Quyết định chuyện này xong, Đường Đường cảm thấy từ giờ trở đi phải thay đổi.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bếp. Đường Đường tính toán làm đồ ăn cho thằng bé để dỗ dành.
"Thím Lý, xương sườn này để tôi nấu cho. Tôi muốn làm đồ ăn cho bảo bảo."
"Hả?" Thím Lý ngạc nhiên cực kỳ, "Cô nấu ăn? Cô tự làm sao?"
Bây giờ Đường Đường có thể dễ dàng đối phó với vấn đề này, trả lời: "Tôi cảm thấy sẽ làm được, thím để tôi thử xem."
Đúng là trước kia thím Lý không biết Đường Đường có thể nấu ăn hay không, tuy bây giờ hơi nghi ngờ, nhưng cũng không đánh tan sự nhiệt tình của cô, gật đầu nói: "Thôi được rồi, cô nấu đi." Nếu như thất bại thì bà sẽ nấu một phần khác vậy.
Đường Đường cười ngọt ngào, lấy miếng sườn đến bồn rửa sạch sẽ, hên là hai ngày này cô đều nhìn lén thím Lý nấu cơm, nên đối với dụng cụ phòng bếp có hiểu biết chút ít, tuy không quen lắm nhưng cũng không mắc lỗi.
Rửa xương xong, Đường Đường bắt đầu ướp nó, dùng gia vị ướp trước một chút, như vậy mới có thể ăn ngon, lúc trước cô đều làm như vậy.
Thím Lý một bên kinh ngạc nhìn dáng vẻ thuần thục của Đường Đường, nếu không phải người không thay đổi, bà đã cho rằng đây không phải là mẹ của Tiểu Trạc, nói thay đổi là thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác, chẳng lẽ là do mất trí nhớ sao?
Đường Đường không quan tâm đến sự kinh ngạc của thím Lý, dù sao cô cũng không quản được, nghiêm túc mà nấu món sườn của mình, món này cũng được xem là món sở trường của cô, trước kia cô rất thích xuống bếp nấu ăn, từ nhỏ đã bị nhốt trong tiểu viện kia, thức ăn gì đó đều tự mình nấu, năm tuổi cô đã đi theo bà vú học nấu ăn, sau này bà vú lớn tuổi, đồ ăn là do cô nấu, trù nghệ của cô ngày càng tốt, ngoài thêu thùa ra cô thích nhất là nấu ăn.
Sườn rất nhanh đã chín, hương thơm lan tỏa, thím Lý không cần ăn cũng biết món này rất ngon, sẽ không kém bà làm.
Lần đầu tiên thím Lý cảm thấy mẹ Tiểu Trạc nếu không uống rượu, không nổi điên, bình thường vẫn có rất nhiều ưu điểm, có lẽ lúc mới cưới tiên sinh chính là người như vậy, chẳng qua không biết tại sao lại thay đổi.
"Thím Lý, thím đi gọi Tiểu Trạc ra ăn cơm đi." Nếu cô đi có lẽ không được, tên nhóc chắc còn tức giận.
Thím Lý gật đầu, bưng đồ ăn đặt lên bàn, rồi mới đi đến phòng thằng bé.
Cũng không biết thím Lý nói như thế nào, thằng bé ngoan ngoãn ra ngoài, nhưng mặt mày không cảm xúc, một ánh mắt cũng không cho Đường Đường.
Đường Đường đem món sườn xào chua ngọt đến trước mặt cậu nhóc, "Bảo bảo, con nếm thử món sườn mẹ nấu đi, ăn rất ngon nha."
Thím Lý cũng nói thêm vào, "Tiểu Trạc, đây là mẹ cố ý làm cho con đó, mau ăn thử đi."
Tên nhóc không dao dộng, xụ mặt gắp một miếng cà tím nói: "Con không thích ăn sườn đâu."
Thím Lý bất lực lắc đầu, cho Đường Đường một ánh mắt muốn giúp mà không được.
Đường Đường không thất vọng, bởi vì cô phát hiện lúc thằng bé gắp món khác, hai mắt vẫn luôn liếc nhìn đĩa sườn, làm cho Đường Đường nhịn không được muốn cười.
Sao thằng bé lại dối lòng như vậy, thật đáng yêu.
Đường Đường nghĩ nghĩ, cầm lấy chén của mình, chống nạng đi đến phòng bếp, "Tôi đi vào phòng bếp lấy thêm cơm, thím Lý, thím đi không?"
"A? Tôi còn ——" Thím Lý đột nhiên im lặng, nhìn ra ý đồ của Đường Đường, lập tức nói: "Đúng lúc tôi cũng hết cơm, đang định đi lấy thêm một chén."
Hai người đi đến phòng bếp, để tiện cho cậu nhóc, cố ý ở trong một lúc lâu mới đi ra ngoài, lúc ra tới, thằng bé vẫn đang ăn cơm, không có gì khác thường, nhưng mà Đường Đường biết trên đĩa thiếu mất một miếng sườn.
Đường Đường cười trộm trong lòng, cả người vui sướng, quyết định sau này sẽ nấu nhiều món ngon cho thằng bé ăn, nhất định phải dỗ dành cậu nhóc thật tốt, lúc trước nếu bà vú tức giận cô sẽ làm điểm tâm bà ấy thích ăn, sau đó bà vú không tức giận nữa.
Đúng lúc này, một đoạn nhạc vang lên, là di động của thím Lý, bà vội vàng bỏ bát cơm xuống lấy di động ra nghe, "Alo con trai, sao lại gọi điện cho mẹ."
Không biết bên đó nói gì, vẻ mặt thím Lý liền thay đổi, kích động đứng dậy, "Sao lại không cẩn thận như vậy! Bây giờ có sao không?"
Thím Lý vội cúp điện thoại, nhìn Quý Tiểu Trạc và Đường Đường, trong mắt càng sốt ruột, cầm điện thoại gọi điện, gọi mấy cuộc cũng không thấy bắt máy, bà gấp đến độ dậm chân, "Tại sao tiên sinh không nghe điện thoại, chắc là vẫn chưa về, chuyện này làm sao mới tốt đây!"
Đường Đường thấy thím Lý như vậy, hỏi: "Thím Lý, thím làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Con trai tôi vừa gọi điện, nói là con dâu không cẩn thận té ngã, hiện tại sinh non, đang ở bệnh viện, cháu trai không có ai chăm sóc, nên muốn tôi đến chăm sóc, nhưng mà.... Nếu tôi đi rồi Tiểu Trạc phải làm sao bây giờ? Tiên sinh không nghe điện thoại, ai u, gấp chết tôi."
Sinh non Đường Đường nghe hiểu, phụ nữ sinh non rất nguy hiểm, bây giờ tình hình rất khẩn cấp, cũng không trách được thím Lý sốt ruột như vậy.
Đường Đường suy nghĩ, nói: "Thím Lý, vậy thím về chăm sóc cho con dâu đi, bảo bảo đã có tôi chăm sóc, tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, thím đừng lo lắng."
"Hả? Việc này....." Thím Lý không yên tâm, hai ngày qua cũng không đủ để bù đắp cho mấy năm không tốt lúc trước, bà làm sao có thể yên tâm giao Tiểu Trạc cho cô, lỡ như cô lại uống rượu lại bắt đầu nổi điên thì phải làm sao bây giờ.
Thím Lý gấp đến độ trán nhăn lại, không từ bỏ ý định gọi cho Quý Yến, kết quả vẫn không ai nghe máy.
Lúc này, người vẫn không mở miệng Quý Tiểu Trạc nói, "Bà Lý, bà trở về đi, con không có việc gì, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình."
Thím Lý vẫn do dự, cuối cùng không còn cách nào khác, đành cắn răng nói với Đường Đường: "Vậy cô chăm sóc thật tốt cho Tiểu Trạc, đừng bắt nạt thằng bé, cũng đừng uống rượu."
Đường Đường chỉ lo gật đầu, "Thím Lý thím cứ yên tâm, tôi bảo đảm!"
Thím Lý không yên tâm nhìn lại, nói với Quý Tiểu Trạc: "Trong đồng hồ của con có số điện thoại của bà, nếu có chuyện gì gấp thì gọi cho bà Lý nhé."
Quý Tiểu Trạc ngoan ngoãn gật đầu.
Thím Lý vội vã vào phòng thu dọn hành lý, lúc ra tới còn đưa cho Đường Đường một tấm thẻ và một xấp tiền, "Đây là của tiên sinh đưa, bây giờ giao lại cho cô, phải chăm sóc Tiểu Trạc thật tốt, tôi sẽ nhanh chóng trở về."
Đường Đường biết đống giấy hồng hồng này là tiền, nhận lấy, "Thím Lý, tôi biết rồi, bà cứ yên tâm chăm sóc con dâu đi."
Thím Lý thở dài, trong lòng tràn đầy không an tâm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Đường Đường và Tiểu Trạc.
Quý Tiểu Trạc cầm khăn giấy lau miệng, sau đó vịn ghế nhảy xuống mặt đất, cộp cộp chạy về phòng.
Đường Đường muốn ngăn cản, đáng tiếc thằng bé chạy rất nhanh, cô đuổi không kịp, đành phải quay lại dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn, bởi vì chân cẳng không nhanh nhẹn, nên dọn dẹp rất chậm, chờ đến lúc cô mang đến phòng bếp rửa sạch sẽ, đã một tiếng trôi qua.
Đường Đường xem đồng hồ không hiểu, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà xác định thời gian không còn sớm nữa, khập khiễng đi đến phòng cậu nhóc gõ cửa, "Bảo bảo, con ngủ chưa, mẹ vào tắm rửa cho con được không?"
Trong phòng không phát ra âm thanh, Đường Đường thử vặn khóa cửa, kinh hỉ phát hiện, lần này cửa không khóa.
Đường Đường mở cửa nhìn vào bên trong, trên giường phồng lên một khối, thằng bé đang nằm đó, không biết đã ngủ hay chưa?
Đường Đường chậm rãi đi tới, ngập ngừng kéo chăn bông của thằng bé xuống, lộ ra cái đầu nhỏ, "Bảo bảo, con ngủ chưa?"
Thằng bé nhắm mắt không nhúc nhích, nhưng Đường Đường lại phát hiện lông mi thằng bé rung rung.
Thì ra tên nhóc này giả ngủ.
Đường Đường nhấp môi không tiếng động cười, như là tự nhủ nói: "Thì ra bảo bảo ngủ rồi à."
Lông mi thằng bé lại rung lên một chút.
Đường Đường nhẹ nhàng xốc chăn nhỏ lên một chút, phát hiện thằng bé chỉ mặc một cái quần lót, trên người có hương thơm, chắc là mới tắm xong, nhất thời cảm thấy càng thêm yêu thương, thì ra thằng bé không chỉ có thể tự mình ăn cơm, mà còn có thể tắm rửa, thật sự rất ngoan nha, cô còn nhớ rõ lúc đại tỷ lấy chồng mang theo hài tử hồi phủ, thằng bé đó đã năm tuổi rồi, đi đâu cũng thấy nha hoàn đi theo, ăn cơm còn muốn bà vú đút cho.
Đường Đường lập tức cảm thấy kiêu ngạo, chính là con trai của mình so với những đứa trẻ khác cảm thấy rất tự hào, nhịn không được khen ngợi: "Bảo bảo của mẹ thật giỏi, có thể tự tắm rửa, thật lơi hại!"
Bụng của thằng bé phình lên.
Đường Đường tỏ vẻ không biết, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ thằng bé, quyết định thừa dịp cơ hội này nói xin lỗi với nó, tuy người làm sai không phải cô, nhưng bây giờ cô đã là nguyên chủ, sau khi có được tất cả của nguyên chủ, về sau cô phải lấy thân phận của cô ấy mà sống sót, cho dù là nguyên chủ làm sai cũng chính là cô làm sai, cô phải có trách nhiệm.
"Bảo bảo, mẹ sai rồi, lúc trước là mẹ không tốt, chắc lúc đó đầu óc của mẹ bị rớt hư, nhưng bây giờ mẹ bị thương, đầu óc một lần nữa biến tốt, biết mình sai rồi, về sau sẽ sửa, sau này mẹ nhất định sẽ yêu thương bảo bảo thật tốt, cũng sẽ đối với ba ba thật tốt, con có thể quan sát mẹ, có được không?"
Đường Đường phát hiện thân hình thằng bé kịch liệt phập phồng một chút, miệng nhỏ cũng nhấp lên.
Nói xong những lời này, Đường Đường khom lưng hôn lên trán thằng bé, đắp lại chăn lúc này mới đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: "Bảo bảo, mẹ đi ngủ nha."
Thằng bé vẫn không nhúc nhích, Đường Đường cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
**
Hôm sau, Đường Đường dậy sớm làm bữa sáng, không chỉ như thế, cô còn làm cho thằng bé một phần bánh đậu đỏ, đợi lát nữa để cậu nhóc mang đến nhà trẻ ăn.
Chuẩn bị xong xuôi, Đường Đường đi gọi thằng bé rời giường, nào biết lúc quay lại cô phát hiện thằng bé đang đứng sau bếp lẳng lặng nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu, đang chuẩn bị chào bé, tên nhóc đã quay đầu chạy đi.
Đường Đường im lặng một lúc, đem bữa sáng đặt lên bàn, nói với cậu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha: "Bảo bảo đến đây, chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong rồi còn đi học!"
Lần này thằng bé có phản ứng, từ trên sô pha bò xuống, chân nhỏ đi đến bàn ăn, hai chân cố gắng trèo lên ghế dựa, mượn lực của cái bàn trèo lên, sau đó ngay ngắn bắt đầu ăn cơm.