“Không muốn để Phú gia của mày chết thì tránh ra cho tao!” Cát Nghĩa túm sau gáy Phú gia, dí súng vào thái dương ông ta uy hiếp.
Đám đàn em đưa mắt nhìn nhau. Lúc bọn chúng đang định nhường đường thì Phú gia lại gào lên, “Không thể nhường! Tuyệt đối không thể nhường đường cho hắn!”
“Phú gia, cần gì phải thể hiện thế chứ? Còn giằng co nữa máu của mày sẽ chảy mãi như vậy đấy.” Cát Nghĩa nói xong nhìn cánh tay vẫn đang không ngừng chảy máu của ông ta.
“Mày… mày…” Phú gia bị túm cổ áo, lại đang bị dí súng vào đầu nên không thể động đậy. Ông ta vô cùng tức giận chỉ có thể đỏ mặt lên, hung dữ trừng Cát Nghĩa.
Đoàng...
Đột nhiên, trong nhà vang lên tiếng súng. Hóa ra người ở bên trong đợi mãi không thấy động tĩnh gì, tưởng Phú gia đã xảy ra chuyện nên mới quyết định nổ súng.
Nhiếp Nhiên đứng ở phía sau cửa nhanh nhẹn kéo thuộc hạ của Cát Nghĩa ra làm lá chắn sống. Mấy người Lý Kiêu thì vô cùng ăn ý rút súng trên người mấy tên đã chết, vừa bắn lại vừa tháo chạy ra ngoài.
Trong khói đạn lập lòe, Nhiếp Nhiên đột nhiên túm lấy tay Cổ Lâm, nghiêm túc hỏi: “Cổ Lâm, cậu có tin tôi không?”
Cổ Lâm không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại hỏi mình như vậy nhưng vẫn gật đầu, trả lời: “Tin.”
Nhiếp Nhiên dặn dò: “Tốt! Nhớ kĩ, lát nữa cậu nhất định đừng đứng lên!”
Là sao?
Trong lúc Cổ Lâm còn đang mơ hồ, cau mày ngước nhìn Nhiếp Nhiên thì chân cô như bị vấp phải cái đó, cả người theo quán tính ngã ra phía sau.