Ngày hôm sau là chủ nhật, buổi sáng Hề Hi tới cửa hàng giúp một tay, buổi trưa Hạng Việt đến tìm cô ăn cơm, hiện tại hai by.tha/nh.hư
Cho dù Hề Hi rất thân quen với người nhà họ Hạng nhưng thân phận thay đổi lại cảm thấy kỳ cục, không quá muốn đi, khó được khi nhăn nhó nói: Qua một thời gian nữa đi, bây giờ không phải là quá nhanh à? Tính ra thì cô và anh cũng mới chính thức bắt đầu được một khoảng thời gian, mới một khoảng thời gian đã phải đi gặp cha mẹ chồng. . . . . . Áp lực thật lớn. . (; một _ một )
Hạng Việt đặt thịt bò bít tết đã cắt xong xuống trước mặt cô nghe vậy khẽ cười: Xấu hổ? Thấy lỗ tai cô thế nhưng lại đỏ, lqd có cảm giác rất mới lạ, bình thường da mặt gấu nhỏ dày sánh ngang tường thành, lúc trước khi quyến rũ anh có thể dốc hết sức lực trả bất cứ giá nào, vào lúc này lại ngượng ngùng như vậy. . . . . . Thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt, lại cảm thấy có chút đáng yêu, giọng điệu bất giác dịu dàng xuống, trấn an nói: Không sao, chờ em chuẩn bị xong lại đi gặp ba mẹ anh, anh tới nhà em thăm hỏi trước?
Dù thế nào đi nữa anh cũng là một người thành thục không có lúng túng “con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng” (︶︿︶)~, rõ ràng nhất là tại thời điểm nào đó da mặt rất dày. Cho dù lúc Hề Hi theo đuổi anh cũng không e ngại, nhưng nếu như đao thật súng thật thì cá tính của đứa bé tuổi này được bộc lộ đặc biệt rõ ràng: trốn tránh, trì hoãn, thấp thỏm.
Hạng Việt cũng không ép cô, cái này cũng không ép được, phải cam tâm tình nguyện mới được.
Em cũng không phải xấu hổ á..., Hề Hi có chút lúng túng, cố gắng tìm cho mình một lý do to lớn một chút, cô nghĩ nghĩ nói: Chính là đi, có chút xấu hổ, anh xem, trước kia em tới nhà anh, không ăn trộm không cướp đoạt tâm không sở cầu không giả tạo, hiện tại nếu đi nhà anh . . . . . .
Thấy cô dừng lại không nói, anh nhíu mày hỏi: Thế nào?
Hề Hi gãi gãi đầu: Em lừa gạt anh đến tay, cái đó, thân phận thay đổi, nên cái gì cũng thay đổi, khụ, anh hiểu không?
Hạng Việt “Oh” một tiếng: Em lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu?
Mẹ chồng nàng dâu. . . . . . -_-|| Đây là cái quỷ gì!
Yên tâm đi, mẹ anh em còn không biết sao? Từ nhỏ đã thương em, sẽ không bởi vì em cướp đoạt con trai bảo bối của bà ấy mà không chào đón em nữa.
Thật là dát vàng lên mặt mình mà! Hề Hi trợn trắng mắt, há mồm nhận lấy tôm viên anh đút tới, lặp lại nói: Em không lo lắng quan hệ với mẹ Cát, chính là kỳ cục, hiểu không, khó chịu. Tựa như vốn là gọi dì, đột nhiên lại phải gọi là mẹ, biến hóa quá nhanh, còn chưa điều chỉnh kịp.
Hạng Việt im lặng: Lời này không phải nên là anh nói sao? Anh mới là người bị theo đuổi được không.
Hề Hi nháy mắt mấy cái, đương nhiên nói: Cho dù là em theo đuổi anh, nhưng em trí nhớ kém, ít để tâm, xoay chuyển chậm, muốn từ từ mà tính.
Hạng Việt: . . . . . .
Vừa mới từ quán ăn ra ngoài, Hạng Việt đã nhận được điện thoại của trợ thủ nói là bệnh nhân phẫu thuật hai ngày trước kia xuất 1e.qu.yd.0n hiện tình huống lặp lại, vẻ mặt Hạng Việt lập tức trầm xuống, ngồi lên xe, điện thoại di động cũng không ngắt, chỉ huy qua điện thoại, Hề Hi thấy anh lái xe bằng một tay sợ có chút không thuận tiện, vào lúc này xe đã lập tức lên đường, thay đổi người sẽ để lỡ việc, nhận lấy điện thoại di động của anh giúp một tay giơ lên.
Quãng đường từ quán cơm bọn họ ăn đến bệnh viện có chút xa, trên đường tuy không gặp xe nào nhưng lại có hai đèn đỏ, lúc đến bệnh viện cũng đã gần 40' sau rồi.
Anh đi cứu người trước, em lái xe đi đỗ. Trong bệnh viện chính là không bao giờ thiếu xe, muốn tìm chỗ đỗ xe cũng cần không ít công sức. Hạng Việt cũng không khách khí với cô, xuống xe ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng đã chạy đi.
Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy bộ dáng nóng vội gấp rút trên người anh. Cái người luôn bình tĩnh yên lặng vào giờ phút này xem ra cho dù không có hào quang thêm vào, nhưng ngược lại lại hấp dẫn ánh mắt của cô hơn.
Hề Hi che mặt, háo sắc!!!
Đợi cô tìm được chỗ đỗ xe xong còn chưa đi vào đại sảnh bệnh viện, Du Khả Dương lại gọi điện thoại tới đây. Thấy số điện thoại của bạn tốt, còn chưa nhận Hề Hi đã than thở, chờ nhận rồi. . . . . .
Cô thật sự quyết định xong rồi?
Không biết ở bên đầu điện thoại kia Du Khả Dương nói cái gì, Hề Hi có chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đã hai giờ 45' chiều, cô nói về phía ống nói: Hôm nay khẳng định không còn kịp thời gian nữa, lát nữa tôi về sẽ đặt vé máy bay, sáng sớm ngày mai bay đi thành phố T, buổi sáng cùng cô làm phẫu thuật, chỉ là buổi chiều tôi phải quay lại, nếu