Tống Nhất Thành lập tức cau mày lại, “Không phải vừa rồi cô còn nói tin tôi sao?”
“Không nói vậy thì sao anh dám đánh cược với tôi một lần.”
“…”
Anh ta đang giận đến nghiến răng kèn kẹt thì thấy Nhiếp Nhiên vén chăn lên, muốn đứng dậy.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi không sao, tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Nhiếp Nhiên cố hết sức dịch xuống giường, nhưng bị Tống Nhất Thành đẩy lại, “Cô điên rồi, mặc dù bây giờ cô đã không sao nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi tử tế mới được, nếu không rất dễ bị ngất.”
Nghiêm Hoài Vũ đứng ở cuối giường cũng khuyên can: “Đúng vậy Tiểu Nhiên Tử, cô nghỉ ngơi đi, bên chỗ Cổ Lâm cô đừng lo lắng, vừa nãy bác sĩ đã đi xem rồi, nói các hạng mục kiểm tra sức khỏe của cô ấy đã dần bình thường, tạm thời không có vấn đề gì cả.”
Cuối cùng, Nhiếp Nhiên cũng có thể thở phào một hơi. Sau khi thần kinh được thả lỏng, cơn mệt mỏi cũng dần ập đến.
Tống Nhất Thành thấy cô nằm ở trên giường không giãy giụa nữa mới lên tiếng: “Có chuyện gì thì bấm chuông, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Y tá bên cạnh Tống Nhất Thành thầm kinh ngạc. Từ trước đến giờ khi bác sĩ Tống trực ban đều không đi lại trong phòng bệnh, bình thường đều để bác sĩ khác đi kiểm tra, hôm nay anh ta không chỉ đích thân tới kiểm tra mà còn đặc biệt dặn dò bệnh nhân có chuyện gì thì chủ động bấm chuông.
Chuyện này đúng là quá khác thường rồi!
Mang theo nghi vấn đó, cô theo bác sĩ Tống rời khỏi phòng bệnh.
Còn nhóm người Nghiêm Hoài Vũ thì sợ quấy rầy Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi nên đều ngồi ở hành lang bên ngoài.
Căn phòng mờ tối yên tĩnh lại.
Nhiếp Nhiên yếu ớt nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài, rồi dần dần ngủ mê man.
Bóng tối…
Bóng tối vô biên vô tận lại bao phủ lấy cô.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong đó, không biết chỗ nào là cửa ra.
Đột nhiên, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân tiến đến gần chỗ cô.
Nhiếp Nhiên cố gắng muốn nhìn rõ người bị bóng tối bao phủ kia.
Bịch… Bịch… Bịch…
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đến cuối cùng, người kia chậm rãi đi từ trong bóng tối ra.
“Cổ Lâm?”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, vừa định đi lên phía trước thì Cổ Lâm như phát điên lao đến, bóp lấy cổ cô, hung dữ chất vấn.
“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao cậu phải đẩy tôi vào!”
“Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu phải đối xử với tôi như vậy!”
“Tôi đối xử với cậu và tất cả mọi người đều tốt như vậy, tại sao cậu lại làm hại tôi hết lần này đến lần khác!”