Edit: Thanh Hưng
Lúc Hề Duy đến, Hề Bá Niên đang bị hai người em trai giữ lấy không cho động thủ, Hề Hi đứng ở đằng kia giống như một gốc cây Tiểu Bạch Dương, thẳng tắp mà kiêu ngạo, cằm quật cường ngẩng lên thật cao, giống như thanh hưng gió thổi không ngã, mưa dội không cong, đối với toàn bộ đều không có chỗ nào sợ hãi. Mà người nhà họ Sầm thế nhưng lại ở một bên xem náo nhiệt, sắc mặt anh ta âm trầm đi qua đứng ở trước người em gái: Ba, đừng để cho người ngoài chế giễu.
Hề Bá Niên nhìn thấy con trai trưởng của mình, lửa giận đang kêu gào tạm dừng trong khoảng khắc, sau đó bỗng nhiên lại rừng rực trở lại, chỉ về phía con gái nổi giận đùng đùng: Con hỏi một chút vừa rồi con bé nói cái gì đó! Ha! Có ai gọi em trai mình là thằng nhóc con!? Có ai lại nguyền rủa chính mình và anh trai chết!? Có ai lại trách mắng nói mẹ kế mưu toan tài sản?!
Đừng lôi kéo che dấu cho bản thân nữa! Nếu bà ta không có mưu đồ tiền bạc, nói ra chính ông có tin hay không! Hề Hi mới không sợ lão già tức giận, vốn hai chú của cô cũng giữ rất chắc, lúc này anh trai cũng đến đây, vậy thì càng không cần lo lắng, càng nói càng lớn: Chính ông làm việc không biết hổ thẹn, lại vẫn không biết xấu hổ giáo huấn tôi, nhóc béo kia nói tôi có mẹ sinh không có mẹ dưỡng sao ông không tức giận, tôi nói hai câu ông lại phát hỏa với tôi, người ta nói có mẹ kế thì có bố dượng, quả nhiên một chút cũng không sai! Ông không biết xấu hổ tìm tiểu tam hại chết mẹ tôi, là chính ông thẹn với lòng! Một con chó cũng dám nói tôi có mẹ sinh không mẹ dưỡng, ông không được nói tới mẹ tôi! Năm đó khi mẹ với ông cùng nhau dốc sức làm việc, cái tiểu tam này ở đâu?! Ông muốn tâng bốc chó, đẩy tôi đi, tôi chính là không được ông yêu thích!
Chờ cô nói xong, Hề Duy mới nói giọng cảnh cáo: Hề Hi.
Hề Hi nhún vai, lại vẫn tỏ vẻ tủi thân: Anh, nhóc béo kia nói em có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, vừa rồi nó còn bắt nạt Tiểu Minh, đè Tiểu Minh ở dưới đất kém chút nữa là không thở được, em đẩy nó ra, nó còn dùng đầu đụng vào em.
Cô ba Triệu Văn đứng một bên nghe được con trai bảo bối bị nhóc béo năm sáu chục cân kia đè ép sắc mặt lập tức trầm xuống, chú ba cũng là vẻ mặt mất hứng, lúc này vừa lúc Hề Nhâm ôm em trai Hề Minh còn đang khóc thút thít đến đây, vì thế tình hình lại thay đổi, người nhà họ Sầm trở nên bị động.
Chuyện khác tôi mặc kệ, nhưng con tôi năm nay cũng mới năm tuổi thôi, sao đứa nhỏ hơn mười tuổi lại có thể quá đáng như vậy. Trong lúc tất cả mọi người cho rằng cô ba muốn bạo phát, Triệu Văn lại nhìn về phía Hề Bá Niên: Anh cả, con nít cãi nhau ầm ĩ cũng không có gì, chúng ta đều rất bận rộn, sao lại vẫn vội vàng tới đây? Anh cũng đừng chỉ trích Hề Hi không đúng, người khác lq.d không khiêu khích thì sao con bé có thể bạo phát tính tình lớn như vậy? Không nói con bé, ngay cả chúng ta, nếu là có người dám mắng trưởng bối của mình, các người ai nói không tức giận, đứng ra một cái. Bà ấy nhìn chung quanh một vòng, trọng điểm nhìn về phía người nhà họ Sầm, người nhà họ Sầm lúng ta lúng túng cũng không ai hé răng. Lời này muốn người ta phải tiếp lời như thế nào đây?
Triệu Văn thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Hề Bá Niên: Anh cả, hôm nay việc này em nghĩ là tới đây thôi, tuy người nhà họ Sầm không đúng nhưng mà Hề Hi cũng xả giận rồi, tuy con bé nhỏ tuổi nhưng lòng dạ cũng không nhỏ, hẳn sẽ không tính toán chi li với người khác, có phải hay không, Hề Hi?
Hề Hi đón được ánh mắt của cô ba, không tình nguyện “Nha” một tiếng: Quyết định như vậy đi. Giọng điệu vừa miễn cưỡng lại bố thí này thật sự là tức chết người ta, sắc mặt Sầm Úy càng khó coi hơn, không chỉ là vì người nhà họ Hề cùng nhau đối phó với bà ta, càng bởi vì anh trai và chị dâu bị người giáp mặt mắng thành chó lại vẫn không thể tức giận, thật sự bực tức không chịu nổi.
Thật ra Hề Bá Niên rất thương con gái, vừa rồi quá tức giận mới lập tức muốn động thủ, lúc này tỉnh táo lại lại không nỡ, giọng điệu hòa hoãn, cuối cùng cũng tìm được mặt mũi, nhàn nhạt nói: Lần sau không thể lấy lý do này nữa, được rồi, đi chơi đi.
Tự mình tìm được cái bậc thang để xuống, cũng phải thể hiện cho ra hình dáng!
Hề Hi đắc ý nhìn Sầm Úy “Hừ” một tiếng, cánh tay nhỏ vẫy một cái: Đi, đi chơi đi. Nhóm anh em họ vừa mới lục tục chạy đến xem náo nhiệt hào hứng đi theo gấu nhỏ, ngay cả Hề Tế cũng bị anh họ nhà chú hai dẫn theo, để lại đứa nhỏ nhà họ Sầm mất mặt đứng ở đằng kia giận mà không dám nói gì.
Nhà họ Sầm bị xấu mặt như vậy cũng không thích hợp ở lại nữa, nói mấy câu lập tức chào tạm biệt ra về. Hề Bá Niên cũng không giữ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói chút chuyện linh tinh, một chữ cũng không nhắc tới bồi thường, cũng không nói cái gì