Edit: Thanh Hưng
Hạng Việt dừng một chút, chớp mắt: Anh coi em là em gái.
Cô “Hứ” một tiếng: Lấy cớ! Nhất định là anh chướng mắt em, bộ dáng em khó coi? Hay là anh ghét bỏ em so với anh nhỏ hơn? Hoặc là quen biết đã lâu, em biết quá nhiều lịch sử đen tối của anh?
Nếu không phải thời điểm không đúng, lúc này anh thật sự muốn cười ra tiếng, cô nhóc này sao lại thú vị như vậy. Hạng Việt giơ tay vén mấy sợi tóc trước trán ra sau tai cho cô, ôn nhu nói: Em vẫn còn quá nhỏ, không thanh hưng biết cái gì là tình yêu, khi tình yêu đến, còn có người nào sẽ cố ý để ý đối phương có hoàn mỹ vô khuyết hay không, có quen biết lâu hay không, có biết quá nhiều chuyện xấu hay không?
Vậy sao anh lại cho rằng em đối với anh có tình cảm là cảm giác sai lầm? Em không cần biết anh có biết nhiều lịch sử đen tối của em hay không, cũng không cần biết anh có đẹp trai hay không, đương nhiên, quả thật bộ dáng anh khá tốt, nhưng mà em cũng không chỉ nhìn mặt của anh, bàn về nhan sác, anh trai em và Hạ Y đbỏ xa anh mấy cái ngã tư!
Em nói lời này mà không xấu hổ sao? Hạng Việt ra vẻ vui đùa: Anh đẹp trai hơn anh trai em nhiều.
Mắt Hề Hi trợn trắng: Anh lại muốn nói sang chuyện khác phải không? Em cảm thấy hai ta không nhất thiết lại thảo luận chuyện này, hiện tại em dứt khoát nói cho anh, em thích anh, đặc biệt thích, có tình cảm từ khi nào dd.lq.d em cũng không biết, cũng không có ý đùa bỡn anh, lại càng không phải muốn cùng anh chơi trò chơi tình cảm, tin hay không tùy anh. Nói dứt lời lập tức muốn xuống xe, chuẩn bị nghênh ngang mà đi, lưu lại cái bóng dáng tiêu sái gì gì đó. Hạng Việt lại nhoài người ra bắt được cổ tay cô: Biệt nháo, còn chưa nói xong đâu.
Này còn có cái gì tốt để nói đâu? Hề Hi sâu xa nhìn anh: Hạng Việt, anh tự hỏi long mình đi, nếu đối với em không có cảm giác, lần trước sau khi bị em cường hôn kia, vì cái gì lại vẫn đối tốt với em như vậy? Khi người đàn ông bình thường không thích phụ nữ, khi đối mặt đều sẽ cố ý tránh đi? Anh đây? Một lần lại một lần lần chủ động tiếp cận em, khi ở nhà họ Hạ là như thế, tối hôm qua cũng là như thế, hôm nay thậm chí theo giúp em tập xe. Không cần nói lời nói ngu xuẩn chỉ xem em như em gái này kia, em cũng không phải em gái của anh, mười mấy năm qua đi, anh tự nghĩ lại xem cơ hội chúng ta đơn độc tiếp xúc có nhiều hay không? Anh là từ khi nào thì quan tâm em như vậy? Trước đó em và anh tán gẫu về đề tài “tính”, anh thật sự không có suy nghĩ khác? Vừa rồi lúc em cường hôn anh, nếu anh muốn đẩy chẳng lẽ lại không đẩy được em ra? Cứ cho là đẩy không ra, sau đó vì sao anh một điểm tức giận đều không có, cứ tâm bình khí hòa tiếp tục nói chuyện với em như vậy? Anh là thánh nhân không có tính tình? Đừng đùa, kỳ thật nhìn không rõ chính là anh.
Lực đạo trên cổ tay từ từ lơi lỏng, Hề Hi tránh tay anh ra: Không cần lấy tuổi em còn nhỏ làm cớ, không có ý nghĩa gì, em nói được thì làm được, tuy thích anh, nhưng cũng sẽ không quấn anh không rời, hôn anh cũng không cho anh phụ trách, anh đừng có trách nhiệm, suy nghĩ thật cẩn thận, chúng ta lại tiếp tục thảo luận.
Buổi tối Hề Duy trở về, trong nhà im ắng. Bình thường lúc này em gái sẽ ở trong phòng bếp, cho dù không ở phòng bếp cũng sẽ ở phòng khách chờ anh ta. Hôm nay lại không có, cho dù mở đèn, người lại không xuất hiện. Anh ta đổi dép lê lên lầu, tìm được cô đang gục xuống bàn múa bút thành văn trong thư phòng.
Đang làm bài tập? Anh ta đi tới hỏi. Hề Hi miễn cưỡng ngẩng đầu liếc anh ta một cái, lại cúi xuống, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng. Hề Duy thấy tình huống không đúng: Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.
Không cần, em giảm béo.
Hề Duy nhíu mi: Gầy như vậy giảm béo cái gì? Cháo thịt nạc trứng bắc thảo được chưa?
Hề Hi để bút trong tay xuống: Anh, anh tính toán không giải thích với em cái gì sao? Vì một bà con xa ba nghìn dặm kia mà cho em gái anh leo cây, ngươi không cảm thấy ray rứt?
Hề Duy đang cởi cà vạt ngừng lại: Em biết rồi à?
Lúc anh gọi điện thoại cho em em đã nghe được có người goi “Anh họ”, hứ, ta lúc ấy không nói là không muốn anh khó xử. Nếu không làm được, buổi sáng vì sao phải đồng ý, có phải cảm thấy em gái này dù sao cũng không quan trọng đúng không?
Hề Hi. Anh ta cảnh cáo nhìn qua. Cô hừ hừ: Xem, anh còn uy hiếp em, không thừa nhận sai lầm mà còn uy hiếp em, em nói sai rồi sao? Nói sai thì anh phản bác thôi, đàn ông các anh không phải đặc biệt muốn lấy đạo lý lớn đập người khác sao?
Hề Duy chú ý tới cô nói từ “các anh”, bất động thanh sắc hỏi: Có ai nói đạo lý lớn với em rồi hả?
Còn có thể là ai, Hạng Việt! Cô buông buông tay: Buổi trưa hôm nay anh ấy theo giúp em tập xe, trước lúc tập xe đa nói hôm nay nếu em chạy tốt thì ngày mai có thể chính mình tự đi, trở về lại không nhận, nói để cho em tập thêm hai ngày nữa, dẫn ra cái gì kỹ thuật cao giảm bớt hệ số nguy hiểm gì gì đó, một bộ một bộ.
Hề Duy nghe thấy cái này nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ đầu dưa của em gái: Cậu ấy là suy nghĩ vì em, anh cũng là ý này. Cúi xuống, nói: Tối hôm qua em quá mâu thuẫn, anh không nói với em. . . chuyện cậu nhỏ, thấy cô trợn trắng mắt há mồm muốn nói, anh ta đình chỉ, Trước tiên em hãy nghe anh nói. Hề Hi nhún vai, bày tỏ không sao cả. Hề Duy tiếp tục nói: Năm ba mẹ ly hôn ấy em tuổi còn nhỏ, có một số việc mẹ đã giao phó cho anh, lại không nói gì với em. Trước lúc mẹ đi du lịch đã nói, thế sự vô thường, cậu nhỏu là dòng độc đinh của nhà họ Tô, tuy lần lqd.dd ly hôn này đứng ở bên phía ba, còn giúp ông ấy trộm chứng cứ ba tham ô tiền mẹ đã chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là thân nhân duy nhất của mẹ. Mẹ không cần tương lai chúng ta đối tốt với cậu nhỏ, nhưng lúc ông ấy gặp khó xử vẫn là đưa tay ra, có thể giúp đỡ, không cần đảm bảo ông ấy đại phú đại quý, ít nhất không cần tự mình lăn qua lăn lại đã chết.
Hứ, xem ra vẫn là mẹ đã có dự kiến trước, biết em trai ruột là cái loại người gì.
Hề Duy liếc nhìn cô một cái, Hề Hi dơ tay: Anh nói, anh nói tiếp đi. Anh ta bất đắc dĩ, tiếp tục nói hết: Hiện tại cậu nhỏ nghèo rớt mùng tơi, tế bào ung thư đã lan rộng, tối đa cũng chỉ còn hai ba tháng, Tiểu Ngải bị cắt bỏ hai chân, Triển Triển năm nay mới tám tuổi, dưới tình huống này, bọn họ nhờ anh hỗ trợ, đương nhiên anh không thể không quản. Anh biết đối với cậu nhỏ em vẫn có khúc mắc khó tiêu, kỳ thật sao anh lại không ghi hận chuyện năm đó? Nhưng dù sao đây cũng là người thân, không phải cái gì bà con xa ba nghìn dặm, là em trai duy nhất của mẹ.
Anh, cứ coi như anh xem mặt mũi của mẹ mà giúp ông ấy, em không lời nào để nói. Nhưng em vẫn là câu nói kia, để cho em tha thứ chuyện