Một buổi sáng tốt lành.
Meyami rời khỏi phòng sau khi sửa soạn cho mình đầy đủ cho việc học. Tuy hiện tại cô đã có bằng luật, nhưng cô còn là người trong chính phủ bảo vệ. Chuyện đi học vẫn phải tiếp diễn, và những kiến thức học sinh cô phải đến trường như nữ sinh bình thường. Đeo cặp lên vai vào phòng ăn, đưa tay gãi đầu. Hai kiếp, cô học bắt đầu từ đọc những tiếng “ơ … a” cho tới khi chuyển đến kiếp thứ hai, nếu đã là sát thủ. Meyami bắt buộc phải nổi trội hơn mọi người.
Chỉ có thế cô mới thể sống.
Nghĩ lại cũng hơi thất vọng. Bản chất sát thủ trong máu cô lại không có phát tác bên người than như Chi. Một cách khác cô sợ chính cô đang yếu đi. Hai vụ va chạm hôm qua cũng đủ thấy khả năng nhạy của cô giảm rất nhiều.
Meyami cần tập luyện trở lại.
Trước tiên nên vạch ra một kế hoạch tốt.
“ Meyami, chào buổi sang”
“ A … vâng buổi sang tốt lành ạ”
Người đứng dưới lầu có mái tóc vàng, trên người là bộ đồ công sở, tuy nhiên anh lại đeo them chiếc tập dờ tự nhiên phong chất cứng cỏi chuyển sang ôn nhu. Cô bước xuống nhà, nhìn đến bàn ăn, những miếng cá được thái gọn, nướng chính, bên cạnh còn có bơ.
Đúng chuẩn phong thái người Nhật.
Thường thì người Nhật thường ăn buổi sáng có phần rút ngắn thời gian chế biến tiếc kiệm thời gian chạy đến kịp tuyến tàu tốc hành, như là bánh mỳ ốp la hoặc là phở, bơ sữa. Nên có rất ít người Nhật chuẩn bị bữa ăn sáng cầu kì đến thế này.
Gia đình Asahina thật có một đầu bếp tài ba.
“em có thể giúp được không ạ?”
“ ừm đương nhiên. Em sới cơm giúp anh nhé”
Ukyo đem giá xới cơm đưa cho cô, rồi lại nhìn trên bản. Anh nói với cô về một số thành viên trong gia đình không có thói quen dậy sớm. Một số khác vì bận công việc cả đêm qua, còn đang ở công ty nên hiện tại chỉ mới 5 người thức dậy.
Ukyo là người anh ôn nhu, anh giải thích cho cô tất cả mọi chuyện anh biết khi cô đề cập đến. Anh còn chỉ cô cách xới cơm thật xốp và ngon.
Meyami chăm chú làm theo. Cô cảm nhận được tình thương của anh trai, tuy không khác với chị gái cho lắm, nhưng cô luôn có cảm giác có anh trai như có thêm một sự che chở khác. Một tình thương mới.
Ông trời đem đi của cô là cha mẹ ruột thịt, lại mang đến cho cô những người quan tâm cô, yêu thương cô trên đời.
Sự bù đắp xứng đáng?! Sợ sẽ không có nữa đâu…
Hai người rôn rả nói chuyện đến sự xuất hiện của Ema khiến hai người bất ngờ. Rồi lại nhìn nhau cười, có thể câu chuyện của họ quá hăng say.
Trong gia đình dường như còn một số thành viên chưa chấp nhận được sự có mặt của hai chị em cô. Ví như Yusuke, anh dường như không trả lời lại câu chào của cô, đối với chị Chi là liếc mắt. Ví như anh Subaru, anh thể hiện rõ ra mặt khi chỉ đáp lại câu chào của chị Chi.
Cô không được đón tiếp thật sự.
Có chút buồn. Nhưng sẽ nhanh thôi, nếu như cách them hai ba bữa nữa. Sau đám cưới của Pama cô sẽ xỉn ra ở riêng. Dù gì công việc luật của cô cũng sắp them nhiệm vụ. Mấy bữa trước đồng nghiệp đã gọi điện báo cô sắp chuận bị một vụ án khác. Đối thủ của cô không ai khác Ukyo.
Anh em đối đầu nhau trong phiên tòa.
Sợ đến khi đó cô chính thức bị đuổi khỏi nhà nhanh hơn đến. Có ai như cô không, sống nhờ nhà người khác lại đối đầu với người ta. Cái này giống tục ngữ nói : “nuôi ong tay áo này”
Vậy cô chính là một con ong xấu xí không biết mặt dày rồi ….
Bữa sáng rất im lặng, phút chốc lại nghe tiếng thìa lanh canh chạm vào bát sứ. Meyami không ngờ mọi người nơi này ghét cô đến thế.
Mắt cô hơi cụp xuống, hang mi dài cong như cánh bướm khẽ lay. Cố gắng ăn hết bữa cơm của mình rồi đứng dậy.
Đường đến gas tàu không quá xa nhà, có thể đi bộ mất 15 phút. Chuyến tàu cô bắt vào 7:30 bây giờ dường như còn rất sớm. Cô muốn đi dạo loanh hoanh một chút. Tránh ánh mắt của những người chán ghét cô.
Như thế tâm trạng của họ sẽ tốt hơn đúng không?
DỌn xong bữa sáng. Meyami đứng dậy ra khỏi nhà, nhưng bị Ukyo giữ lại. Anh nói có chuyện cần bàn với cô. Hiện tại chị Chi cùng anh Yusuke cũng đã đi học, họ phải đi sớm, hôm nay là ngày họ trực.
“ Em uống đi.”
“ à … vâng”
Ukyo đem cốc sữa đặt trên bàn cho cô, rồi đưa hai chiếc khăn khác màu đặt lên bàn.
“ Meyami này, em chọn màu nào?”
“ dạ?”
“ ý anh là em muốn chọn màu hồng hay kem? ANh nghĩa em thích chúng”
“ em thích màu tím, nhưng nếu chỉ được chọn một trong hai em sẽ chọn màu kem”
Ukyo im lặng đem khăn màu kem lên ngắm nghía. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô Ukyo xoay người xoa đầu cô cười hiền hòa.
“ anh biết em buồn, không hiểu lý do gì. Nhưng Meyami này, từ giờ em là em của bọn anh, vì thế nếu là thái độ của mọi người khác đối với em khác thường thì đừng buồn.”
“ không có đâu ạ”
“ có đấy, khi ngồi ăn sáng em không nói một lời. Còn mất tập trung, ánh mắt lại như đỏ hoe muốn khóc.”
“ …”
“ mọi người đều xem em như thành viên trong gia đình. Subaru cùng Yusuke là những đứa không biết thể hiện tình cảm. DÙ chúng có thích hay ghét thì sẽ không thể hiện trên mặt đâu. Vì thế thái độ vụng về khiến mọi người xung quanh buồn là rất thường xuyên. Với lại khi ở nhà Tsubaki luôn true ghẹo bọn chúng, nên lại xuât hiện khuôn mặt bát cần đời như thế …”
“ Mimi thấy buồn vì hai anh mình sao?”
“ không có ạ”
Một giọng nói xen vào cắt đứt lời nói của Ukyo, một thanh niên tóc bạc mắt tím bước đến gần cô. Khiến cô giật mình. Thực chất nói xong câu kia cô muốn khóc rồi. Cố căn môi không phát ra tiếng nất, cúi mặt càng thấp. Papa cũng đã có dì Miwa. Chị Ema sắp có các anh rể rồi. Cô cũng không còn quan trọng với chị nữa. Cô là người thừa. Nên rời đi.
“ Mimi đừng khóc. Nào ngon em là một phần trong gia đình. Mimi sẽ không đi đâu hết. Em rất quan trọng không được bỏ gia đình này. ĐƯợc không?”
Louis đem tay xoa đầu cô, nhẹ cười. Cô bé này khi mới tới anh không có cơ hội gặp mặt, chỉ gặp được Chi-chan, cô bé trong mắt anh là người dễ thương, gần gũi, tính tình rát vui vẻ. Nhưng cô em gái Mimi này lại trái ngược hoàn toàn với chị mình, quanh cô luôn tản mát một loại khí cô đơn. Nhất là khi buồn.
Juli nói đúng, anh thấy lo cho đứa em gái út này nhiều hơn. Rất nhiều.
Cô bé luôn giữ tâm trạng mình với mọi người, lại ít nói. Từ khi nào đứa bé này lại trở nên như thế đây?