Ấn đường Hề Duy nhảy lên: Cha, con không hiểu rõ ý của người.
Hề Bá Niên nhìn con trai: “Quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà bác Hạng vẫn cực tốt, nhưng cho dù tốt hơn nữa thì cũng là người ngoài, rất nhiều hạng mục hợp tác khởi công đều không thuận tiện. Hề Hi và A Việt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm cũng không tệ, A Việt tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, cũng là biết gốc biết rễ, Hề Hi ở cùng với cậu ta sẽ không thua thiệt.
Cha, chuyện khác có thể bàn, duy chỉ có chuyện này không được, thái độ Hề Duy kiên quyết, Con sẽ không để cho Hề Hi kết thân với người khác, trừ phi chính em ấy thích, lại nói Hạng Việt cũng không đồng ý.
Cậu ta đồng ý hay không. . . . . . Hề Bá Niên ý vị thâm trường nhìn sang Hề Duy, con phải hỏi mới biết.
Trong lòng Hề Duy lộp bộp rơi xuống, có dự cảm xấu.
***
Sáng ngày hôm sau Hề Hi vừa mới rời giường lại nhìn thấy điện thoại di động có tin nhắn Hạng Việt gửi tới, dặn dò bên ngoài trời mưa lqd nhiệt độ giảm xuống, mặc dầy chút. Hề Hi chân trần nhảy xuống giường, vén rèm cửa lên, nhìn thấy bên ngoài quả thật trời đang mưa, còn không nhỏ.
Nhấn một dãy số gọi đi, trong chốc lát đã thông: Đã dậy? Anh ở đầu bên kia hỏi, giọng nói nhu hòa êm tai, hết sức dễ nghe. Hề Hi “Ừ” một tiếng: Anh đang làm gì vậy? Chuẩn bị đi bệnh viện?
Anh nói không phải: Mới vừa chạy bộ xong, đang định đi tắm.
Oh, muốn tắm à~ Cô kéo dài âm cuối: Trên người mặc quần áo không?
Sao em háo sắc thế. Hạng Việt bật cười. Hề Hi “Hứ” một tiếng: Em chỉ hỏi anh có mặc quần áo hay không, sắc chỗ nào! Bác sĩ Hạng, suy nghĩ của anh đừng xấu xa như thế có được không? Còn trả đũa! Hạng Việt im lặng, Hề Hi còn nói: Ai, em có chút nhớ anh, anh nhớ em không?
Cô mềm mại hỏi như vậy, giống như kẹo đường, hương vị ngọt ngào mềm dẻo, ngọt thẳng vào trong lòng người. Hạng Việt nói nhớ, Hề Hi hỏi nhớ bao nhiêu, anh nói: Tối hôm qua trong mộng đều là em.
Bác sĩ Hạng sẽ không phải mộng xuân YY em chứ?
Gấu nhỏ này! Hạng Việt tức giận: Nói hươu nói vượn! Đã ăn sáng chưa?
Thấy anh thẹn quá thành giận, Hề Hi lại không dám đùa, vội vàng ngừng lại trả lời: Em vừa tỉnh, răng còn chưa đánh! Bác sĩ Hạng, buổi lqd trưa mời anh ăn cơm nha, có hẹn không?
Trước buổi trưa anh có ca phẫu thuật, buổi trưa không nhất định có thể hoàn thành, buổi tối đi, buổi tối anh ở nhà nấu cơm cho em ăn.
Nhanh như vậy đã đến bước này. . . . . . Có phải quá nhanh hay không? Cô vẫn dụt dè đấy. Hạng Việt dở khóc dở cười: Được rồi, đừng nhiều lời nữa, anh tắm xong còn phải đi bệnh viện, em cũng nhanh đánh răng rửa mặt đi học đi, đừng tới trễ.
Buổi chiều Hề Hi không có lớp, buổi sáng sau khi tan học từ chối lời mời đi chơi của Hạ Y, lái xe tới cửa hàng. Cô cũng coi như đã chịu tội xong, hết năm ngoái Hề Duy đã không cấm cô lái xe nữa, chiếc Maserati xinh đẹp kia cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cửa hàng thú cưng buôn bán cũng không tệ lắm, mấy khu dân cư bên cạnh cũng chỉ có một cửa hàng này của cô, doanh thu hàng leq.uyd.on tháng đều tốt hơn so với dự tính. Trong cửa hàng đồ dùng thú cưng này có hai nhân viên bán hàng, phòng khám bệnh bên kia trừ chị Phương là chị họ của Đào Bân ra còn có hai bác sỹ thú y khác, cộng thêm hai mỹ dung sư*, hai trợ thủ, tương đương với tổng cộng trong tiệm có chín nhân viên, cho dù phải chi nhiều tiền lương nhưng cửa hàng lớn, làm ăn khá, ít người thì không làm được.
*mỹ dung sư: nhân viên làm đẹp cho thú cưng
Khi Hề Hi đến, trong cửa hàng đang cực kì bận rộn, bên trong đều là khách hàng. Làm bà chủ, thấy buôn bán tốt như vậy trong lòng nhất thời rất có nhiệt tình, lập tức vén tay áo lên đi hỗ trợ. Trước tiên ở cửa hàng đồ dùng thú cưng bên này giúp đỡ thu tiền, lại sang phòng khám bệnh bên kia làm trợ thủ cho người ta, chờ làm xong hết mọi việc, cô rất có khí thế ngoắc tay: Tiểu Ngụy, cô