé trở thành người bình thường, dạy cô bé lễ phép cùng cách cư xử.

Mà Khoản Khoản lại có chút hoang mang trước thái độ của mọi người ở Đường gia, những người trước đây còn tỏ thái độ không chào đón cô, giờ phát hiện ra cô thật lòng đối tốt với Đường Tâm thì tất cả đều vui lòng phục tùng cô, đem cuộc sống của cô chiếu cố vô cùng cẩn thận. Mấy ngày Đường Bá Vũ rời khỏi Đài Loan, mọi người đối xử với cô không giống như đối với gia sư của Đường Tâm, lại càng giống như đối đãi với nữ chủ nhân của nơi này vậy.

Giống như mỗi người đi ngang qua cô đều đối với cô nở nụ cười, thậm chí ánh mắt còn mang theo một chút chờ mong, giống như đang chờ cô sẽ mang lại điều gì đó vô cùng có ý nghĩa cho Đường gia vậy.

Nhưng là vấn đề giáo dục Đường Tâm như cũ vẫn không có tiến triển gì, rất nhiều gia sư túc giận vì bị Phương Khoản Khoản nhúng tay việc dạy dỗ Đường Tâm, đều phẫn nộ yêu cầu được gặp Đường Bá Vũ. Nhưng tất cả gia nhân đều đứng về phía cô, trước tiên đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa.

“Tôi nhất định phải cùng Đường Bá Vũ nói chuyện.” Khoản Khoản một bên đuổi đi mấy người gia sư, một bên thì thào nói thầm. Cô phát ngấy lên việc phải cùng bọn họ cãi nhau, Đường Tâm cần được chăm sóc toàn diện, Đường Bá Vũ không thể bắt buộc cô bé suốt ngày chỉ biết có việc học.

“Ba ba mới không có thời gian để ý tôi.” Đường Tâm ngồi một bên nói, cô bé đang mải mê chơi với chú dế mèn Khoản Khoản vừa bắt cho.

Từ khi sách bị mang ra khỏi phòng, cô bé có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, có thể tự nhiên chơi đùa, ngay cả cô bé dù có thông minh nhưng rốt cuộc vẫn là đúa nhỏ, tính cách ham chơi vẫn không thể mất được.

“Cho dù anh ta có bận đến đâu cũng không thể bỏ mặc cháu được, cháu là con của anh ta mà!” Khoản Khoản tức giận nói.

Cô không thể tưởng tượng, Đường Bá Vũ lại có thể không quan tâm tới con gái mình như vậy, trẻ nhỏ cần nhất là sựu quan tâm của cha mẹ.

Đường Tâm nhún vai.

“Nếu cô nói chuyện với ông ấy như vậy, ông ấy nhất định sẽ tức giận.” Cô bé nghĩ tới ba ba sắp về nước, trong lòng lại có chút lo lắng cho Khoản Khoản.

“Anh ta nếu không quan tâm đến cháu, cô nhất định sẽ không để yên.” Khoản Khoản cứng rắn nói, ra sức thu thập sách mang ra khỏi phòng.

“Bất quá cô có thể thử dùng thủ đoạn của mấy người phụ nữ trước kia, mặc trong suốt áo ngủ đến thư phòng đi tìm ông ấy nói chuyện, như vậy có lẽ ông ấy sẽ không quá mức tức giận.”

Đường Tâm vừa đùa con dế chợt như nhớ tới điều gì, quay đầu lại, tiếp tục nói:

“Tôi nghĩ ông ấy sẽ vẫn rất tức giận nhưng có lẽ sẽ không đối với cô phát hoả đâu.”

Cô bé lộ ra quỷ dị tươi cười.

Phương Khoản Khoản bởi vì lời ám chỉ trong giọng nói của cô bé mà kinh ngạc không thôi.

“Đường Tâm, cháu học những lời này từ đâu vậy?” Tay cô cắm ở ngang hông, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Mấy chú kia nói.” Cô bé khanh khách cười, khuôn mặt xinh đẹp hồng toàn bộ.

“Xem ra cô còn phải dạy cháu quan niệm về giới tính mới được.” Khoản Khoản nói, bởi vì mấy ngày liền di chuyển sách mà mệt mỏi, nhịn không được đấm bả vai.

Đường Tâm cẩn thận nhìn Khoản Khoản, đối với đống quần áo cũ kĩ kia cảm thấy ghét bỏ. Cô đã từng xem qua dáng người của Khoản Khoản, nở nang mà khêu gợi, so với những người đàn bà gầy trơ xương kia đẹp hơn rất nhiều, nhưng là đàn ông thường bị che mắt, không thấy được vẻ đẹp tự nhiên của Khoản Khoản.

Ba ba nếu nhìn đến dáng vẻ thật sự của Khoản Khoản sẽ có biểu tình gì? Hay là ông ấy ngay từ đầu đã nhận thấy đằng sau vẻ quê mùa kia là dáng người xinh đẹp cỡ nào, cho nên mới kiên trì muốn Khoản Khoản đến Đường gia làm gia sư.

Nhớ tới Đường Bá Vũ sắp về nước, tiểu quỷ kế rất nhanhđược hình thành, Đường Tâm thật sự rất muốn nhìn một chút phản ứng của ba ba.

Thực ra cô bé cũng muốn thử xem Phương Khoản Khoản có phải hay không thật sự giống như mấy ngày qua cô bé vẫn quan sát. Cô ấy là một người quá mức đơn thuần, thiện lương lại nhiệt tình, nhưng lại có chút trì độn? Để cho Phương Khoản Khoản cùng ba ba một lần thân mật gặp nhau sẽ chứng minh được điều này

“Cô có mệt lắm không?” Đường Tâm dò hỏi, thong thả đứng dậy, có lòng tốt tới gần Khoản Khoản, giúp cô đấm vai.

“Hoàn hảo.” Khoản Khoản cậy mạnh trả lời, không chú ý cô bé đột nhiên thân mật đằng sau là có mục đích.

“Như vậy, cô có thể đi tắm nước nóng, tắm nước nóng sẽ làm mệt mỏi giảm đi rất nhanh.” Đường Tâm cúi đầu, che dấu ánh mắt loé ra.

“Ở bên cạnh nhà ấm có một cái ao nước nóng, cô tới đó tắm nhất định sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng mà cô phải nhớ kĩ, đó là ao nước nóng, cô phải lỏa thân xuống nước, như vậy mới hợp vệ sinh.”

Cô bé đẩy Khoản Khoản về phía ao nước nóng, phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống khóe miệng tươi cười.

Đường gia quả thật có một ao nước nóng rất lớn, nhưng đây là Đường Bá Vũ chuyên dụng. Tất cả mọi người đều biết, Đường Bá Vũ ban đêm sau khi trở về, sẽ ở ao nước nóng thư giãn cơ bắp.

Đường Tâm nóng lòng muốn xem ba ba nếu nhìn thấy trong ao nước nóng có một người đàn bà trần trụi sẽ có phản ứng như thế nào?

Tuy rằng trước đó cô đã biết Đường gia rất giàu có, nhưng khi thấy trong nhà có ao nước nóng xa hoa đến vậy, Phương Khoản Khoản vẫn có chút kinh ngạc. Cô ở trước sự kiên trì của Đường Tâm, cởi hết quần áo xuống nước, làm cho nước ap ấm áp trừ bỏ trên người mệt mỏi.

Làn nước ấm áp lướt qua da thịt, như đang ôn nhu vỗ về chơi đùa, cô chậm chạp tựa người vào thành ao bằng đá cẩm thạch, tựa đầu gối chỗ dựa lưng lạnh lẽo, ấm áp không ngừng mà tới khiến cho cô càng ngày càng bồn ngủ. Cô nhắm mắt lại, thon dài chân khoả trong nước, thỏa mãn thở dài.

“Ngoài việc làm gia sư cho con gái ta, cô còn muốn cung cấp những dịch vụ khác sao?” Thanh âm trầm thấp vang lên cách mặt cô chỉ có mấy cm, nam tính hô hấp nóng rực phun ở trên mặt cô, so với nước trong ao còn nóng hơn vài phần.

Khoản Khoản khiếp sợ mở to mắt, nhìn thấy Đường Bá Vũ đang đứng bên cạnh ao, ngăm đen khuôn mặt cùng với thân hình cao lớn ngăm đen, nhìn rất giống như một vị giáo chủ ngoại giáo. Làm cho cô cảm muốn nịch thủy chính là, anh ta đang toàn thân trần trụi, cao thẳng to lớn thân hình tựa như pho tượng hoàn mỹ không tỳ vết.

“Anh không mặc quần áo!” Cô lên án nói, vội vàng chìm vào trong nước, dùng nước trong ao che đậy thân thể vì ngâm nước nóng mà có vẻ ửng hồng của mình.

Đường Bá Vũ châm chọc gợi lên khoé miệng, lợi hại ánh mắt nhìn chằm chằm cô, giống như có thể nhìn xuyên qua làn nước ao, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.

“Cô cũng vậy.” Khoản Khoản kinh hoảng quay đầu, muốn tìm kiếm quần áo để bên cạnh ao, nhưng quần áo giống như có cánh, sớm biến mất không thấy tăm hơi. Cô ở trong nước ao ấm áp, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà khẩn trương run run.

“Cô cũng giống những người đàn bà trước kia, ngoài việc muốn chăm sóc con gái ta cũng muốn chăm sóc luôn cả ta hay sao?” Hắn thong thả bước vào trong nước ấm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người cô.

Khoản Khoản vội vàng lui về phía sau, tim đang đập rất mạnh, lúc thấy anh ta vào trong ao cô cảm thấy bản thân khó có thể hô hấp. Tuy rằng trong ao đủ lớn, không tới mức đụng chạm đến nhau, nhưng cùng nhau tắm trong một ao, nước hắn tăm qua đang mơn trớn da thịt mình, cô vì ý tưởng trong đầu mà đỏ bừng mặt.

“Không cần hiểu lầm tôi, tôi chỉ là gia sư của Đường Tâm, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện không đúng phận sự.” Khoản Khoản di động dọc bên cạnh ao, cẩn thận tránh đi. Cô đang tìm cơ hội để chạy trốn, nhưng ánh mắt của Đường bá Vũ vẫn đang nhìn cô chằm chằm, khiến cô không có dũng khí lên bờ. Cô cho dù có chậm hiều cũng có thể sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người. Hắn dương cương cùng nam tính mang tới cảm giác mãnh liệt, cô miệng khô lưỡi khô chỉ dám đem tầm mắt dặt ở từ phía cổ cường tráng của hắn trở lên, không dám nhìn đi xuống.

Nhưng khi tiếp xức tới ánh mắt của hắn, cô giống như bị trong đó hỏa diễm khiến cho toàn thân nóng lên. Thâm thúy trong mắt trừ bỏ ngày thường uy nghiêm, còn có rừng rực hỏa diễm, trắng trợn không chút nào che lấp hứng thú đối với cô.

Điều này sao có thể? Anh ta gặp qua mỹ nữ nhiều như vậy, mà nàng như thế bình thường, anh ta làm sao có thể đối với nàng có “hứng thú”?

“Lời nói và việc làm của cô không đồng nhất.” Hắn thản nhiên nói, ở trong nước ấm duỗi ra hai tay. Sau khi trải qua chuyến bay dàikhiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô trần trụi xuất hiện ở bể bơi, hắn tự giễu đoán rằng, chính mình có lẽ cũng không có mệt mỏi như vậy.

“Nhất định là hiểu lầm, tôi không có ý đó.” Cô vội vàng muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy thân hình làm nam nhân ghen tị, làm cho nữ nhân thèm nhỏ dãi của hắn, cô chỉ có thể trừng lớn ánh mắt.

“Có lẽ ta đã thật sự nhìn lầm cô, từ lúc cô trách mắng Đường Tâm, ta cảm thấy cô không giống với những người khác, khi ta ở nước ngoài, khi nghe thấy cô vì làm cho Đường Tâm nghỉ ngơi mà đem những vị giáo sư kia đuổi ra ngoài, ta nghĩ đến ngươi là thật tâm muốn làm người gia sư tốt. cô thật sự khác biệt, so với những người đàn bà trước kia còn thông minh hơn vài phần, hiểu được tiến hành theo chất lượng.”

Đôi môi của hắn hiện lên vẻ châm chọc, như là đang đùa cợt chính mình lại có thể nhìn nhầm người.

Như vậy xúc phạm làm cho Phương Khoản Khoản vô cùng giận giữ. Hắn có thể nghi ngờ sự xuất hiện của cô, nhưng tại sao giám nghi ngờ động cơ của cô được?

“Đồ kiêu căng ngạo mạn, anh tưởng rằng tất cả phụ nữ trên đời này đều vì muốn được anh ưu ái cho nên mới tiếp cận anh? Nói cho anh, tôi là thật lòng coi trọng Đường Tâm, không giống ngườ cha vô trách nhiệm như anh, chỉ biết vứt cho cô bé một đống sách, cũng chẳng thèm quan tâm tới nó!“

Cô phẫn nộ kêu lên, bởi vì tức giận mà có cam đảm, nắm chặt tay, hoàn toàn đã quên bản thân giờ phút này đang trần trụi trong nước.

Hắn dong lười mở to mắt, nhìn trước mắt cô vì tức giận mà hai gò má đỏ bừng. Mỹ nữ hắn cũng xem nhiều, nhưng còn chưa từng gặp qua người phụ nữ dám can đảm đối hắn phát giận. Hắn cảm thấy hứng thú nhìn, tầm mắt lướt qua hai gò má đỏ bừng của cô, chiếc cổ thanh mảnh cùng với xương vai, nhìn xuống có thể thấy những đường cong nữ tính đang ẩn hiện trong nước.

“Ta nghĩ đang thảo luận vấn đề của chúng ta, đừng đem Đường Tâm tiến vào.” Hắn nhẹ nhàng đưa ra lời châm chọc, hai tay bởi vì muốn chạm tới da thịt bóng loáng khiết nhuận kia mà ngứa ngáy.

Hắn từ sớm đã muốn chạm vào cô, ở trong thư phòng bộ dáng cô vô ý thức vỗ về chơi đùa hắc ngọc chặn giấy thật sâu in trong tâm trí hắn, khiến cho hắn thường nhớ tới, cho dù ra nước ngoài công tác, cũng không thể xoá bỏ hình ảnh cô trogn tâm trí.

“Anh không cần trốn tránh vấn đề, tôi đã sớm nói với anh, anh khoogn thể cứ như vậy bỏ qua…” Lời của cô không thể nói xong bởi vì Đường Bá Vũ lấy tốc độ cực nhanh tới gần, chỉ thoáng một cái hai cánh tay to lớn đã gắt gao ôm thân thể của cô, dùng nóng rực đôi môi che lại đôi môi vẫn không ngừng nói kia. Hắn đem thân thể của cô nhét vào trong lòng, dùng trong ngực trần trụi cảm thụ thân thể mềm mại của cô đang dần nóng lên.

Ngoài cửa Đường Tâm mở to hai mắt, cố gắng nhìn qua khe cửa nhỏ, muốn nhìn xem cho rõ ràng một chút.

Nhưng ngay sau đó, hai mắt cô bé bị bịt kín, trước mắt trở nên một mảnh hắc ám.

“Lão Mạc, đem tay của ông bỏ ra.” Cô bé lo lắng bị phát hiện không dám nói to. Nếu như bị ba ba biết cô là tổng chủ mưu, lại còn ở ngoài cửa nhìn lén, của cô mạng nhỏ đại khái khó mà giữ được.

Quản gia nhún nhún vai, kiên định đem cửa vào hồ nước nóng đóng lại, đem giãy dụa không ngớt Đường Tâm khiêng trên vai.

“Tiểu thư, kế tiếp là thời gian của người lớn, trẻ con phải lên giường đi ngủ thôi.” Ông tẫn trách đem Đường Tâm mang ra khỏi hiện trường. Tuy rằng có thói quen nghe lén, nhưng ông cũng coi như có một chút “đạo đức nghề nghiệp”, biết khi nào thì lên dừng lại.

Trong ao, một đôi nam nữ không hề hay biết vẫn đang quấn lấy nhau. Lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm lên đôi môi của cô, thừa dịp cô hô lên, chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức tiến vào trong khoang miệng ngọt ngào. Hai tay bao trùm lên khối thân thể mềm mại hắn mơ ước từ lâu. Hắn thăm dò, bởi vì cảm xúc nhẵn mịn khiến cho hắn sợ hãi, một tay ôm thắt lưng của cô, một tay kia bao trùm trước ngực non mềm, bàn tay ngăm đen cùng tuyết trắng da thịt hình thành mãnh liệt đối lập.

Cô kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, nhoáng một cái đã ở trong lòng hắn, cho dù cô giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra vòng tay cứng như sắt của hắn. Hắn thân hình quá mức cường kiện, mà cô lại quá mức nhu nhược, căn bản không phải đối thủ của hắn, khi hắn phát động công kích cũng chỉ còn cách thúc thủ chịu trói.

Hắn hôn cô thật sâu, nuốt vào mơ hồ thở dốc cùng với tiếng kháng nghị của cô, ngón tay tìm đến búi tóc của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ, dùng những ngón tay dài trải qua những ngọn tóc đen phân tán trên mặt nước. Hắn sớm đã nghĩ muốn xem hình dáng cô khi tóc dài rối tung. Khi không còn những thứ quần áo đáng sợ cùng với vẻ người lớn kiểu tóc kia, cô thật sự là một chuyện kinh hỉ.

Hai chân đạp không đến đáy bể, Phương Khoản Khoản chỉ có thể hư nhuyễn dựa vào trước ngực hắn. Không biết bởi vì nước ấm, vẫn là bởi vì hắn hôn có đoạt nhân khí phách, cô chỉ cảm thấy thần trí mê ly, ngay cả tứ chi đều mềm yếu, không có chút sức lực nào.

Một chút lý trí còn sót lại muốn cô lập tức kêu to, muốn cô phản kháng. Cô dùng bàn tay mềm mại đánh vào đầu vai rắn chắc đầy cơ bắp của hắn, nhưng là hắn chẳng những không có nửa điểm phản ứng, đau ngược lại là tay cô. Hắn khí lực thật lớn, kiềm chế thân thể của cô, thăm dò tới nơi cho tới nay chưa ai từng chạm tới.

Cô bởi vì hắn chạm vào mà trừng lớn ánh mắt, bởi vì kinh suyễn mà đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chiếc lưỡi của hắn vẫn cuồng dã mà giữ lấy, ám chỉ ý đồ của hắn.

Khoản Khoản cảm giác được dưới nước thân thể hai người vô cùng gần nhau, dục vọng của hắn tác động đến cô, khiến cho cô không tự giác được run rẩy.

Lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay, cô bị ngọn lửa tình dục dụ dỗ, có thứ cảm xúc xa lạ nào đó đang nắm giữ tâm trí cô, cô vụng về hôn lại hắn, cảm giác được cánh tay của hắn vây quanh cô càng ngày càng chặt.

Một loại cảm giác giống như muốn huỷ diệt tất cả đem lý trí của hắn hoàn toàn đốt cháy, làm cho hắn căn bản không thể tự hỏi. Hắn hưởng thụ trong lòng thân thể mềm mại, hắn cảm thấy trước nay chưa từng có nhu cầu, hắn dường như muốn ngay tại chỗ này giữ lấy Khoản Khoản.

Thân thể của cô tuy không nghiêng về phía cốt cảm mĩ nữ nhưng dáng người nở nang lại như thế thích hợp hắn ôm ấp, không nghĩ tới dưới lớp quần áo cũ kĩ kia, đúng là trân bảo hiếm có.

Hắn môi dừng ở chiếc cổ trắng nõn, cắn cắn nơi đó cẩn thận da thịt, ngăm đen ngón tay xoa nắn phấn hồng nụ hoa trước ngực cô, đổi lấy tiếng thở dốc từ cô. Cái miệng của hắn mang theo tình dục tươi cười, xem ra có chút tà ác.

“Dừng tay.” Cô thở dốc nói, lại khó có thể xác định có phải hay không thiệt tình muốn hắn dừng tay.

Tay hắn như thế tà ác, xoa nắn tu nhân nụ hoa, thậm chí còn đi vào nước, chạm tới tối mềm mại dung mạo.

“Là gia sư em lại có thể nói dối như vậy sao? Thành thực chút, em cũng sẽ rất thích nó” Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay dài tiến vào đoá hoa xinh đẹp, cùng làn nước ấm áp vỗ về chơi đùa.

Toàn thân cô run lên, cảm nhận ngón tay hắn đang đi vào nơi mềm mại ấy, thậm chí còn thật sâu tiến vào, quá nhiều cảm giác sâu sắc làm cho cô cảm thấy có chút đau đớn. Cô chưa từng trải qua loại cảm giác này, hành động của hắn như dẫn theo ngọn lửa đang không ngừng hướng cô thiêu đốt. Giờ phút này lí trí không còn tồn tại, cô chỉ biết bất lực phối hợp theo động tác của hắn.

“Anh -” Cô nói không lên lời, mở to đôi mắt ướt át, tầm mắt tất cả đều mơ hồ không rõ.

Hắn mê muội trước vẻ mặt của cô, kinh ngạc vì phản ứng kịch liệt của cô, trong lúc kích tình cô thực sự rất đẹp.

Điều này khiến hắn không tự chủ được tưởng tượng nếu cô chân chính cùng hắn triền miên sẽ có bộ dáng như thế nào? Chỉ tưởng tượng đến đây thôi cũng đủ làm hắn phát điên.

Đường Bá Vũ đem cô để ở bên cạnh ao, như cũ dùng môi cùng hai tay tra tấn cô.

Hắn dùng miệng ngậm lấy nụ hoa phấn hồng, rồi sau đó dùng răng khẽ cắn. Miệng cô phát ra bất lực tiếng rên rỉ, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, rất sợ hội chìm vào trong nước, sa vào ý loạn tình mê.

Cô bị nhốt giữa một bên là lạnh như băng đá cẩm thạch, một bên là thân hình cực nóng của hắn, ngay cả hô hấp đều khó khăn. Ngón tay hắn tiến vào rồi rút ra thong thả, trêu chọc những cảm giác mãnh liệt cô chưa từng trải qua. Cô cắn chặt môi, muốn kiềm chế tiếng thở dốc sắp tràn ra.

Hắn nhận ra ý đồ cô, tay kia tách ra hàm răng đang cắn chặt môi. Ngón tay dài vẫn không ngừng trêu đùa dưới thân phiến non mềm.

“Em là một người đàn bà toàn diện, hãy cảm nhận những gì ta mang lại cho em, không cần kháng cự.” Hắn thân hình để sát vào người cô, cảm nhận người con gái dưới thân đang không ngừng run rẩy.

Như là có ngọn lửa trong người bùng nổ, cô bởi vì hắn chạm đến mà phát ra rất nhỏ thét chói tai, quá nhiều vui sướng theo ngón tay hắn mang lại, cô không thể nhẫn nại phát ra tiếng thở dốc, sau đó cắn đầu vai hắn lưu lại dấu vết của riêng cô.

Hắn nhắm chặt mắt cảm thụ trong cô đang chặt chẽ bao lấy ngón tay của hắn, kia ôn nhuận xúc cảm cơ hồ làm cho hắn phát cuồng. Hắn như thế muốn cô, quả thực không thể nhẫn nại. Nhưng trong đầu vẫn có chút lý trí nhắc nhở hắn không thể xúc động như vậy, nơi này là ao nước nóng.

Hắn muốn ở mềm mại trên giường, cẩn thận tìm hiểu từng cm trên người cô, không bỏ qua bất kì phản ứng xinh đẹp nào của cô.

Hơn nữa, cô vẫn là Đường Tâm gia sư; nếu như trước kia hắn có thể tuỳ ý cùng cô qua lại, nhưng đối với Khoản Khoản, hắn lại có một khát vọng rất lớn, giống như muốn vĩnh viễn giữ lấy cô. Trên thực tế, hắn chưa từng khát vọng một người đàn bà nào giống như hắn muốn cô. Cô vẫn là như thế mềm mại cùng với nữ tính, hoàn mỹ thích hợp hắn ôm ấp.

Một khi ham muốn với cô nhiều như vậy, hắn không thể đem cô để lại Đường gia.

“Khoản Khoản.” Hắn lần đầu tiên kêu gọi tên của cô, môi còn đang ở cổ cô tàn sát bừa bãi.

Cô từ từ theo cực đỉnh tỉnh táo lại, ở hắn trong ngực hư nhuyễn, không thể nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra. Thân hình là mềm yếu vô lực, nàng chỉ có thể leo lên hắn, cảm thụ hắn cường ngạnh như thiết thân hình cho nàng ấm áp.

Nhưng mà, những lời hắn nói ngay sau đó khiến cô toàn thân lạnh như băng.

“Ta sẽ ở trong thành phố an bài cho em, nếu em muốn ra nước ngoài cũng được, bất quá không được để cho Đường tâm biết chuyện này. Ta sẽ thay em mua nhà, cũng mua xe cho em, cho em tất cả những gì em cần.” Hắn nói ra biện pháp hắn cho là tốt nhất, trong lòng thầm nghĩ cô nhất điịnh sẽ rất vui mừng, dù sao có rất nhiều người đàn bà tranh nhau tới đầu rơi máu chảy cũng chỉ vì muốn làm tình nhân của hắn.

Nhưng khi hắn cúi đầu, hắn lại thấy khuôn mặt bởi vì tức giận mà cứng ngắc.

“Tôi sẽ không trở thành tình nhân của anh!” Cô gằn từng tiếng nói, chưa dứt lời còn thưởng cho hắn một cái tát trợ uy.

Đường Bá Vũ ngốc sửng sốt ở trong ao, thấy Phương Khoản Khoản phẫn nộ lên bờ, cầm quần áo của hắn che đậy thân thể liền đi ra ngoài.

Cô kiêu ngạo cao nâng đầu, nháy mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô không phải đang giả vờ, lời đề nghị của hắn làm cho cô tức tới phát khóc.

Hắn đứng trong ao, vuốt bị đánh sưng đỏ mặt. Bị nữ nhân cự tuyệt, đối với hắn mà nói là kinh nghiệm khó quên.

Nhưng rất nhanh, hắn lại phiền não một chuyện khác – Khoản Khoản mặc quần áo của hắn, vì vậy hắn đêm nay sẽ phải loả thân đi về chủ phòng.

alt
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc