Biết cứu viện sẽ nhanh chóng tới, hắn quay người lại lộ ra một nụ cười khiêu khích với Nhiếp Nhiên, “Mày chậm một bước rồi, người của bọn tao sẽ tới ngay! Mày cứ chờ chết đi!”
“Vậy sao? Chúng ta cùng đợi xem.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói.
Hắn liên tục đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, nhưng một phút trôi qua mà vẫn chẳng có ai xuất hiện.
Hắn bắt đầu hơi luống cuống, thật sự... chết hết rồi sao?
Làm sao có thể!
Một phút... hai phút... ba phút... thời gian chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ phía xa vang lên.
Tới rồi, tới rồi!
Là bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ!
Hi vọng lại dấy lên, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kia.
“Đừng nhìn nữa, đó là người của tao.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở, “Là người đến báo cáo với tao rằng người của chúng mày đã bị giải quyết hết tại chỗ rồi.”