https://truyensachay.net

Cưng Chiều Em Nhất

Chương 18 - Chương 18

Trước Sau

đầu dòng
Hề Hi quay về phòng gọi điện thoại, Hạng Việt ở phòng khách hỏi Thẩm Nam: Cậu thật sự cảm thấy nên báo cảnh sát? Theo ý anh, chuyện này phải tận lực che giấu mới phải. Hề Duy cũng chung lqd suy nghĩ với anh, bọn họ đều không hi vọng xuất hiện một chút lời đồn đại không tốt nào trên người Hề Hi, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ, không nên chịu đựng loại áp lực đến từ dư luận này. Cái dư luận này, bất kể là có nói thẳng ra hay không, cũng sẽ tạo thành tổn thương cho người khác, có lúc bị chú ý quá đáng cũng đã là một loại hãm hại rồi.

Thẩm Nam sẽ không suy tính những thứ này, anh ta buông tay một cái: Cậu muốn tôi nói thế nào đây, công bằng mà nói, trước tiên là bớt phiền phức, về sau cũng không cần lo lắng đề phòng, chỗ xấu chính là em gái là một nhị đại, về mặt thân phận tương đối nhạy cảm, coi như đại chúng không biết chuyện, nhưng lừa gạt người ở trong vòng khẳng định là không được, tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự, nhưng có câu nói chết sớm sớm siêu sinh, éc. . . . . . Đừng trợn mắt nhìn. . . . . . Được rồi, tôi nói sai rồi, được chưa. Anh ta giơ tay bộ dáng đầu hàng, chờ Hạng Việt thu hồi tầm mắt, mới nho nhỏ nói thầm câu: Lời thật thì khó nghe.

↖( ̄▽ ̄ ). . . . . . Anh, anh, anh, lại bị trợn mắt nhìn. . . . . .

Cõi lòng thủy tinh của Thẩm Nam tan nát đầy đất, nhưng cho dù anh em trọng sắc khinh bạn, thế nhưng anh ta lại muốn “hết lòng quan tâm giúp đỡ”, vì vậy tiếp tục nói chuyện: Mới vừa rồi tôi for lee quuy donn cũng đã nói, nếu cậu nhất định không muốn báo cảnh sát cũng được, tôi phụ trách bắt người tới cho cậu, nhưng cái này cần một thời gian, nếu như trong lúc đó người nọ ở trên mạng công bố cái tin tức gì. . . . . . Nói tới đây, cho bạn tốt một ánh mắt “cậu hiểu mà”, hơi có bộ dáng bí ẩn.

Hiển nhiên Hạng Việt không suy nghĩ cùng một tần số với bạn tốt, cũng không cảm nhận được tình nghĩa tha thiết của bạn tốt, anh cau mày trầm tư một lát, hỏi: Cho cậu thời gian hai ngày, có thể bắt người tới cho tôi hay không? Nếu như hai ngày không bắt được người, lại suy nghĩ báo cảnh sát cũng không muộn.

Hai ngày?! Cậu cho rằng trợ thủ của tôi đều là toàn năng sao!

Tôi biết rõ cậu có biện pháp, Ánh mắt Hạng Việt thâm trầm nhìn anh ta, Hề Hi vẫn còn là con nít, cậu nhẫn tâm thấy cô ấy nhỏ như vậy mà sinh mệnh đã bị vùi lấp trọn vẹn?

Sinh mạng đã bị vùi lấp. . . . . . Trọn vẹn?! Vẻ mặt Thẩm Nam chua xót: Cậu dùng từ cũng quá khoa trương rồi, với thân phận này của cô ấy, ở trường học hay bất cứ nơi nào, chỉ sợ bị không ít người nói xấu, thật ra thì cũng không ít chuyện, không phải là bị người đe dọa sao? Anh em chúng tôi một năm nhận bao nhiêu loại án này cậu biết không? Có bao nhiêu người có tiền vì cái này tìm tôi chú ý bảo vệ, cậu biết không? Cái nào không nghiêm trọng bằng cô ấy? Nghe tôi, giao cho cảnh sát, cậu bớt việc tôi cũng vậy bớt việc, bị người nói vài lời lại không ảnh hưởng gì đến thân thể, cũng không tổn thất cái gì, em gái xem ra cũng không phải là trái tim thủy tinh. Mấy câu cuối cùng anh ta cố ý đè giọng nói xuống rất thấp, cũng là lo lắng lời này của mình bị em gái nghe được sẽ ghi thù. Chủ yếu vẫn là có chút kiêng kỵ Hề Duy, cho dù đại thiếu gia nhà họ Hề không phải một vòng với mình, số lần hai người gặp gỡ không nhiều hơn ba, nhưng một vài tin đồn về vị đại thiếu này anh ta vẫn rõ ràng, yêu em gái như mạng, có thù tất báo cái gì, dù sao cũng là nhân vật hung ác.

Hạng Việt không chấp nhận “lời từ đáy lòng” của anh ta, nhìn anh ta nói: Đừng nói linh tinh, cậu cứ nói với tôi, hai ngày có thể bắt được người hay không thôi.

Cái người này, Thẩm Nam biết mình nói nhiều hơn nữa đều vô dụng, có chút nhụt chí gãi gãi đầu húi cua của mình, Được được được, coi là tôi cầu xin người khác cũng sẽ bắt được người tới Thanh Hưng cho cậu được chưa! Anh ta tức giận: Chẳng qua tôi chỉ phụ trách bắt người, chuyện về sau tôi không trông nom, nếu như trong lúc đó mọi chuyện bị phanh phui ra ngoài ánh sáng, chỗ cảnh sát cậu tự xử lý.

Bạn tốt có thể cho mặt mũi như vậy, Hạng Việt đã rất hài lòng. Anh hớn hở gật đầu, căn cứ nguyên tắc đánh một gậy cũng phải cho một viên kẹo ngọt, vỗ vỗ lưng chắc nịch của bạn tốt: Lần này cậu khổ cực rồi, xong việc tôi sẽ đưa cho cậu hai bình rượu ngon, rượu cao lương năm mươi năm, có muốn hay không?

Củ cải cứ treo đến trước mặt như vậy.

Thẩm Nam không muốn làm con lừa, nhưng “củ cải” này thật sự gãi đến chỗ ngứa của anh ta rồi, lập tức gật đầu như giã tỏi: Muốn muốn muốn! Mới vừa sa sút lập tức trở thành hư không, trên mặt cười đến đặc biệt nịnh hót, xoa xoa tay nói: Cái đó, rượu đang ở đâu? Dù sao vào lúc này cũng không có chuyện gì, anh em đi theo cậu lấy trước?

Hạng Việt không nói gì, chau chau mày, Thẩm Nam hiểu, từ trên ghế salon đứng lên, vặn vẹo uốn éo vòng eo có chút thô kệch, than thở: Hiện tại tôi lập tức làm chân chạy đi bắt người cho tiểu đáng yêu nhà cậu, được chưa? Ai, cậu nói đi, sao lại ăn cỏ non rồi hả!

Lúc này Hề Hi từ phòng ngủ ra ngoài, đưa di động đưa cho Hạng Việt: Anh em nói để cho anh nghe điện thoại.

Hạng Việt sợ Thẩm Nam không giữ mồm miệng, ý bảo anh ta có thể
alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc